Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…
Chương 2092
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Hạ dắt anh ngồi ở sofa, cô nghiêm mặt nói: “Lúc xế chiều, em vẽ chán rồi muốn xuống siêu thị mua chút trái cây thì gặp được An Kỳ, bọn em cùng nhau đi về, ai biết trên con đường nhở gần tiệm trái cây có người đàn ông hỏi đường bọn em, mà bên cạnh anh ta là hai người xăm trổ, nhìn một cái liền biết là người xấu.” Hình Nhất Phàm căng thẳng nghe cô nói: “Sau đó thì sao? Họ bắt nạt các em?” “An Kỳ tốt bụng chỉ đường cho hai người nọ cửa nam của tiểu khu chúng ta, lúc bọn em buông lỏng cảnh giác, hai người đàn ông bên cạnh anh ta cầm một dải lụa trắng đến, định bịt lên mặt bọn em.” Thần kinh cô lúc này đã vô cùng ổn định. Gương mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm nhát thời đổi sắc: “Vậy làm sao các em tránh được?” Bạch Hạ cười nói: “Bọn em có vũ khí bí mật. Anh đoán thử xem là gì?” Hình Nhất Phàm thấy cô cười nhưng anh vẫn căng thẳng, thúc giục: “Em nghiêm túc nói cho anh đi, sao hai người trốn được.” “Hôm nay mẹ An Kỳ bảo cô ấy mua hai quả sầu riêng, vừa hay em cũng cầm giúp cô ấy, cho nên lúc bọn họ muốn bắt bọn em lên xe, muốn gây mê bọn em, bọn em đã lấy sầu riêng đánh bọn họ, sau đó chạy tới phòng bảo vệ, thế là được cứu.” Bạch Hạ nói xong còn nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Có phải bọn em rất dũng cảm không.” Hình Nhất Phàm ôm cô vào ngực, khen: “Đúng thé, rất dũng cảm.” Nhưng gương mặt anh ánh lên một tia suy nghĩ sâu xa, anh làm luật sư đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, giống như những kẻ hôm nay Bạch Hạ gặp, mặc dù bọn chúng định bắt cóc cả Đỗ An Kỳ và cô, nhưng Hình Nhất Phàm cũng cảm thấy chuyện này rõ là hướng về Bạch Hạ, khốn kiếp, ai cho bọn chúng đụng tới người phụ nữ của anh? Đúng là tự tìm cái chết. Ánh mắt Hình Nhất Phàm lóe qua tia lạnh lùng, anh trầm thấp nói với Bạch Hạ: “Sau này có nguy hiểm, nhất định phải gọi cho anh! Không cho phép một mình xử lý.” Bạch Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, hôm nay ở nhà An Kỳ, không muốn quấy rầy anh.” Hình Nhất Phàm xoa lên mái tóc cô: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ.” Bạch Hạ cảm nhận được sự lo lắng của anh, cô cười nói: “Em không sao, anh đừng lo.” “Được.” Bạch Hạ gật đầu. Khi Hình Nhất Phàm nấu cháo, anh thấy Bạch Hạ đang trêu hai con mèo trên ban công, anh cầm điện thoại, gọi cho bảo vệ tiểu khu, khi biết anh là chồng Bạch Hạ, họ liền đem tài liệu đưa anh. Bảo vệ đã gọi cảnh sát lập án chuyện bắt cóc ở tiểu khu hôm nay. Hình Nhất Phàm gọi điện trực tiếp cho cảnh sát, anh cung cấp chuyện này có thể là hành động trả thù, cảnh sát lập tức coi trọng, ngày mai rảnh anh cũng sẽ qua một chuyện. Hình Nhất Phàm đồng ý ngày mai sẽ tới, buỏi tối, Bạch Hạ uống cháo, chống cằm, cô vẫn còn chút hoảng hốt, trong tình huống ngy hẻm như vậy, mỗi người sẽ có một suy nghĩ, một người sẽ nghĩ đây chính là gặp đại nạn không chết, nhỡ’ bị băt cóc thật thì phải làm sao? Bạch Hạ phát hiện, trước đây cô chỉ sống cho chính mình, bây giờ cô phải thật cẩn thận, cô còn phải sống cho Hình Nhất Phàm, bởi vì cô muốn cùng anh bạc đầu răng long. Cô yên lặng suy nghĩ, tương lai cô nhất định phải càng cần thận. “Sáng mai anh đưa em về nhà ba mẹ, anh tới đồn cảnh sát.” Bạch Hạ gật đầu: “Được, anh nhất định phải tra rõ chuyện này, suýt chút nữa bọn em đã xảy ra chuyện rồi, không thể để đám người xấu này gieo họa cho người khác. “Được! Anh sẽ tra rõ chuyện này.” Hình Nhát Phàm trong lòng đã hận không thể tống chúng vào nugịc. Buổi tối, mặc dù Bạch Hạ bị kinh dợ, nhưng khi ngủ trong ngực Hình Nhất Phàm, cô lại thấy vô cùng an toàn, ngủ rất say, nhưng trong đầu Hình Nhất Phàm vẫn suy tư về chuyện này. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này ?Diệp Giai Mị? Cô ta căn bản không có tài lực để thuê đám côn đồ. Chẳng lẽ là Ngưu Đức mới bị anh đưa vào tù gần đây? Ánh mắt anh thoáng qua một tia sát ý, néu quả thực là ông ta, thế thì cứ chờ rũ xương trong tù đi! Một đêm đó, Hình Nhất Phàm trằn trọc không yên. Sáng sớm, Bạch Hạ còn chưa dậy, anh đã gọi điện thoại về nhà, để mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng, hai người sẽ về nhà ăn. Khi Bạch Hạ tỉnh lại, Hình Nhất Phàm đã mặc xong quần áo, người đàn ông này, mặc đồ gì lên người cũng toát lên vẻ anh tuấn sáng ngời, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, cùng với quần tây thẳng thớm, cả người lộ ra khí chất cắm dục.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Hạ dắt anh ngồi ở sofa, cô nghiêm mặt nói: “Lúc xế chiều, em vẽ chán rồi muốn xuống siêu thị mua chút trái cây thì gặp được An Kỳ, bọn em cùng nhau đi về, ai biết trên con đường nhở gần tiệm trái cây có người đàn ông hỏi đường bọn em, mà bên cạnh anh ta là hai người xăm trổ, nhìn một cái liền biết là người xấu.”
Hình Nhất Phàm căng thẳng nghe cô nói: “Sau đó thì sao?
Họ bắt nạt các em?”
“An Kỳ tốt bụng chỉ đường cho hai người nọ cửa nam của tiểu khu chúng ta, lúc bọn em buông lỏng cảnh giác, hai người đàn ông bên cạnh anh ta cầm một dải lụa trắng đến, định bịt lên mặt bọn em.” Thần kinh cô lúc này đã vô cùng ổn định.
Gương mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm nhát thời đổi sắc: “Vậy làm sao các em tránh được?”
Bạch Hạ cười nói: “Bọn em có vũ khí bí mật. Anh đoán thử xem là gì?”
Hình Nhất Phàm thấy cô cười nhưng anh vẫn căng thẳng, thúc giục: “Em nghiêm túc nói cho anh đi, sao hai người trốn được.”
“Hôm nay mẹ An Kỳ bảo cô ấy mua hai quả sầu riêng, vừa hay em cũng cầm giúp cô ấy, cho nên lúc bọn họ muốn bắt bọn em lên xe, muốn gây mê bọn em, bọn em đã lấy sầu riêng đánh bọn họ, sau đó chạy tới phòng bảo vệ, thế là được cứu.”
Bạch Hạ nói xong còn nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Có phải bọn em rất dũng cảm không.”
Hình Nhất Phàm ôm cô vào ngực, khen: “Đúng thé, rất dũng cảm.”
Nhưng gương mặt anh ánh lên một tia suy nghĩ sâu xa, anh làm luật sư đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, giống như những kẻ hôm nay Bạch Hạ gặp, mặc dù bọn chúng định bắt cóc cả Đỗ An Kỳ và cô, nhưng Hình Nhất Phàm cũng cảm thấy chuyện này rõ là hướng về Bạch Hạ, khốn kiếp, ai cho bọn chúng đụng tới người phụ nữ của anh? Đúng là tự tìm cái chết.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm lóe qua tia lạnh lùng, anh trầm thấp nói với Bạch Hạ: “Sau này có nguy hiểm, nhất định phải gọi cho anh! Không cho phép một mình xử lý.”
Bạch Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, hôm nay ở nhà An Kỳ, không muốn quấy rầy anh.”
Hình Nhất Phàm xoa lên mái tóc cô: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ.”
Bạch Hạ cảm nhận được sự lo lắng của anh, cô cười nói: “Em không sao, anh đừng lo.”
“Được.” Bạch Hạ gật đầu.
Khi Hình Nhất Phàm nấu cháo, anh thấy Bạch Hạ đang trêu hai con mèo trên ban công, anh cầm điện thoại, gọi cho bảo vệ tiểu khu, khi biết anh là chồng Bạch Hạ, họ liền đem tài liệu đưa anh.
Bảo vệ đã gọi cảnh sát lập án chuyện bắt cóc ở tiểu khu hôm nay.
Hình Nhất Phàm gọi điện trực tiếp cho cảnh sát, anh cung cấp chuyện này có thể là hành động trả thù, cảnh sát lập tức coi trọng, ngày mai rảnh anh cũng sẽ qua một chuyện.
Hình Nhất Phàm đồng ý ngày mai sẽ tới, buỏi tối, Bạch Hạ uống cháo, chống cằm, cô vẫn còn chút hoảng hốt, trong tình huống ngy hẻm như vậy, mỗi người sẽ có một suy nghĩ, một người sẽ nghĩ đây chính là gặp đại nạn không chết, nhỡ’ bị băt cóc thật thì phải làm sao? Bạch Hạ phát hiện, trước đây cô chỉ sống cho chính mình, bây giờ cô phải thật cẩn thận, cô còn phải sống cho Hình Nhất Phàm, bởi vì cô muốn cùng anh bạc đầu răng long.
Cô yên lặng suy nghĩ, tương lai cô nhất định phải càng cần thận.
“Sáng mai anh đưa em về nhà ba mẹ, anh tới đồn cảnh sát.”
Bạch Hạ gật đầu: “Được, anh nhất định phải tra rõ chuyện này, suýt chút nữa bọn em đã xảy ra chuyện rồi, không thể để đám người xấu này gieo họa cho người khác.
“Được! Anh sẽ tra rõ chuyện này.” Hình Nhát Phàm trong lòng đã hận không thể tống chúng vào nugịc.
Buổi tối, mặc dù Bạch Hạ bị kinh dợ, nhưng khi ngủ trong ngực Hình Nhất Phàm, cô lại thấy vô cùng an toàn, ngủ rất say, nhưng trong đầu Hình Nhất Phàm vẫn suy tư về chuyện này.
Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này ?Diệp Giai Mị? Cô ta căn bản không có tài lực để thuê đám côn đồ. Chẳng lẽ là Ngưu Đức mới bị anh đưa vào tù gần đây? Ánh mắt anh thoáng qua một tia sát ý, néu quả thực là ông ta, thế thì cứ chờ rũ xương trong tù đi!
Một đêm đó, Hình Nhất Phàm trằn trọc không yên.
Sáng sớm, Bạch Hạ còn chưa dậy, anh đã gọi điện thoại về nhà, để mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng, hai người sẽ về nhà ăn. Khi Bạch Hạ tỉnh lại, Hình Nhất Phàm đã mặc xong quần áo, người đàn ông này, mặc đồ gì lên người cũng toát lên vẻ anh tuấn sáng ngời, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, cùng với quần tây thẳng thớm, cả người lộ ra khí chất cắm dục.
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Hạ dắt anh ngồi ở sofa, cô nghiêm mặt nói: “Lúc xế chiều, em vẽ chán rồi muốn xuống siêu thị mua chút trái cây thì gặp được An Kỳ, bọn em cùng nhau đi về, ai biết trên con đường nhở gần tiệm trái cây có người đàn ông hỏi đường bọn em, mà bên cạnh anh ta là hai người xăm trổ, nhìn một cái liền biết là người xấu.” Hình Nhất Phàm căng thẳng nghe cô nói: “Sau đó thì sao? Họ bắt nạt các em?” “An Kỳ tốt bụng chỉ đường cho hai người nọ cửa nam của tiểu khu chúng ta, lúc bọn em buông lỏng cảnh giác, hai người đàn ông bên cạnh anh ta cầm một dải lụa trắng đến, định bịt lên mặt bọn em.” Thần kinh cô lúc này đã vô cùng ổn định. Gương mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm nhát thời đổi sắc: “Vậy làm sao các em tránh được?” Bạch Hạ cười nói: “Bọn em có vũ khí bí mật. Anh đoán thử xem là gì?” Hình Nhất Phàm thấy cô cười nhưng anh vẫn căng thẳng, thúc giục: “Em nghiêm túc nói cho anh đi, sao hai người trốn được.” “Hôm nay mẹ An Kỳ bảo cô ấy mua hai quả sầu riêng, vừa hay em cũng cầm giúp cô ấy, cho nên lúc bọn họ muốn bắt bọn em lên xe, muốn gây mê bọn em, bọn em đã lấy sầu riêng đánh bọn họ, sau đó chạy tới phòng bảo vệ, thế là được cứu.” Bạch Hạ nói xong còn nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Có phải bọn em rất dũng cảm không.” Hình Nhất Phàm ôm cô vào ngực, khen: “Đúng thé, rất dũng cảm.” Nhưng gương mặt anh ánh lên một tia suy nghĩ sâu xa, anh làm luật sư đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, giống như những kẻ hôm nay Bạch Hạ gặp, mặc dù bọn chúng định bắt cóc cả Đỗ An Kỳ và cô, nhưng Hình Nhất Phàm cũng cảm thấy chuyện này rõ là hướng về Bạch Hạ, khốn kiếp, ai cho bọn chúng đụng tới người phụ nữ của anh? Đúng là tự tìm cái chết. Ánh mắt Hình Nhất Phàm lóe qua tia lạnh lùng, anh trầm thấp nói với Bạch Hạ: “Sau này có nguy hiểm, nhất định phải gọi cho anh! Không cho phép một mình xử lý.” Bạch Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, hôm nay ở nhà An Kỳ, không muốn quấy rầy anh.” Hình Nhất Phàm xoa lên mái tóc cô: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ.” Bạch Hạ cảm nhận được sự lo lắng của anh, cô cười nói: “Em không sao, anh đừng lo.” “Được.” Bạch Hạ gật đầu. Khi Hình Nhất Phàm nấu cháo, anh thấy Bạch Hạ đang trêu hai con mèo trên ban công, anh cầm điện thoại, gọi cho bảo vệ tiểu khu, khi biết anh là chồng Bạch Hạ, họ liền đem tài liệu đưa anh. Bảo vệ đã gọi cảnh sát lập án chuyện bắt cóc ở tiểu khu hôm nay. Hình Nhất Phàm gọi điện trực tiếp cho cảnh sát, anh cung cấp chuyện này có thể là hành động trả thù, cảnh sát lập tức coi trọng, ngày mai rảnh anh cũng sẽ qua một chuyện. Hình Nhất Phàm đồng ý ngày mai sẽ tới, buỏi tối, Bạch Hạ uống cháo, chống cằm, cô vẫn còn chút hoảng hốt, trong tình huống ngy hẻm như vậy, mỗi người sẽ có một suy nghĩ, một người sẽ nghĩ đây chính là gặp đại nạn không chết, nhỡ’ bị băt cóc thật thì phải làm sao? Bạch Hạ phát hiện, trước đây cô chỉ sống cho chính mình, bây giờ cô phải thật cẩn thận, cô còn phải sống cho Hình Nhất Phàm, bởi vì cô muốn cùng anh bạc đầu răng long. Cô yên lặng suy nghĩ, tương lai cô nhất định phải càng cần thận. “Sáng mai anh đưa em về nhà ba mẹ, anh tới đồn cảnh sát.” Bạch Hạ gật đầu: “Được, anh nhất định phải tra rõ chuyện này, suýt chút nữa bọn em đã xảy ra chuyện rồi, không thể để đám người xấu này gieo họa cho người khác. “Được! Anh sẽ tra rõ chuyện này.” Hình Nhát Phàm trong lòng đã hận không thể tống chúng vào nugịc. Buổi tối, mặc dù Bạch Hạ bị kinh dợ, nhưng khi ngủ trong ngực Hình Nhất Phàm, cô lại thấy vô cùng an toàn, ngủ rất say, nhưng trong đầu Hình Nhất Phàm vẫn suy tư về chuyện này. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này ?Diệp Giai Mị? Cô ta căn bản không có tài lực để thuê đám côn đồ. Chẳng lẽ là Ngưu Đức mới bị anh đưa vào tù gần đây? Ánh mắt anh thoáng qua một tia sát ý, néu quả thực là ông ta, thế thì cứ chờ rũ xương trong tù đi! Một đêm đó, Hình Nhất Phàm trằn trọc không yên. Sáng sớm, Bạch Hạ còn chưa dậy, anh đã gọi điện thoại về nhà, để mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng, hai người sẽ về nhà ăn. Khi Bạch Hạ tỉnh lại, Hình Nhất Phàm đã mặc xong quần áo, người đàn ông này, mặc đồ gì lên người cũng toát lên vẻ anh tuấn sáng ngời, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, cùng với quần tây thẳng thớm, cả người lộ ra khí chất cắm dục.