Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…

Chương 2117

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Anh vẫn sẽ ghen đó.” Dứt lời, Hình Nhất Phàm đứng trước mặt cô, chống má ngắm nhìn, nghĩ xem có thể thay đổi nó như thế nào. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng San thong dong bước vào, bà nhìn Bạch Hạ đang mặc bộ váy cưới, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt! “Tiểu Hạ, cháu có thích không? Có chỗ nào không vừa ý không?” Tưởng San bước tới, dịu dàng giúp cô chỉnh lại Váy. Bạch Hạ cười lắc đầu: “Rất đẹp, dì nhỏ, cháu rất thích.” Hình Nhất Phàm đứng ở bên cạnh giơ tay lên: “Dì nhỏ, cháu có chỗ không hài lòng.” Tưởng San không khỏi quay đầu liếc anh một cái: “Cháu không hài lòng ở đâu?” “Cháu thấy nó quá hở hang, có thể bảo thủ hơn được không ạ?” Hình Nhát Phàm đưa ra yêu cầu của mình. Câu nói này của anh lại khiến Tưởng San bật cười, có vẻ như hủ dấm của cháu trai bà rất to đây! Bạch Hạ nói: “Dì nhỏ, cháu thấy không sao cả.” Tưởng San cẩn thận nhìn chiếc váy cưới của Bạch Hạ, quả thật không có ván đề gì về kiểu dáng, đây cũng là kiểu váy cưới phổ biến hiện nay. “Di nhỏ, nếu không đổi kiểu thì dì xem có che lại một chút được không?” Hình Nhất Phàm cũng không muốn thay đổi, bởi vì Bạch Hạ mặc lên thật sự rất đẹp. “Nếu cháu thật sự không yên tâm, dì sẽ quàng qua cổ Tiểu Hạ một mảnh voan mỏng, hơn nữa, khăn voan lần này sẽ là voan dài nên cháu đừng quá lo lắng.” Tưởng San cũng vì cháu trai của mình mà suy nghĩ. Hình Nhất Phàm lúc này mới hài lòng, ôm Tưởng San nói: “Vẫn là dì nhỏ hiểu cháu nhất.” Bạch Hạ đương nhiên không có gì để nói, dù sao Hình Nhất Phàm có suy nghĩ như vậy cũng là vì anh quá yêu cô mà thôi! Cởi váy cưới xuống, đi ra khỏi cửa hàng của Tưởng San, thời gian bất giác đã là buổi chiều rồi. Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày rồi đến nơi tổ chức đám cưới để chuẩn bị cho hôn lễ. Bạch Hạ tối hôm qua thật sự rất mệt, vừa về đến nhà chỉ muốn nằm xuống, Hình Nhất Phàm cùng cô lên lầu nghỉ ngơi. Bộ khăn trải giường mới thay cũng rất ám áp, Bạch Hạ mệt mỏi nép vào vòng tay của Hình Nhất Phàm, an tâm chìm vào giấc ngủ. Hình Nhất Phàm lại nằm gác trên một cánh tay, trong đầu lật lại hình ảnh đêm qua, toàn thân không kiềm được trở nên căng cứng, anh nheo mắt, chỉ muốn đợi cô gái trong tay anh ngủ đủ, tối nay lại hồi tưởng một chút ký ức đẹp đêm qua. Tập đoàn Bùi thị, sau khi đi gặp ba mẹ hai bên, Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, buổi chiều Lam Thiên Thần nhận được bản vẽ thiết kế nhẫn cưới từ anh trai. Đó là một cặp nhẫn kiểu dáng vô củng đẹp, hình dáng bên ngoài không hề khoa trương mà trông rất cổ điền. Bùi Nguyệt Hoàng vừa nhìn liền cảm thấy rất thích, Lam Thiên Thần thấy cô thích liền quyết định. “Cửa hàng của anh cả anh vừa nhập về một lô kim cương có độ tinh khiết rất cao. Anh ấy sẽ đặt chiếc lớn nhất vào chiếc nhẫn của em.” Lam Thiên Thần nói với Bùi Nguyệt Hoàng. Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cười nói: “Lớn quá, có đè nặng tay em không?” “Người phụ nữ của anh, đương nhiên là đeo được.” Lam Thiên Thần đáp lại một cách bá đạo. Bùi Nguyệt Hoàng đương nhiên biết người thiết kế viên kim cương nhát định sẽ khống chế, cô không hè lo lắng về việc đó. Hiện tại cô cũng sắp kết hôn, nhưng phần lớn việc của công ty đều đè trên vai Lam Thiên Thần. Lam Thiên Thần đã xử lý mọi việc rất tốt, điều này khiến Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến việc phần đời sau này của mình sẽ có một người đứng bên cạnh mình, cùng sóng vai cùng tiến về phía trước, cảm giác thực sự rất tuyệt. Lúc Bạch Hạ tỉnh lại, màn đêm bên ngoài cửa sổ đã được kéo xuống. Cô ngồi dậy, vươn mình một cái, Hình Nhất Phàm không còn ở bên cạnh, cô không khỏi giật mình, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài tìm anh. Đang nghĩ anh đi đâu mắt rồi, thì Bạch Hạ liền nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phòng bếp dưới lầu, cô vịn vào lan can, trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc cùng ấm áp. Cô bước xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông trong bếp đã thay một chiếc áo phông đen, quần dài thoải mái, đang để lại một bóng lưng mê chét người dưới ánh đèn sáng rực rỡ của phòng bếp. Bạch Hạ ngắm nhìn thân hình rắn chắc cao gầy của anh, cô nhẹ nhàng bước tới, nhân lúc anh không chú ý vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh. Hình Nhát Phàm đương nhiên biết cô đã thức dậy, lúc cô bước xuống cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi.

“Anh vẫn sẽ ghen đó.” Dứt lời, Hình Nhất Phàm đứng trước mặt cô, chống má ngắm nhìn, nghĩ xem có thể thay đổi nó như thế nào.

 

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng San thong dong bước vào, bà nhìn Bạch Hạ đang mặc bộ váy cưới, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt!

 

“Tiểu Hạ, cháu có thích không? Có chỗ nào không vừa ý không?” Tưởng San bước tới, dịu dàng giúp cô chỉnh lại Váy.

 

Bạch Hạ cười lắc đầu: “Rất đẹp, dì nhỏ, cháu rất thích.”

 

Hình Nhất Phàm đứng ở bên cạnh giơ tay lên: “Dì nhỏ, cháu có chỗ không hài lòng.”

 

Tưởng San không khỏi quay đầu liếc anh một cái: “Cháu không hài lòng ở đâu?”

 

“Cháu thấy nó quá hở hang, có thể bảo thủ hơn được không ạ?” Hình Nhát Phàm đưa ra yêu cầu của mình.

 

Câu nói này của anh lại khiến Tưởng San bật cười, có vẻ như hủ dấm của cháu trai bà rất to đây!

 

Bạch Hạ nói: “Dì nhỏ, cháu thấy không sao cả.”

 

Tưởng San cẩn thận nhìn chiếc váy cưới của Bạch Hạ, quả thật không có ván đề gì về kiểu dáng, đây cũng là kiểu váy cưới phổ biến hiện nay.

 

“Di nhỏ, nếu không đổi kiểu thì dì xem có che lại một chút được không?” Hình Nhất Phàm cũng không muốn thay đổi, bởi vì Bạch Hạ mặc lên thật sự rất đẹp.

 

“Nếu cháu thật sự không yên tâm, dì sẽ quàng qua cổ Tiểu Hạ một mảnh voan mỏng, hơn nữa, khăn voan lần này sẽ là voan dài nên cháu đừng quá lo lắng.” Tưởng San cũng vì cháu trai của mình mà suy nghĩ.

 

Hình Nhất Phàm lúc này mới hài lòng, ôm Tưởng San nói: “Vẫn là dì nhỏ hiểu cháu nhất.”

 

Bạch Hạ đương nhiên không có gì để nói, dù sao Hình Nhất Phàm có suy nghĩ như vậy cũng là vì anh quá yêu cô mà thôi!

 

Cởi váy cưới xuống, đi ra khỏi cửa hàng của Tưởng San, thời gian bất giác đã là buổi chiều rồi. Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày rồi đến nơi tổ chức đám cưới để chuẩn bị cho hôn lễ.

 

Bạch Hạ tối hôm qua thật sự rất mệt, vừa về đến nhà chỉ muốn nằm xuống, Hình Nhất Phàm cùng cô lên lầu nghỉ ngơi.

 

Bộ khăn trải giường mới thay cũng rất ám áp, Bạch Hạ mệt mỏi nép vào vòng tay của Hình Nhất Phàm, an tâm chìm vào giấc ngủ.

 

Hình Nhất Phàm lại nằm gác trên một cánh tay, trong đầu lật lại hình ảnh đêm qua, toàn thân không kiềm được trở nên căng cứng, anh nheo mắt, chỉ muốn đợi cô gái trong tay anh ngủ đủ, tối nay lại hồi tưởng một chút ký ức đẹp đêm qua.

 

Tập đoàn Bùi thị, sau khi đi gặp ba mẹ hai bên, Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, buổi chiều Lam Thiên Thần nhận được bản vẽ thiết kế nhẫn cưới từ anh trai.

 

Đó là một cặp nhẫn kiểu dáng vô củng đẹp, hình dáng bên ngoài không hề khoa trương mà trông rất cổ điền.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vừa nhìn liền cảm thấy rất thích, Lam Thiên Thần thấy cô thích liền quyết định.

 

“Cửa hàng của anh cả anh vừa nhập về một lô kim cương có độ tinh khiết rất cao. Anh ấy sẽ đặt chiếc lớn nhất vào chiếc nhẫn của em.” Lam Thiên Thần nói với Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cười nói: “Lớn quá, có đè nặng tay em không?”

 

“Người phụ nữ của anh, đương nhiên là đeo được.” Lam Thiên Thần đáp lại một cách bá đạo.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đương nhiên biết người thiết kế viên kim cương nhát định sẽ khống chế, cô không hè lo lắng về việc đó. Hiện tại cô cũng sắp kết hôn, nhưng phần lớn việc của công ty đều đè trên vai Lam Thiên Thần. Lam Thiên Thần đã xử lý mọi việc rất tốt, điều này khiến Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến việc phần đời sau này của mình sẽ có một người đứng bên cạnh mình, cùng sóng vai cùng tiến về phía trước, cảm giác thực sự rất tuyệt.

 

Lúc Bạch Hạ tỉnh lại, màn đêm bên ngoài cửa sổ đã được kéo xuống. Cô ngồi dậy, vươn mình một cái, Hình Nhất Phàm không còn ở bên cạnh, cô không khỏi giật mình, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài tìm anh.

 

Đang nghĩ anh đi đâu mắt rồi, thì Bạch Hạ liền nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phòng bếp dưới lầu, cô vịn vào lan can, trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc cùng ấm áp.

 

Cô bước xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông trong bếp đã thay một chiếc áo phông đen, quần dài thoải mái, đang để lại một bóng lưng mê chét người dưới ánh đèn sáng rực rỡ của phòng bếp.

 

Bạch Hạ ngắm nhìn thân hình rắn chắc cao gầy của anh, cô nhẹ nhàng bước tới, nhân lúc anh không chú ý vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.

 

Hình Nhát Phàm đương nhiên biết cô đã thức dậy, lúc cô bước xuống cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi.

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Anh vẫn sẽ ghen đó.” Dứt lời, Hình Nhất Phàm đứng trước mặt cô, chống má ngắm nhìn, nghĩ xem có thể thay đổi nó như thế nào. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng San thong dong bước vào, bà nhìn Bạch Hạ đang mặc bộ váy cưới, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt! “Tiểu Hạ, cháu có thích không? Có chỗ nào không vừa ý không?” Tưởng San bước tới, dịu dàng giúp cô chỉnh lại Váy. Bạch Hạ cười lắc đầu: “Rất đẹp, dì nhỏ, cháu rất thích.” Hình Nhất Phàm đứng ở bên cạnh giơ tay lên: “Dì nhỏ, cháu có chỗ không hài lòng.” Tưởng San không khỏi quay đầu liếc anh một cái: “Cháu không hài lòng ở đâu?” “Cháu thấy nó quá hở hang, có thể bảo thủ hơn được không ạ?” Hình Nhát Phàm đưa ra yêu cầu của mình. Câu nói này của anh lại khiến Tưởng San bật cười, có vẻ như hủ dấm của cháu trai bà rất to đây! Bạch Hạ nói: “Dì nhỏ, cháu thấy không sao cả.” Tưởng San cẩn thận nhìn chiếc váy cưới của Bạch Hạ, quả thật không có ván đề gì về kiểu dáng, đây cũng là kiểu váy cưới phổ biến hiện nay. “Di nhỏ, nếu không đổi kiểu thì dì xem có che lại một chút được không?” Hình Nhất Phàm cũng không muốn thay đổi, bởi vì Bạch Hạ mặc lên thật sự rất đẹp. “Nếu cháu thật sự không yên tâm, dì sẽ quàng qua cổ Tiểu Hạ một mảnh voan mỏng, hơn nữa, khăn voan lần này sẽ là voan dài nên cháu đừng quá lo lắng.” Tưởng San cũng vì cháu trai của mình mà suy nghĩ. Hình Nhất Phàm lúc này mới hài lòng, ôm Tưởng San nói: “Vẫn là dì nhỏ hiểu cháu nhất.” Bạch Hạ đương nhiên không có gì để nói, dù sao Hình Nhất Phàm có suy nghĩ như vậy cũng là vì anh quá yêu cô mà thôi! Cởi váy cưới xuống, đi ra khỏi cửa hàng của Tưởng San, thời gian bất giác đã là buổi chiều rồi. Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày rồi đến nơi tổ chức đám cưới để chuẩn bị cho hôn lễ. Bạch Hạ tối hôm qua thật sự rất mệt, vừa về đến nhà chỉ muốn nằm xuống, Hình Nhất Phàm cùng cô lên lầu nghỉ ngơi. Bộ khăn trải giường mới thay cũng rất ám áp, Bạch Hạ mệt mỏi nép vào vòng tay của Hình Nhất Phàm, an tâm chìm vào giấc ngủ. Hình Nhất Phàm lại nằm gác trên một cánh tay, trong đầu lật lại hình ảnh đêm qua, toàn thân không kiềm được trở nên căng cứng, anh nheo mắt, chỉ muốn đợi cô gái trong tay anh ngủ đủ, tối nay lại hồi tưởng một chút ký ức đẹp đêm qua. Tập đoàn Bùi thị, sau khi đi gặp ba mẹ hai bên, Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, buổi chiều Lam Thiên Thần nhận được bản vẽ thiết kế nhẫn cưới từ anh trai. Đó là một cặp nhẫn kiểu dáng vô củng đẹp, hình dáng bên ngoài không hề khoa trương mà trông rất cổ điền. Bùi Nguyệt Hoàng vừa nhìn liền cảm thấy rất thích, Lam Thiên Thần thấy cô thích liền quyết định. “Cửa hàng của anh cả anh vừa nhập về một lô kim cương có độ tinh khiết rất cao. Anh ấy sẽ đặt chiếc lớn nhất vào chiếc nhẫn của em.” Lam Thiên Thần nói với Bùi Nguyệt Hoàng. Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cười nói: “Lớn quá, có đè nặng tay em không?” “Người phụ nữ của anh, đương nhiên là đeo được.” Lam Thiên Thần đáp lại một cách bá đạo. Bùi Nguyệt Hoàng đương nhiên biết người thiết kế viên kim cương nhát định sẽ khống chế, cô không hè lo lắng về việc đó. Hiện tại cô cũng sắp kết hôn, nhưng phần lớn việc của công ty đều đè trên vai Lam Thiên Thần. Lam Thiên Thần đã xử lý mọi việc rất tốt, điều này khiến Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến việc phần đời sau này của mình sẽ có một người đứng bên cạnh mình, cùng sóng vai cùng tiến về phía trước, cảm giác thực sự rất tuyệt. Lúc Bạch Hạ tỉnh lại, màn đêm bên ngoài cửa sổ đã được kéo xuống. Cô ngồi dậy, vươn mình một cái, Hình Nhất Phàm không còn ở bên cạnh, cô không khỏi giật mình, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài tìm anh. Đang nghĩ anh đi đâu mắt rồi, thì Bạch Hạ liền nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phòng bếp dưới lầu, cô vịn vào lan can, trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc cùng ấm áp. Cô bước xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông trong bếp đã thay một chiếc áo phông đen, quần dài thoải mái, đang để lại một bóng lưng mê chét người dưới ánh đèn sáng rực rỡ của phòng bếp. Bạch Hạ ngắm nhìn thân hình rắn chắc cao gầy của anh, cô nhẹ nhàng bước tới, nhân lúc anh không chú ý vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh. Hình Nhát Phàm đương nhiên biết cô đã thức dậy, lúc cô bước xuống cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi.

Chương 2117