Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…

Chương 2488

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Cậu nhóc từ sau khi ba ra ngoài, càng khóc lớn hơn, nhưng, ba vẫn nhẫn tâm bỏ lại cậu đi dạo. Hách Soái ngồi bên cạnh cậu nhóc, dỗ một hồi lâu cũng không dỗ được, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh. Nhưng cậu nhóc có thói quen ngủ trưa, cộng thêm trận khóc này, mệt đến mức nước mắt vẫn trên khóe mắt, nhưng đã ôm chiếc gối ôm dựa vào trên ghế ngủ. Còn Hách Soái đang không biết làm thế nào, liền nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Tiêu ở phòng khách bước đến. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tiểu thiếu gia ngủ rồi, có cần bế vào phòng ngủ không?” Cố Thừa Tiêu đi qua, chỉnh lại cho cậu nhóc nằm thẳng, cũng không có ý định bé về phòng ngủ. “Đem tài liệu vào trong thư phòng.” Có Thừa Tiêu cứ như vậy để cậu nhóc nằm ngủ trên ghế sô pha, còn anh đi xử lý công việc. Một năm trước, ở đây còn có ban người giúp việc, nhưng Cố Thừa Tiêu phát hiện, tính ÿ lại của cậu nhóc quá lớn, dường như bảo mẫu đều làm hết tất cả những việc thằng bé cần làm, hoàn toàn chăm sóc thành một tiểu thiếu gia yếu ớt. Vậy nên, Cố Thừa Tiêu vì để bồi dưỡng cho con trai tính độc lập tự chủ, anh liền sa thải hết toàn bộ người giúp việc, hiện tại ở trong căn biệt thự to lớn, chỉ có hai ba con anh sống cùng nhau. Bình thường làm việc đều đưa thằng bé đến công ty, trong công ty cũng thiết kế cho cậu một gian phòng đồ chơi, thân là thuộc hạ của anh, còn phải phụ trách công việc giúp anh chăm sóc đứa bé. Hách Soái còn chưa kết hôn, đã tích lũy được một số kinh nghiệm trông trẻ rồi. Sau khi Hách Soái đặt tài liệu xuống, anh ta cầm văn kiện trên cùng đưa cho anh: “Cố tổng, khoản tiền phá dỡ mảnh đất đó đã được tính toán xong, anh xem thử xem, ký tên là có thể khởi công xây dựng.” Có Thừa Tiêu gật đầu: “Chuyện này nên tiền hành nhanh chóng, tôi không hy vọng thời gian xây dựng sẽ bị kéo dài.” “Yên tâm đi! Tắt cả đều thuận lợi!” Một khu nội thành cũ, đã nhiều năm chưa có nhà đầu tư: nào dám đặt chân đến, bởi vì chỗ đó quá lớn, không phá được, nhưng lúc Có Thừa Tiêu nhìn trúng, nói phá là phá. Hứa Tâm Duyệt quay về nhà bà ngoại, tối qua cô gửi email cho cho cấp trên của công ty, đã nhận được thư phản hồi. Mặc dù kết quả đi catwalk lần này không như mong đợi, nhưng cũng khiến cho danh tiếng của công ty thành công không nhỏ, mặc dù không thể hợp tác cùng Jessica, nhưng cũng thu hút được không ít ánh mắt muốn hợp tác. Hứa Tâm Duyệt nói trên email cần nghỉ phép một tháng, bên đó cũng đồng ý rồi, đồng thời cũng báo cho cô một tin tốt. Việc cô xin chuyển chỉ nhánh về trong nước đã được sự: đồng ý của cấp trên, đợi sau khi cô kết thúc nghỉ phép một tháng lần này, có thể đến chỉ nhánh công ty báo tin rồi. Hứa Tâm Duyệt bị mẹ con Hứa An An chọc tức, nhưng nhìn thấy tin tức tốt này, tâm trạng cô lại vui vẻ hẳn lên. Cuối cùng, cô có thể làm công việc bản thân mình thích rồi, cũng có thể ở bên cạnh những người nhà mà cô yêu quý nhất. Hứa Tâm Duyệt nghe thấy tiếng chìa khóa, nhất định là dì nhỏ tan làm về rồi. Quả nhiên, đẩy cửa bước vào là khuôn mặt mệt mỏi của Thiệu Cô. *Di nhỏ, công việc có phải là mệt lắm không?” Hứa Tâm Duyệt lập tức đưa cho bà một cốc nước. Thiệu Cô lắc đầu, nhìn cô mỉm cười: “Mệt chút cũng không Sao.” Nói xong, bà kéo Hứa Tâm Duyệt đến bên cạnh có: “Có chuyện này, dì phải nói với cháu trước tiên, một tháng trước, dì nghe nói khu nội thành cũ này sẽ bị phá bỏ và di dời, nhưng không nghĩ rằng thật sự đến rồi, trưa nay cuộc gọi được thông báo đến điện thoại của dì rồi.” Hứa Tâm Duyệt không khỏi vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt mài” “Đối với cháu mà nói đây quả thực là chuyện tốt, nhưng điều này đối với bà ngoại có đả kích rất lớn, đây là nhà của ông ngoại để lại cho bà, sao bà nỡ để nó bị dỡ ra đây!” Thiệu Cô thở dài một hơi, đang lo lắng không biết nên nói chuyện này với mẹ như thế nào! Mặc dù bà cũng vừa lòng với tiêu chuẩn tính toán khoản tiền phá bỏ di dời đó.

Cậu nhóc từ sau khi ba ra ngoài, càng khóc lớn hơn, nhưng, ba vẫn nhẫn tâm bỏ lại cậu đi dạo.

 

Hách Soái ngồi bên cạnh cậu nhóc, dỗ một hồi lâu cũng không dỗ được, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh.

 

Nhưng cậu nhóc có thói quen ngủ trưa, cộng thêm trận khóc này, mệt đến mức nước mắt vẫn trên khóe mắt, nhưng đã ôm chiếc gối ôm dựa vào trên ghế ngủ.

 

Còn Hách Soái đang không biết làm thế nào, liền nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Tiêu ở phòng khách bước đến.

 

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tiểu thiếu gia ngủ rồi, có cần bế vào phòng ngủ không?”

 

Cố Thừa Tiêu đi qua, chỉnh lại cho cậu nhóc nằm thẳng, cũng không có ý định bé về phòng ngủ.

 

“Đem tài liệu vào trong thư phòng.”

 

Có Thừa Tiêu cứ như vậy để cậu nhóc nằm ngủ trên ghế sô pha, còn anh đi xử lý công việc.

 

Một năm trước, ở đây còn có ban người giúp việc, nhưng Cố Thừa Tiêu phát hiện, tính ÿ lại của cậu nhóc quá lớn, dường như bảo mẫu đều làm hết tất cả những việc thằng bé cần làm, hoàn toàn chăm sóc thành một tiểu thiếu gia yếu ớt.

 

Vậy nên, Cố Thừa Tiêu vì để bồi dưỡng cho con trai tính độc lập tự chủ, anh liền sa thải hết toàn bộ người giúp việc, hiện tại ở trong căn biệt thự to lớn, chỉ có hai ba con anh sống cùng nhau.

 

Bình thường làm việc đều đưa thằng bé đến công ty, trong công ty cũng thiết kế cho cậu một gian phòng đồ chơi, thân là thuộc hạ của anh, còn phải phụ trách công việc giúp anh chăm sóc đứa bé.

 

Hách Soái còn chưa kết hôn, đã tích lũy được một số kinh nghiệm trông trẻ rồi.

 

Sau khi Hách Soái đặt tài liệu xuống, anh ta cầm văn kiện trên cùng đưa cho anh: “Cố tổng, khoản tiền phá dỡ mảnh đất đó đã được tính toán xong, anh xem thử xem, ký tên là có thể khởi công xây dựng.”

 

Có Thừa Tiêu gật đầu: “Chuyện này nên tiền hành nhanh chóng, tôi không hy vọng thời gian xây dựng sẽ bị kéo dài.”

 

“Yên tâm đi! Tắt cả đều thuận lợi!”

 

Một khu nội thành cũ, đã nhiều năm chưa có nhà đầu tư: nào dám đặt chân đến, bởi vì chỗ đó quá lớn, không phá được, nhưng lúc Có Thừa Tiêu nhìn trúng, nói phá là phá.

 

Hứa Tâm Duyệt quay về nhà bà ngoại, tối qua cô gửi email cho cho cấp trên của công ty, đã nhận được thư phản hồi.

 

Mặc dù kết quả đi catwalk lần này không như mong đợi, nhưng cũng khiến cho danh tiếng của công ty thành công không nhỏ, mặc dù không thể hợp tác cùng Jessica, nhưng cũng thu hút được không ít ánh mắt muốn hợp tác.

 

Hứa Tâm Duyệt nói trên email cần nghỉ phép một tháng, bên đó cũng đồng ý rồi, đồng thời cũng báo cho cô một tin tốt.

 

Việc cô xin chuyển chỉ nhánh về trong nước đã được sự: đồng ý của cấp trên, đợi sau khi cô kết thúc nghỉ phép một tháng lần này, có thể đến chỉ nhánh công ty báo tin rồi.

 

Hứa Tâm Duyệt bị mẹ con Hứa An An chọc tức, nhưng nhìn thấy tin tức tốt này, tâm trạng cô lại vui vẻ hẳn lên.

 

Cuối cùng, cô có thể làm công việc bản thân mình thích rồi, cũng có thể ở bên cạnh những người nhà mà cô yêu quý nhất.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe thấy tiếng chìa khóa, nhất định là dì nhỏ tan làm về rồi.

 

Quả nhiên, đẩy cửa bước vào là khuôn mặt mệt mỏi của Thiệu Cô.

 

*Di nhỏ, công việc có phải là mệt lắm không?”

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức đưa cho bà một cốc nước.

 

Thiệu Cô lắc đầu, nhìn cô mỉm cười: “Mệt chút cũng không Sao.”

 

Nói xong, bà kéo Hứa Tâm Duyệt đến bên cạnh có: “Có chuyện này, dì phải nói với cháu trước tiên, một tháng trước, dì nghe nói khu nội thành cũ này sẽ bị phá bỏ và di dời, nhưng không nghĩ rằng thật sự đến rồi, trưa nay cuộc gọi được thông báo đến điện thoại của dì rồi.”

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt mài”

 

“Đối với cháu mà nói đây quả thực là chuyện tốt, nhưng điều này đối với bà ngoại có đả kích rất lớn, đây là nhà của ông ngoại để lại cho bà, sao bà nỡ để nó bị dỡ ra đây!”

 

Thiệu Cô thở dài một hơi, đang lo lắng không biết nên nói chuyện này với mẹ như thế nào! Mặc dù bà cũng vừa lòng với tiêu chuẩn tính toán khoản tiền phá bỏ di dời đó.

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Cậu nhóc từ sau khi ba ra ngoài, càng khóc lớn hơn, nhưng, ba vẫn nhẫn tâm bỏ lại cậu đi dạo. Hách Soái ngồi bên cạnh cậu nhóc, dỗ một hồi lâu cũng không dỗ được, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh. Nhưng cậu nhóc có thói quen ngủ trưa, cộng thêm trận khóc này, mệt đến mức nước mắt vẫn trên khóe mắt, nhưng đã ôm chiếc gối ôm dựa vào trên ghế ngủ. Còn Hách Soái đang không biết làm thế nào, liền nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Tiêu ở phòng khách bước đến. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tiểu thiếu gia ngủ rồi, có cần bế vào phòng ngủ không?” Cố Thừa Tiêu đi qua, chỉnh lại cho cậu nhóc nằm thẳng, cũng không có ý định bé về phòng ngủ. “Đem tài liệu vào trong thư phòng.” Có Thừa Tiêu cứ như vậy để cậu nhóc nằm ngủ trên ghế sô pha, còn anh đi xử lý công việc. Một năm trước, ở đây còn có ban người giúp việc, nhưng Cố Thừa Tiêu phát hiện, tính ÿ lại của cậu nhóc quá lớn, dường như bảo mẫu đều làm hết tất cả những việc thằng bé cần làm, hoàn toàn chăm sóc thành một tiểu thiếu gia yếu ớt. Vậy nên, Cố Thừa Tiêu vì để bồi dưỡng cho con trai tính độc lập tự chủ, anh liền sa thải hết toàn bộ người giúp việc, hiện tại ở trong căn biệt thự to lớn, chỉ có hai ba con anh sống cùng nhau. Bình thường làm việc đều đưa thằng bé đến công ty, trong công ty cũng thiết kế cho cậu một gian phòng đồ chơi, thân là thuộc hạ của anh, còn phải phụ trách công việc giúp anh chăm sóc đứa bé. Hách Soái còn chưa kết hôn, đã tích lũy được một số kinh nghiệm trông trẻ rồi. Sau khi Hách Soái đặt tài liệu xuống, anh ta cầm văn kiện trên cùng đưa cho anh: “Cố tổng, khoản tiền phá dỡ mảnh đất đó đã được tính toán xong, anh xem thử xem, ký tên là có thể khởi công xây dựng.” Có Thừa Tiêu gật đầu: “Chuyện này nên tiền hành nhanh chóng, tôi không hy vọng thời gian xây dựng sẽ bị kéo dài.” “Yên tâm đi! Tắt cả đều thuận lợi!” Một khu nội thành cũ, đã nhiều năm chưa có nhà đầu tư: nào dám đặt chân đến, bởi vì chỗ đó quá lớn, không phá được, nhưng lúc Có Thừa Tiêu nhìn trúng, nói phá là phá. Hứa Tâm Duyệt quay về nhà bà ngoại, tối qua cô gửi email cho cho cấp trên của công ty, đã nhận được thư phản hồi. Mặc dù kết quả đi catwalk lần này không như mong đợi, nhưng cũng khiến cho danh tiếng của công ty thành công không nhỏ, mặc dù không thể hợp tác cùng Jessica, nhưng cũng thu hút được không ít ánh mắt muốn hợp tác. Hứa Tâm Duyệt nói trên email cần nghỉ phép một tháng, bên đó cũng đồng ý rồi, đồng thời cũng báo cho cô một tin tốt. Việc cô xin chuyển chỉ nhánh về trong nước đã được sự: đồng ý của cấp trên, đợi sau khi cô kết thúc nghỉ phép một tháng lần này, có thể đến chỉ nhánh công ty báo tin rồi. Hứa Tâm Duyệt bị mẹ con Hứa An An chọc tức, nhưng nhìn thấy tin tức tốt này, tâm trạng cô lại vui vẻ hẳn lên. Cuối cùng, cô có thể làm công việc bản thân mình thích rồi, cũng có thể ở bên cạnh những người nhà mà cô yêu quý nhất. Hứa Tâm Duyệt nghe thấy tiếng chìa khóa, nhất định là dì nhỏ tan làm về rồi. Quả nhiên, đẩy cửa bước vào là khuôn mặt mệt mỏi của Thiệu Cô. *Di nhỏ, công việc có phải là mệt lắm không?” Hứa Tâm Duyệt lập tức đưa cho bà một cốc nước. Thiệu Cô lắc đầu, nhìn cô mỉm cười: “Mệt chút cũng không Sao.” Nói xong, bà kéo Hứa Tâm Duyệt đến bên cạnh có: “Có chuyện này, dì phải nói với cháu trước tiên, một tháng trước, dì nghe nói khu nội thành cũ này sẽ bị phá bỏ và di dời, nhưng không nghĩ rằng thật sự đến rồi, trưa nay cuộc gọi được thông báo đến điện thoại của dì rồi.” Hứa Tâm Duyệt không khỏi vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt mài” “Đối với cháu mà nói đây quả thực là chuyện tốt, nhưng điều này đối với bà ngoại có đả kích rất lớn, đây là nhà của ông ngoại để lại cho bà, sao bà nỡ để nó bị dỡ ra đây!” Thiệu Cô thở dài một hơi, đang lo lắng không biết nên nói chuyện này với mẹ như thế nào! Mặc dù bà cũng vừa lòng với tiêu chuẩn tính toán khoản tiền phá bỏ di dời đó.

Chương 2488