Thành phố B, nước Z. Ban đêm gần vùng ngoại ô. Một con đường quốc lộ ngoằn ngoèo dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường hiện ra từ trong màn đêm, không có điểm cuối. Từ trên nhìn xuống dưới, hướng chạy của con đường quốc lộ vòng qua núi này làm người thót tim, khúc cua 180 hết cái này đến cái khác, khiến người ta không nhịn được khiếp sợ. Nơi đây, là địa điểm đua xe nổi tiếng nhất thành phố B, cũng là nơi mà những tuyển thủ đua xe vừa yêu vừa hận. Một đêm thành danh, hoặc một đêm thành quỷ!Tay đua trong giới đua xe ở thành phố B đặt cho nơi đây một danh hiệu ma tính - Con đường tử vong. Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ phương xa xé rách màn đêm mà truyền đến, giữa núi rừng yên tĩnh truyền tới từng trận sóng âm tiếng động cơ gầm rú, từ xa đến gần, turbo ào ào thở gấp cùng với âm thanh lực ép van ồn ào giễu cợt, khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gầm thét với tốc độ chạy như thế này, người chuyên nghiệp vừa nghe thấy mắt liền sáng lên, là Ferrari 270, nhưng sau đó lại nhíu mày, tốc độ…
Chương 50: Đây Là Cô Đang Mộng Xuân Sao 1
Thịnh Sủng Phu Nhân Của Đại ThầnTác giả: Nhất Lộ Phiền HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện SủngThành phố B, nước Z. Ban đêm gần vùng ngoại ô. Một con đường quốc lộ ngoằn ngoèo dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường hiện ra từ trong màn đêm, không có điểm cuối. Từ trên nhìn xuống dưới, hướng chạy của con đường quốc lộ vòng qua núi này làm người thót tim, khúc cua 180 hết cái này đến cái khác, khiến người ta không nhịn được khiếp sợ. Nơi đây, là địa điểm đua xe nổi tiếng nhất thành phố B, cũng là nơi mà những tuyển thủ đua xe vừa yêu vừa hận. Một đêm thành danh, hoặc một đêm thành quỷ!Tay đua trong giới đua xe ở thành phố B đặt cho nơi đây một danh hiệu ma tính - Con đường tử vong. Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ phương xa xé rách màn đêm mà truyền đến, giữa núi rừng yên tĩnh truyền tới từng trận sóng âm tiếng động cơ gầm rú, từ xa đến gần, turbo ào ào thở gấp cùng với âm thanh lực ép van ồn ào giễu cợt, khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gầm thét với tốc độ chạy như thế này, người chuyên nghiệp vừa nghe thấy mắt liền sáng lên, là Ferrari 270, nhưng sau đó lại nhíu mày, tốc độ… Ngự Cảnh Thần nhún vai, “Tất nhiên chiếc nhẫn không thể lọt vào mắt tôi, nhưng là đối với chủ nhân của chiếc nhẫn, tôi rất có hứng thú.”“Ngự Cảnh Thần, anh thật quá đáng.”Phương Y Lan đột nhiên cảm thấy chán ghét, gần như tự hỏi tại sao mình lại đứng ở đây, chịu đựng sự phù phiếm và toan tính của anh ta.Nơi này, căn phòng này, cô không muốn ở thêm một giây một phút nào nữa.Cô không muốn dính líu chút nào đến người đàn ông này nữa.Sau đó, cô quay người và rời đi không do dự.Giọng nói của Ngự Cảnh Thần vang lên với một chút lười biếng quyến rũ, “Còn chưa đạt được mục đích đã rời đi, thật đáng tiếc mà.”Cô ở đây hôm nay vì cuộc khủng hoảng của Tập đoàn Phương Thị.Tư mức độ xem trọng của cô với chiếc nhẫn đá đen, cũng có thể thấy cô rất xem trọng Tập đoàn Phương Thị.Lưng Phương Y Lan cứng đờ, cô do dự một chút, nghiến răng nói: “Không cần!”“Tôi rất hứng thú đến việc rót vốn vào Phương Thị.”Ngự Cảnh Thần nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn giữa các ngón tay, ra ý việc cô nên ở lại là hiển nhiên.Bây giờ, ngoài anh không ai có thể cứu Tập đoàn Phương Thị.Cơ thể Phương Y Lan cứng hoàn toàn, và sự cám dỗ của việc rót vốn vào Phương Thị quá lớn.Tuy nhiên, cô không vì điều này mà mất lý trí.Ngự Cảnh Thần sẽ không dễ dàng đồng ý rót vốn vào Phương Thị, cái giá mà cô phải trả chắc chắn không phải là thứ cô có thể chịu đựng được.Hơn nữa, một khi anh thực sự rót vốn vào Phương Thị.Vậy e là giữa họ sẽ thật sự dây dưa không dứt.Ngự Cảnh Thần cười hỏi: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”Anh không bắt bớ hay ép buộc.Dù cô đồng ý hay không anh cũng không ảnh hưởng gì.Phương Y Lan nghiến răng nói với anh: “Cảm ơn lòng tốt của anh!”Sau đó, cô đóng sầm cửa lại và bỏ đi.Ở cửa vẫn lưu lại dấu vết mị hoặc của chiếc váy.“Rầm-----”Tiếng đóng cửa cực lớn vang lên, cho thấy trong lòng cô đang bực bội như thế nào.“Đi cũng thật dứt khoát.”Ngự Cảnh Thần chậm rãi đi tới bên cửa sổ.Ánh đèn rực rỡ trong đêm, bóng dáng Phương Y Lan nhanh chóng hiện ra trong mắt anh.Cô rời đi với những bước đi uyển chuyển và thanh tú, giống như một con mèo Ba Tư kiêu hãnh.Phương Y Lan, em sớm muộn cũng sẽ nguyện ý mà đến đây!Ra khỏi biệt thự Thịnh Thế.Phương Y Lan thở phào một hơi.Ánh trăng tan chảy bao phủ lấy cô, bóng lưng mảnh khảnh thật dài, uyển chuyển duyên dáng trên mặt đất là lắc lư theo từng bước chân thanh tú.Không khí mát mẻ kèm theo mùi thơm nồng nàn của hoa quế khiến tâm trạng căng thẳng phòng bị của cô cuối cùng cũng thoải mái.Nghĩ đến cảnh đối đầu vừa rồi với Ngự Cảnh Thần, cô liền cảm thấy gió đêm thổi trên làn da trần đang làm dấy lên sự run rẩy và lạnh lẽo.Nó giống như cảm giác những ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông khi anh chạm vào da cô.Khiến cô rùng mình và ớn lạnh trong lòng.------“Mèo hoang nhỏ, em chạy không thoát đâu.”.
Ngự Cảnh Thần nhún vai, “Tất nhiên chiếc nhẫn không thể lọt vào mắt tôi, nhưng là đối với chủ nhân của chiếc nhẫn, tôi rất có hứng thú.
”“Ngự Cảnh Thần, anh thật quá đáng.
”Phương Y Lan đột nhiên cảm thấy chán ghét, gần như tự hỏi tại sao mình lại đứng ở đây, chịu đựng sự phù phiếm và toan tính của anh ta.
Nơi này, căn phòng này, cô không muốn ở thêm một giây một phút nào nữa.
Cô không muốn dính líu chút nào đến người đàn ông này nữa.
Sau đó, cô quay người và rời đi không do dự.
Giọng nói của Ngự Cảnh Thần vang lên với một chút lười biếng quyến rũ, “Còn chưa đạt được mục đích đã rời đi, thật đáng tiếc mà.
”Cô ở đây hôm nay vì cuộc khủng hoảng của Tập đoàn Phương Thị.
Tư mức độ xem trọng của cô với chiếc nhẫn đá đen, cũng có thể thấy cô rất xem trọng Tập đoàn Phương Thị.
Lưng Phương Y Lan cứng đờ, cô do dự một chút, nghiến răng nói: “Không cần!”“Tôi rất hứng thú đến việc rót vốn vào Phương Thị.
”Ngự Cảnh Thần nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn giữa các ngón tay, ra ý việc cô nên ở lại là hiển nhiên.
Bây giờ, ngoài anh không ai có thể cứu Tập đoàn Phương Thị.
Cơ thể Phương Y Lan cứng hoàn toàn, và sự cám dỗ của việc rót vốn vào Phương Thị quá lớn.
Tuy nhiên, cô không vì điều này mà mất lý trí.
Ngự Cảnh Thần sẽ không dễ dàng đồng ý rót vốn vào Phương Thị, cái giá mà cô phải trả chắc chắn không phải là thứ cô có thể chịu đựng được.
Hơn nữa, một khi anh thực sự rót vốn vào Phương Thị.
Vậy e là giữa họ sẽ thật sự dây dưa không dứt.
Ngự Cảnh Thần cười hỏi: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”Anh không bắt bớ hay ép buộc.
Dù cô đồng ý hay không anh cũng không ảnh hưởng gì.
Phương Y Lan nghiến răng nói với anh: “Cảm ơn lòng tốt của anh!”Sau đó, cô đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Ở cửa vẫn lưu lại dấu vết mị hoặc của chiếc váy.
“Rầm-----”Tiếng đóng cửa cực lớn vang lên, cho thấy trong lòng cô đang bực bội như thế nào.
“Đi cũng thật dứt khoát.
”Ngự Cảnh Thần chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
Ánh đèn rực rỡ trong đêm, bóng dáng Phương Y Lan nhanh chóng hiện ra trong mắt anh.
Cô rời đi với những bước đi uyển chuyển và thanh tú, giống như một con mèo Ba Tư kiêu hãnh.
Phương Y Lan, em sớm muộn cũng sẽ nguyện ý mà đến đây!Ra khỏi biệt thự Thịnh Thế.
Phương Y Lan thở phào một hơi.
Ánh trăng tan chảy bao phủ lấy cô, bóng lưng mảnh khảnh thật dài, uyển chuyển duyên dáng trên mặt đất là lắc lư theo từng bước chân thanh tú.
Không khí mát mẻ kèm theo mùi thơm nồng nàn của hoa quế khiến tâm trạng căng thẳng phòng bị của cô cuối cùng cũng thoải mái.
Nghĩ đến cảnh đối đầu vừa rồi với Ngự Cảnh Thần, cô liền cảm thấy gió đêm thổi trên làn da trần đang làm dấy lên sự run rẩy và lạnh lẽo.
Nó giống như cảm giác những ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông khi anh chạm vào da cô.
Khiến cô rùng mình và ớn lạnh trong lòng.
------“Mèo hoang nhỏ, em chạy không thoát đâu.
”.
Thịnh Sủng Phu Nhân Của Đại ThầnTác giả: Nhất Lộ Phiền HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện SủngThành phố B, nước Z. Ban đêm gần vùng ngoại ô. Một con đường quốc lộ ngoằn ngoèo dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường hiện ra từ trong màn đêm, không có điểm cuối. Từ trên nhìn xuống dưới, hướng chạy của con đường quốc lộ vòng qua núi này làm người thót tim, khúc cua 180 hết cái này đến cái khác, khiến người ta không nhịn được khiếp sợ. Nơi đây, là địa điểm đua xe nổi tiếng nhất thành phố B, cũng là nơi mà những tuyển thủ đua xe vừa yêu vừa hận. Một đêm thành danh, hoặc một đêm thành quỷ!Tay đua trong giới đua xe ở thành phố B đặt cho nơi đây một danh hiệu ma tính - Con đường tử vong. Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ phương xa xé rách màn đêm mà truyền đến, giữa núi rừng yên tĩnh truyền tới từng trận sóng âm tiếng động cơ gầm rú, từ xa đến gần, turbo ào ào thở gấp cùng với âm thanh lực ép van ồn ào giễu cợt, khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gầm thét với tốc độ chạy như thế này, người chuyên nghiệp vừa nghe thấy mắt liền sáng lên, là Ferrari 270, nhưng sau đó lại nhíu mày, tốc độ… Ngự Cảnh Thần nhún vai, “Tất nhiên chiếc nhẫn không thể lọt vào mắt tôi, nhưng là đối với chủ nhân của chiếc nhẫn, tôi rất có hứng thú.”“Ngự Cảnh Thần, anh thật quá đáng.”Phương Y Lan đột nhiên cảm thấy chán ghét, gần như tự hỏi tại sao mình lại đứng ở đây, chịu đựng sự phù phiếm và toan tính của anh ta.Nơi này, căn phòng này, cô không muốn ở thêm một giây một phút nào nữa.Cô không muốn dính líu chút nào đến người đàn ông này nữa.Sau đó, cô quay người và rời đi không do dự.Giọng nói của Ngự Cảnh Thần vang lên với một chút lười biếng quyến rũ, “Còn chưa đạt được mục đích đã rời đi, thật đáng tiếc mà.”Cô ở đây hôm nay vì cuộc khủng hoảng của Tập đoàn Phương Thị.Tư mức độ xem trọng của cô với chiếc nhẫn đá đen, cũng có thể thấy cô rất xem trọng Tập đoàn Phương Thị.Lưng Phương Y Lan cứng đờ, cô do dự một chút, nghiến răng nói: “Không cần!”“Tôi rất hứng thú đến việc rót vốn vào Phương Thị.”Ngự Cảnh Thần nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn giữa các ngón tay, ra ý việc cô nên ở lại là hiển nhiên.Bây giờ, ngoài anh không ai có thể cứu Tập đoàn Phương Thị.Cơ thể Phương Y Lan cứng hoàn toàn, và sự cám dỗ của việc rót vốn vào Phương Thị quá lớn.Tuy nhiên, cô không vì điều này mà mất lý trí.Ngự Cảnh Thần sẽ không dễ dàng đồng ý rót vốn vào Phương Thị, cái giá mà cô phải trả chắc chắn không phải là thứ cô có thể chịu đựng được.Hơn nữa, một khi anh thực sự rót vốn vào Phương Thị.Vậy e là giữa họ sẽ thật sự dây dưa không dứt.Ngự Cảnh Thần cười hỏi: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”Anh không bắt bớ hay ép buộc.Dù cô đồng ý hay không anh cũng không ảnh hưởng gì.Phương Y Lan nghiến răng nói với anh: “Cảm ơn lòng tốt của anh!”Sau đó, cô đóng sầm cửa lại và bỏ đi.Ở cửa vẫn lưu lại dấu vết mị hoặc của chiếc váy.“Rầm-----”Tiếng đóng cửa cực lớn vang lên, cho thấy trong lòng cô đang bực bội như thế nào.“Đi cũng thật dứt khoát.”Ngự Cảnh Thần chậm rãi đi tới bên cửa sổ.Ánh đèn rực rỡ trong đêm, bóng dáng Phương Y Lan nhanh chóng hiện ra trong mắt anh.Cô rời đi với những bước đi uyển chuyển và thanh tú, giống như một con mèo Ba Tư kiêu hãnh.Phương Y Lan, em sớm muộn cũng sẽ nguyện ý mà đến đây!Ra khỏi biệt thự Thịnh Thế.Phương Y Lan thở phào một hơi.Ánh trăng tan chảy bao phủ lấy cô, bóng lưng mảnh khảnh thật dài, uyển chuyển duyên dáng trên mặt đất là lắc lư theo từng bước chân thanh tú.Không khí mát mẻ kèm theo mùi thơm nồng nàn của hoa quế khiến tâm trạng căng thẳng phòng bị của cô cuối cùng cũng thoải mái.Nghĩ đến cảnh đối đầu vừa rồi với Ngự Cảnh Thần, cô liền cảm thấy gió đêm thổi trên làn da trần đang làm dấy lên sự run rẩy và lạnh lẽo.Nó giống như cảm giác những ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông khi anh chạm vào da cô.Khiến cô rùng mình và ớn lạnh trong lòng.------“Mèo hoang nhỏ, em chạy không thoát đâu.”.