Tác giả:

“Ôi Thanh Miêu Nhi của mẹ, tâm can bảo bối trong lòng mẹ, mấy đứa ranh con vô lương tâm này, thế mà độc ác như vậy, tao chỉ mới có đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà chúng mày đã hành hạ em gái thành bộ dạng này, hai lạng khoai lang sấy kia, có phải bị vợ thằng cả ăn rồi không, đúng là có vợ thì quên mẹ, đám sói mắt trắng này, tao đánh chết chúng mày.”“Mẹ à, không phải đâu, sáng sớm em gái đã ăn hết hai lạng khoai sấy rồi, còn ăn thêm một bát cháo nhỏ.”“Nói láo, con bé ăn rồi mà còn có thể đói đến hoa mắt chóng mặt à? Bà đây không so đo với chúng mày nữa, nhanh chóng đưa Thanh Miêu Nhi đi đến bệnh viện huyện.”Một tiếng khóc rống ầm ĩ, theo đó là những tiếng gọi ồn ào đến mức gà bay chó sủa, Tô Thanh Hòa từ từ khôi phục lại ý thức của mình, đương nhiên cô vẫn chưa mở mắt ra, giống như có một loại sức mạnh nào đó khiến cho cô không cách nào động đậy, chỉ biết mình giống như nằm trên một chiếc ván gỗ được đặt trên xe, không ngừng lắc lư.Trong đầu cô lẩm bẩm: “Hệ thống, mi ở đâu.”“Hệ…

Chương 3: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn NăngTác giả: Hồ ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Ôi Thanh Miêu Nhi của mẹ, tâm can bảo bối trong lòng mẹ, mấy đứa ranh con vô lương tâm này, thế mà độc ác như vậy, tao chỉ mới có đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà chúng mày đã hành hạ em gái thành bộ dạng này, hai lạng khoai lang sấy kia, có phải bị vợ thằng cả ăn rồi không, đúng là có vợ thì quên mẹ, đám sói mắt trắng này, tao đánh chết chúng mày.”“Mẹ à, không phải đâu, sáng sớm em gái đã ăn hết hai lạng khoai sấy rồi, còn ăn thêm một bát cháo nhỏ.”“Nói láo, con bé ăn rồi mà còn có thể đói đến hoa mắt chóng mặt à? Bà đây không so đo với chúng mày nữa, nhanh chóng đưa Thanh Miêu Nhi đi đến bệnh viện huyện.”Một tiếng khóc rống ầm ĩ, theo đó là những tiếng gọi ồn ào đến mức gà bay chó sủa, Tô Thanh Hòa từ từ khôi phục lại ý thức của mình, đương nhiên cô vẫn chưa mở mắt ra, giống như có một loại sức mạnh nào đó khiến cho cô không cách nào động đậy, chỉ biết mình giống như nằm trên một chiếc ván gỗ được đặt trên xe, không ngừng lắc lư.Trong đầu cô lẩm bẩm: “Hệ thống, mi ở đâu.”“Hệ… Hiển nhiên hệ thống không cho phép tồn tại lỗ thủng.“Tuổi tác hiện tại của ký chủ là 16, dựa theo độ tuổi kết hôn của thời đại này, khi đến độ tuổi đó ký chủ nhất định phải trở thành một người quân tẩu, nếu không nhiệm vụ bị coi là thất bại, hệ thống sẽ tìm kiếm vị ký chủ tiếp theo, rời khỏi bổn hệ thống, ký chủ không sống quá ba giây.”Vẻ mặt của Tô Thanh Hòa như chết lặng.“Ngoại trừ nhiệm vụ này, còn có những nhiệm vụ khác à, dù sao cũng đâu thể để cho tôi ở không đây hai năm rồi đi lấy chồng, người anh em à, đây chính là ba năm nạn đói đấy, tao lo lắng mình còn chưa lấy chồng thì đã phải chết đói rồi.”“Nhiệm vụ phụ 1: Nấu cơm, làm một quân tẩu toàn năng, sao có thể không nấu cơm ngon được chứ, mời ký chủ tự mình nấu một bữa cơm, hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng 1 điểm kỹ năng nấu nướng, đồng thời ban thưởng ngẫu nhiên một phần nguyên liệu nấu ăn, nhiệm vụ này có thể được lặp lại.Nhiệm vụ phụ 2: May quần áo, làm một quân tẩu toàn năng, sao có thể không biết may một bộ quần áo chứ, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng 1 điểm kỹ năng may vá, đồng thời thưởng thêm một phần tài liệu về may quần áo.”Nấu cơm, may vá… Vẻ mặt Tô Thanh Hòa tiếp tục như chết lặng, cô đã sống 20 năm như trạch nữ, thứ duy nhất mà cô biết nấu chính là mì tôm, vấn đề là nơi đây có mì tôm ư! Hiển nhiên không có!!! Về phần may quần áo gì đó, ngay cả đơm cúc áo cô cũng không biết…“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Tô Thanh Hòa không nhịn được mà ho khan một tiếng.Lần này là do cơ thể nguyên chủ phát ra âm thanh khiến cho tất cả người bên cạnh đều bị kinh động, chỉ nghe thấy bên cạnh có một người phụ nữ sắc bén nói.“Đồ vô dụng, khiêng cho chắc một chút, không thấy em gái chúng mày khó chịu à?”Sau đó lại nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, con cố gắng chịu đứng một xíu, chúng ta sắp đến bệnh viện huyện rồi.”Tô Thanh Hòa mơ màng mở to mắt, chỉ thấy cảnh vật trước mắt như lắc lư, người phụ nữ này tự xưng là mẹ của cô, hẳn là mẹ của thân thể nay.Cô yếu ớt nhắm mắt lại: “Hệ thống, tôi như thế này có sợ bị lòi đuôi chuột không? Tôi không biết nguyên chủ là người như thế nào.”“Hệ thống quân tẩu toàn năng số 01 rất hân hạnh được phục vụ ký chủ, bắt đầu truyền trí nhớ của nguyên chủ vào sóng điện não.”Rất nhanh trong đầu Tô Thanh Hòa lại bị nhét vào một ít gì đó, có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, giống như trí nhớ của cô, thế nhưng ngay cả một chút dao động cô cũng không có.Nguyên chủ của thân thể cô đang chiếm lấy cũng tên Tô Thanh Hòa, giống như cô là một cô gái vừa trạch lại lười, nói khó nghe một chút là hết ăn rồi nằm, còn vì sao ở một niên đại đặc thù lại có thể tạo thành cá tính hết ăn lại nằm đó, điều này còn phải cảm ơn mẹ ruột của cô nàng Tô Thanh Hòa kia.Mẹ đẻ của cô ấy là Cao Tú Lan, từ sau năm 18 tuổi gả đến nhà họ Tô, bốn năm ba thai, mỗi một thai đều là con trai, có ba người con trai, địa vị của Cao Tú Lan ở nhà họ Tô rất cao, chồng của bà ấy lại là một người có năng lực, cho nên trong niên đại chiến tranh kia, cuộc sống của cả nhà cũng khá tốt.Năm 1944 khi Nhật còn chưa đầu hàng, hai bên đánh đến gần Tô gia thôn, chồng của Cao Tú Lan là Tô Đại Căn dẫn đường cho Bát Lộ Quân, kết quả không may hi sinh.Khi đó Cao Tú Lan mới 33 tuổi, trong nước còn chưa ổn định, đột nhiên không có đàn ông trong nhà, Cao Tú Lan khóc đến mức chết đi sống lại, trực tiếp khóc đến ngất đi, chờ đến khi tỉnh mới phát hiện mình lại mang thai.Cao Tú Lan cảm thấy đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra đã mồ côi cha, thật sự quá đáng thương, vì thế xốc lại tinh thần sinh đứa nhỏ ra, lần mang thai cuối cùng này cũng được như ý nguyện, sinh ra một cô con gái.Cao Tú Lan là một người trọng nam khinh nữ, thế nhưng tính trọng nam khinh nữ này của bà ấy chỉ nhằm vào đời cháu, đối với khuê nữ của mình, hơn nữa còn là duy nhất, lại thêm con gái mồ côi từ trong bụng mẹ, đó là đau đến tận trong tâm khảm.Nâng trong tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan, cộng thêm từ nhỏ trong nhà đã có ba người anh trai làm việc, từ trước đến nay Cao Tú Lan không để cho khuê nữ của mình phải động một đầu ngón tay vào việc nhà.Trong nhà có gì ăn ngon, tuyệt đối là để dành cho khuê nữ ăn trước, ba người con trai chỉ có thể nhìn.Dựa theo cách nói của Cao Tú Lan chính là, lúc cha mấy đứa con sống, mấy đứa đã ăn nhiều rồi, còn có mặt mũi giành ăn với em gái mồ côi cha ư?Ba người anh trai bị Cao Tú Lan tẩy não như thế, mỗi lần có gì ăn ngon cũng là ở bên ngoài không nỡ ăn, cầm về đưa cho em gái.Nhiều năm nuôi xuống như thế, con gái út nhà họ Tô – Tô Thanh Hòa dưỡng thành tính tình hết ăn lại nằm, cho dù là niên đại đói như bây giờ, người khác đều đói đến mức bụng dính vào lưng, trong túi cô còn có hai lạng khoai lang sấy để làm đồ ăn vặt.Người trong thôn đối với cô vừa hâm mộ lại ghen ghét, đương nhiên càng nhiều hơn chính là không quen nhìn, chẳng qua một người phụ nữ như Cao Tú Lan một mình nuôi lớn bốn đứa bé, tuyệt đối không chịu thua thiệt trong thôn, ai dám nói xấu khuê nữ mình một câu, bà ấy có thể cầm chày gỗ đi liều mạng, con nhà ai bắt nạt Tô Thanh Hòa, ba anh trai của cô trực tiếp xông lên vung nắm đấm.Bởi vì lớn lên trong một hoàn cảnh như thế, nguyên chủ lớn lên cũng không có khái niệm thân tình gì, chỉ cảm thấy ba người anh trai kia có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy làm việc, đối với sự quan tâm của mẹ ruột Cao Tú Lan cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.Vì thế sau khi tiếp xúc với hệ thống, bởi vì lý tưởng mỗi ngày được ăn thịt mà nguyên chủ không chút do dự rời bỏ người thân của mình.Đối với chuyện này, Tô Thanh Hòa chỉ muốn nói một câu, cô cũng muốn đến căn tin kia, mỗi ngày có thể hết ăn lại nằm, ai muốn ở lại niên đại nạn đói này làm nhiệm vụ chứ, tất cả cũng vì sống sót.Chú thích:Bát Lộ Quân: tiền thân của quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc..

Hiển nhiên hệ thống không cho phép tồn tại lỗ thủng.

“Tuổi tác hiện tại của ký chủ là 16, dựa theo độ tuổi kết hôn của thời đại này, khi đến độ tuổi đó ký chủ nhất định phải trở thành một người quân tẩu, nếu không nhiệm vụ bị coi là thất bại, hệ thống sẽ tìm kiếm vị ký chủ tiếp theo, rời khỏi bổn hệ thống, ký chủ không sống quá ba giây.

”Vẻ mặt của Tô Thanh Hòa như chết lặng.

“Ngoại trừ nhiệm vụ này, còn có những nhiệm vụ khác à, dù sao cũng đâu thể để cho tôi ở không đây hai năm rồi đi lấy chồng, người anh em à, đây chính là ba năm nạn đói đấy, tao lo lắng mình còn chưa lấy chồng thì đã phải chết đói rồi.

”“Nhiệm vụ phụ 1: Nấu cơm, làm một quân tẩu toàn năng, sao có thể không nấu cơm ngon được chứ, mời ký chủ tự mình nấu một bữa cơm, hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng 1 điểm kỹ năng nấu nướng, đồng thời ban thưởng ngẫu nhiên một phần nguyên liệu nấu ăn, nhiệm vụ này có thể được lặp lại.

Nhiệm vụ phụ 2: May quần áo, làm một quân tẩu toàn năng, sao có thể không biết may một bộ quần áo chứ, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng 1 điểm kỹ năng may vá, đồng thời thưởng thêm một phần tài liệu về may quần áo.

”Nấu cơm, may vá… Vẻ mặt Tô Thanh Hòa tiếp tục như chết lặng, cô đã sống 20 năm như trạch nữ, thứ duy nhất mà cô biết nấu chính là mì tôm, vấn đề là nơi đây có mì tôm ư! Hiển nhiên không có!!! Về phần may quần áo gì đó, ngay cả đơm cúc áo cô cũng không biết…“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Tô Thanh Hòa không nhịn được mà ho khan một tiếng.

Lần này là do cơ thể nguyên chủ phát ra âm thanh khiến cho tất cả người bên cạnh đều bị kinh động, chỉ nghe thấy bên cạnh có một người phụ nữ sắc bén nói.

“Đồ vô dụng, khiêng cho chắc một chút, không thấy em gái chúng mày khó chịu à?”Sau đó lại nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, con cố gắng chịu đứng một xíu, chúng ta sắp đến bệnh viện huyện rồi.

”Tô Thanh Hòa mơ màng mở to mắt, chỉ thấy cảnh vật trước mắt như lắc lư, người phụ nữ này tự xưng là mẹ của cô, hẳn là mẹ của thân thể nay.

Cô yếu ớt nhắm mắt lại: “Hệ thống, tôi như thế này có sợ bị lòi đuôi chuột không? Tôi không biết nguyên chủ là người như thế nào.

”“Hệ thống quân tẩu toàn năng số 01 rất hân hạnh được phục vụ ký chủ, bắt đầu truyền trí nhớ của nguyên chủ vào sóng điện não.

”Rất nhanh trong đầu Tô Thanh Hòa lại bị nhét vào một ít gì đó, có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, giống như trí nhớ của cô, thế nhưng ngay cả một chút dao động cô cũng không có.

Nguyên chủ của thân thể cô đang chiếm lấy cũng tên Tô Thanh Hòa, giống như cô là một cô gái vừa trạch lại lười, nói khó nghe một chút là hết ăn rồi nằm, còn vì sao ở một niên đại đặc thù lại có thể tạo thành cá tính hết ăn lại nằm đó, điều này còn phải cảm ơn mẹ ruột của cô nàng Tô Thanh Hòa kia.

Mẹ đẻ của cô ấy là Cao Tú Lan, từ sau năm 18 tuổi gả đến nhà họ Tô, bốn năm ba thai, mỗi một thai đều là con trai, có ba người con trai, địa vị của Cao Tú Lan ở nhà họ Tô rất cao, chồng của bà ấy lại là một người có năng lực, cho nên trong niên đại chiến tranh kia, cuộc sống của cả nhà cũng khá tốt.

Năm 1944 khi Nhật còn chưa đầu hàng, hai bên đánh đến gần Tô gia thôn, chồng của Cao Tú Lan là Tô Đại Căn dẫn đường cho Bát Lộ Quân, kết quả không may hi sinh.

Khi đó Cao Tú Lan mới 33 tuổi, trong nước còn chưa ổn định, đột nhiên không có đàn ông trong nhà, Cao Tú Lan khóc đến mức chết đi sống lại, trực tiếp khóc đến ngất đi, chờ đến khi tỉnh mới phát hiện mình lại mang thai.

Cao Tú Lan cảm thấy đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra đã mồ côi cha, thật sự quá đáng thương, vì thế xốc lại tinh thần sinh đứa nhỏ ra, lần mang thai cuối cùng này cũng được như ý nguyện, sinh ra một cô con gái.

Cao Tú Lan là một người trọng nam khinh nữ, thế nhưng tính trọng nam khinh nữ này của bà ấy chỉ nhằm vào đời cháu, đối với khuê nữ của mình, hơn nữa còn là duy nhất, lại thêm con gái mồ côi từ trong bụng mẹ, đó là đau đến tận trong tâm khảm.

Nâng trong tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan, cộng thêm từ nhỏ trong nhà đã có ba người anh trai làm việc, từ trước đến nay Cao Tú Lan không để cho khuê nữ của mình phải động một đầu ngón tay vào việc nhà.

Trong nhà có gì ăn ngon, tuyệt đối là để dành cho khuê nữ ăn trước, ba người con trai chỉ có thể nhìn.

Dựa theo cách nói của Cao Tú Lan chính là, lúc cha mấy đứa con sống, mấy đứa đã ăn nhiều rồi, còn có mặt mũi giành ăn với em gái mồ côi cha ư?Ba người anh trai bị Cao Tú Lan tẩy não như thế, mỗi lần có gì ăn ngon cũng là ở bên ngoài không nỡ ăn, cầm về đưa cho em gái.

Nhiều năm nuôi xuống như thế, con gái út nhà họ Tô – Tô Thanh Hòa dưỡng thành tính tình hết ăn lại nằm, cho dù là niên đại đói như bây giờ, người khác đều đói đến mức bụng dính vào lưng, trong túi cô còn có hai lạng khoai lang sấy để làm đồ ăn vặt.

Người trong thôn đối với cô vừa hâm mộ lại ghen ghét, đương nhiên càng nhiều hơn chính là không quen nhìn, chẳng qua một người phụ nữ như Cao Tú Lan một mình nuôi lớn bốn đứa bé, tuyệt đối không chịu thua thiệt trong thôn, ai dám nói xấu khuê nữ mình một câu, bà ấy có thể cầm chày gỗ đi liều mạng, con nhà ai bắt nạt Tô Thanh Hòa, ba anh trai của cô trực tiếp xông lên vung nắm đấm.

Bởi vì lớn lên trong một hoàn cảnh như thế, nguyên chủ lớn lên cũng không có khái niệm thân tình gì, chỉ cảm thấy ba người anh trai kia có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy làm việc, đối với sự quan tâm của mẹ ruột Cao Tú Lan cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Vì thế sau khi tiếp xúc với hệ thống, bởi vì lý tưởng mỗi ngày được ăn thịt mà nguyên chủ không chút do dự rời bỏ người thân của mình.

Đối với chuyện này, Tô Thanh Hòa chỉ muốn nói một câu, cô cũng muốn đến căn tin kia, mỗi ngày có thể hết ăn lại nằm, ai muốn ở lại niên đại nạn đói này làm nhiệm vụ chứ, tất cả cũng vì sống sót.

Chú thích:Bát Lộ Quân: tiền thân của quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc.

.

Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn NăngTác giả: Hồ ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Ôi Thanh Miêu Nhi của mẹ, tâm can bảo bối trong lòng mẹ, mấy đứa ranh con vô lương tâm này, thế mà độc ác như vậy, tao chỉ mới có đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà chúng mày đã hành hạ em gái thành bộ dạng này, hai lạng khoai lang sấy kia, có phải bị vợ thằng cả ăn rồi không, đúng là có vợ thì quên mẹ, đám sói mắt trắng này, tao đánh chết chúng mày.”“Mẹ à, không phải đâu, sáng sớm em gái đã ăn hết hai lạng khoai sấy rồi, còn ăn thêm một bát cháo nhỏ.”“Nói láo, con bé ăn rồi mà còn có thể đói đến hoa mắt chóng mặt à? Bà đây không so đo với chúng mày nữa, nhanh chóng đưa Thanh Miêu Nhi đi đến bệnh viện huyện.”Một tiếng khóc rống ầm ĩ, theo đó là những tiếng gọi ồn ào đến mức gà bay chó sủa, Tô Thanh Hòa từ từ khôi phục lại ý thức của mình, đương nhiên cô vẫn chưa mở mắt ra, giống như có một loại sức mạnh nào đó khiến cho cô không cách nào động đậy, chỉ biết mình giống như nằm trên một chiếc ván gỗ được đặt trên xe, không ngừng lắc lư.Trong đầu cô lẩm bẩm: “Hệ thống, mi ở đâu.”“Hệ… Hiển nhiên hệ thống không cho phép tồn tại lỗ thủng.“Tuổi tác hiện tại của ký chủ là 16, dựa theo độ tuổi kết hôn của thời đại này, khi đến độ tuổi đó ký chủ nhất định phải trở thành một người quân tẩu, nếu không nhiệm vụ bị coi là thất bại, hệ thống sẽ tìm kiếm vị ký chủ tiếp theo, rời khỏi bổn hệ thống, ký chủ không sống quá ba giây.”Vẻ mặt của Tô Thanh Hòa như chết lặng.“Ngoại trừ nhiệm vụ này, còn có những nhiệm vụ khác à, dù sao cũng đâu thể để cho tôi ở không đây hai năm rồi đi lấy chồng, người anh em à, đây chính là ba năm nạn đói đấy, tao lo lắng mình còn chưa lấy chồng thì đã phải chết đói rồi.”“Nhiệm vụ phụ 1: Nấu cơm, làm một quân tẩu toàn năng, sao có thể không nấu cơm ngon được chứ, mời ký chủ tự mình nấu một bữa cơm, hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng 1 điểm kỹ năng nấu nướng, đồng thời ban thưởng ngẫu nhiên một phần nguyên liệu nấu ăn, nhiệm vụ này có thể được lặp lại.Nhiệm vụ phụ 2: May quần áo, làm một quân tẩu toàn năng, sao có thể không biết may một bộ quần áo chứ, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng 1 điểm kỹ năng may vá, đồng thời thưởng thêm một phần tài liệu về may quần áo.”Nấu cơm, may vá… Vẻ mặt Tô Thanh Hòa tiếp tục như chết lặng, cô đã sống 20 năm như trạch nữ, thứ duy nhất mà cô biết nấu chính là mì tôm, vấn đề là nơi đây có mì tôm ư! Hiển nhiên không có!!! Về phần may quần áo gì đó, ngay cả đơm cúc áo cô cũng không biết…“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Tô Thanh Hòa không nhịn được mà ho khan một tiếng.Lần này là do cơ thể nguyên chủ phát ra âm thanh khiến cho tất cả người bên cạnh đều bị kinh động, chỉ nghe thấy bên cạnh có một người phụ nữ sắc bén nói.“Đồ vô dụng, khiêng cho chắc một chút, không thấy em gái chúng mày khó chịu à?”Sau đó lại nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, con cố gắng chịu đứng một xíu, chúng ta sắp đến bệnh viện huyện rồi.”Tô Thanh Hòa mơ màng mở to mắt, chỉ thấy cảnh vật trước mắt như lắc lư, người phụ nữ này tự xưng là mẹ của cô, hẳn là mẹ của thân thể nay.Cô yếu ớt nhắm mắt lại: “Hệ thống, tôi như thế này có sợ bị lòi đuôi chuột không? Tôi không biết nguyên chủ là người như thế nào.”“Hệ thống quân tẩu toàn năng số 01 rất hân hạnh được phục vụ ký chủ, bắt đầu truyền trí nhớ của nguyên chủ vào sóng điện não.”Rất nhanh trong đầu Tô Thanh Hòa lại bị nhét vào một ít gì đó, có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, giống như trí nhớ của cô, thế nhưng ngay cả một chút dao động cô cũng không có.Nguyên chủ của thân thể cô đang chiếm lấy cũng tên Tô Thanh Hòa, giống như cô là một cô gái vừa trạch lại lười, nói khó nghe một chút là hết ăn rồi nằm, còn vì sao ở một niên đại đặc thù lại có thể tạo thành cá tính hết ăn lại nằm đó, điều này còn phải cảm ơn mẹ ruột của cô nàng Tô Thanh Hòa kia.Mẹ đẻ của cô ấy là Cao Tú Lan, từ sau năm 18 tuổi gả đến nhà họ Tô, bốn năm ba thai, mỗi một thai đều là con trai, có ba người con trai, địa vị của Cao Tú Lan ở nhà họ Tô rất cao, chồng của bà ấy lại là một người có năng lực, cho nên trong niên đại chiến tranh kia, cuộc sống của cả nhà cũng khá tốt.Năm 1944 khi Nhật còn chưa đầu hàng, hai bên đánh đến gần Tô gia thôn, chồng của Cao Tú Lan là Tô Đại Căn dẫn đường cho Bát Lộ Quân, kết quả không may hi sinh.Khi đó Cao Tú Lan mới 33 tuổi, trong nước còn chưa ổn định, đột nhiên không có đàn ông trong nhà, Cao Tú Lan khóc đến mức chết đi sống lại, trực tiếp khóc đến ngất đi, chờ đến khi tỉnh mới phát hiện mình lại mang thai.Cao Tú Lan cảm thấy đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra đã mồ côi cha, thật sự quá đáng thương, vì thế xốc lại tinh thần sinh đứa nhỏ ra, lần mang thai cuối cùng này cũng được như ý nguyện, sinh ra một cô con gái.Cao Tú Lan là một người trọng nam khinh nữ, thế nhưng tính trọng nam khinh nữ này của bà ấy chỉ nhằm vào đời cháu, đối với khuê nữ của mình, hơn nữa còn là duy nhất, lại thêm con gái mồ côi từ trong bụng mẹ, đó là đau đến tận trong tâm khảm.Nâng trong tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan, cộng thêm từ nhỏ trong nhà đã có ba người anh trai làm việc, từ trước đến nay Cao Tú Lan không để cho khuê nữ của mình phải động một đầu ngón tay vào việc nhà.Trong nhà có gì ăn ngon, tuyệt đối là để dành cho khuê nữ ăn trước, ba người con trai chỉ có thể nhìn.Dựa theo cách nói của Cao Tú Lan chính là, lúc cha mấy đứa con sống, mấy đứa đã ăn nhiều rồi, còn có mặt mũi giành ăn với em gái mồ côi cha ư?Ba người anh trai bị Cao Tú Lan tẩy não như thế, mỗi lần có gì ăn ngon cũng là ở bên ngoài không nỡ ăn, cầm về đưa cho em gái.Nhiều năm nuôi xuống như thế, con gái út nhà họ Tô – Tô Thanh Hòa dưỡng thành tính tình hết ăn lại nằm, cho dù là niên đại đói như bây giờ, người khác đều đói đến mức bụng dính vào lưng, trong túi cô còn có hai lạng khoai lang sấy để làm đồ ăn vặt.Người trong thôn đối với cô vừa hâm mộ lại ghen ghét, đương nhiên càng nhiều hơn chính là không quen nhìn, chẳng qua một người phụ nữ như Cao Tú Lan một mình nuôi lớn bốn đứa bé, tuyệt đối không chịu thua thiệt trong thôn, ai dám nói xấu khuê nữ mình một câu, bà ấy có thể cầm chày gỗ đi liều mạng, con nhà ai bắt nạt Tô Thanh Hòa, ba anh trai của cô trực tiếp xông lên vung nắm đấm.Bởi vì lớn lên trong một hoàn cảnh như thế, nguyên chủ lớn lên cũng không có khái niệm thân tình gì, chỉ cảm thấy ba người anh trai kia có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy làm việc, đối với sự quan tâm của mẹ ruột Cao Tú Lan cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.Vì thế sau khi tiếp xúc với hệ thống, bởi vì lý tưởng mỗi ngày được ăn thịt mà nguyên chủ không chút do dự rời bỏ người thân của mình.Đối với chuyện này, Tô Thanh Hòa chỉ muốn nói một câu, cô cũng muốn đến căn tin kia, mỗi ngày có thể hết ăn lại nằm, ai muốn ở lại niên đại nạn đói này làm nhiệm vụ chứ, tất cả cũng vì sống sót.Chú thích:Bát Lộ Quân: tiền thân của quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc..

Chương 3: Nhiệm Vụ Đầu Tiên