Bảng hiệu nền đỏ chữ vàng, phóng khoáng viết lên hai chữ "THỦY PHỦ". Thủy Linh Lung đứng trước cửa, ngửa đầu nhìn hai chữ khiến nàng cả đời lận đận, trong lòng tràn đầy sự châm trọc, từng viên gạch từng viên ngói, từng ngọn cây cọng cỏ, một người một tốt, tất cả đều là tiền bạc c*̉a mẫu thân nàng, vậy mà kiếp trước ngay cả việc may thêm một bộ quần áo mới nàng c*̃ng phải nhìn sắc mặt c*̉a Tần Phương Nghi. Thường thường thì cuối c*̀ng trong tay nàng c*̃ng không phải là một bộ đồ mới, mà là bộ váy c*̃ Thủy Linh Khê đã dùng qua, không cần nữa. Nàng lại bởi vậy mà cảm động trước thanh danh thối nát c*̉a Thủy Linh Khê. Nàng đào hôn đi theo Tuần Phong, "Hại" Thủy Linh Khê phải thay nàng lên kiệu hoa, khi gặp lại, Thủy Linh Khê còn khóc đến hoa lê đẫm nước: "Muội không uất ức, tỷ tỷ hạnh phúc là tốt rồi." Nàng cảm động đến hồ đồ, cảm thấy mình c*̀ng người hữu tình sẽ thành gia quyến, hơn nữa…

Chương 52-2

Thế Tử Phi Phúc HắcTác giả: Thiên Phương PhươngTruyện Ngôn TìnhBảng hiệu nền đỏ chữ vàng, phóng khoáng viết lên hai chữ "THỦY PHỦ". Thủy Linh Lung đứng trước cửa, ngửa đầu nhìn hai chữ khiến nàng cả đời lận đận, trong lòng tràn đầy sự châm trọc, từng viên gạch từng viên ngói, từng ngọn cây cọng cỏ, một người một tốt, tất cả đều là tiền bạc c*̉a mẫu thân nàng, vậy mà kiếp trước ngay cả việc may thêm một bộ quần áo mới nàng c*̃ng phải nhìn sắc mặt c*̉a Tần Phương Nghi. Thường thường thì cuối c*̀ng trong tay nàng c*̃ng không phải là một bộ đồ mới, mà là bộ váy c*̃ Thủy Linh Khê đã dùng qua, không cần nữa. Nàng lại bởi vậy mà cảm động trước thanh danh thối nát c*̉a Thủy Linh Khê. Nàng đào hôn đi theo Tuần Phong, "Hại" Thủy Linh Khê phải thay nàng lên kiệu hoa, khi gặp lại, Thủy Linh Khê còn khóc đến hoa lê đẫm nước: "Muội không uất ức, tỷ tỷ hạnh phúc là tốt rồi." Nàng cảm động đến hồ đồ, cảm thấy mình c*̀ng người hữu tình sẽ thành gia quyến, hơn nữa… Thủy Linh Lung tìm chỗ trên chiếu rồi ngồi xuống.Lúc này, Thủy Linh Khê, Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Nguyệt và Thủy Linh Thanh cũng lục tục đến, khuỵu gối hạ người, hành kiến lễ với Kim thượng cung. Kim thượng cung thở dài một hơi, hoàn hảo, ngoài Thủy Linh Lung hơi quái dị ra thì tất cả những người khác, kể cả Thủy Linh Khê c*̃ng là đầu gỗ cần bà ta điêu khắc.Kim thượng cung hắng giọng, âm thanh như tiếng chuông đồng thời viễn cổ vang dội ra xa, dư âm đọng lại không khỏi khiến mọi người chấn động: “Nhớ kỹ, cứ đến chậm hơn ta là đến muộn. Hôm nay các ngươi đến muộn, cho nên đều phải chịu phạt.”“Đây là loại quy củ gì?” Thủy Linh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi không nói trước thì làm sao chúng ta biết ngươi đến giờ nào? Có phải sau này nửa đêm ngươi đến thư phòng, chúng ta chỉ muộn hơn ngươi một bước c*̃ng tính là đến muộn không?”Bốp!Kim thượng cung cầm thước đánh mạnh vào tay Thủy Linh Nguyệt, lập tức, mu bàn tay nàng ta sưng lên, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu: “Bất kính phu tử, không hiểu lễ nghi!”Thủy Linh Nguyệt đau đến mức chảy nước mắt, chuyện phủ Trấn Bắc Vương đến cửa xin cưới Thủy Linh Lung vốn đã khiến nàng ta khổ sở đến rối tinh rối mù rồi, bây giờ lại xuất hiện một phu tử vô cớ định tội mọi người, còn vô cớ đánh nàng ta! Không phải chỉ là một phu tử thôi ư? Ngày trước không ít nữ phu tử đến phủ, không phải đều bị nàng ta chèn ép đến không chịu nổi à? Lão yêu bà này… Sao lại dám?Thủy Linh Khê trừng mắt với Thủy Linh Nguyệt, vị phu tử này là từ trong cung tới, căn bản không c*̀ng cấp bậc với mấy phu tử kia. Ngay cả Lão phu nhân nói chuyện với bà ta c*̃ng phải chú ý giọng điệu, Thủy Linh Nguyệt lại không biết trời cao đất rộng, dám tranh luận với bà ta. Nàng kéo tay áo Thủy Linh Nguyệt, ra hiệu để nàng ta đừng lên tiếng, đỡ phải liên lụy những người khác.Thủy Linh Nguyệt khẽ cắn răng, tâm không cam tình không nguyện nuốt những lời kế tiếp vào bụng.Kim thượng cung hài lòng ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống mọi người, trầm giọng nói: “Mỗi người chép năm mươi lần “nữ giới”, chép xong chúng ta sẽ vào bài học, học xong mới được ăn cơm.”Chúng nữ c*̀ng sững sờ, chép năm mươi lần cần ít nhất một canh giờ, Thủy Linh Lung và Thủy Linh Khê thì không sao, bởi vì tuổi lớn hơn một chút nên không dễ bị mệt, nhưng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thì khác, một người thì tay có tật, một người thì còn nhỏ, đợi hai người đó chép xong c*̃ng phải mất hơn nửa ngày!Mắt Thủy Linh Khê hơi động, khuôn mặt xinh đẹp hé lộ nụ cười đoan trang thanh nhã: “Phu tử, tay Tam muội có bệnh không tiện nói ra, Ngũ muội lại quá nhỏ, bảo các muội ấy phải chép phạt thì không được hay lắm, chẳng bằng cứ để ba người bọn ta chép đi.”Theo Thủy Linh Khê, hôn sự c*̉a nàng ta và Thái tử đã được quyết định rồi, chỉ cần nàng ta không chết, Thái tử không chết, nàng ta chắc chắn sẽ là Thái tử phi tương lai, vì vậy phu tử dù có nghiêm khắc đến đâu cũng phải cho nàng ta vài phần mặt mũi.Bốp!Kim thượng cung cầm thước đánh vào mu bàn tay Thủy Linh Khê: “Trong lớp không có tỷ muội, chỉ có bạn học!”Ngay cả Thái tử phi ngươi cũng dám đánh? Trên đời sao lại có loại quái quỷ này chứ? Thủy Linh Khê vừa sợ vừa đau, cố gắng đè nén nước mắt và cảm giác nhục nhã vô tận: “Xin hỏi phu tử có thể nói rõ quy tắc không? Như vậy bọn ta cũng có thể tránh phạm sai lầm.”Kim thượng cung một mực từ chối: “Không thể.”Thủy Linh Khê ngừng thở, không thể nói lý!Thủy Linh Lung lắc đầu, đây là bài học đầu tiên phu tử dạy các nàng: Cuộc sống không có quy tắc.Vẻ bề ngoài chỉ là thứ che dấu tai mắt người khác, những quy tắc ngầm không nhìn thấy kia mới thực sự là nguy hiểm mang tính quyết định.Thủy Linh Nguyệt thấy Thủy Linh Khê cũng bị đánh, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, bắt đầu cầm bút, nghiêm túc sao chép “nữ giới”. Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thấy phu tử như vậy c*̃ng không dám lấy lý do bệnh tật hay tuổi tác để không phải chép phạt nữa.Rất nhanh, phòng học liền yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bút lông ma sát với mặt giấy.Kim thượng cung ngồi thẳng như phật, lẳng lặng đánh giá dung nhan c*̉a mấy vị thiên kim. Đầu tiên là đích nữ Thủy Linh Khê: đỉnh mày nhọn cao, thuộc loại người mưu kế thâm sâu, nhưng vì đỉnh mày gần đuôi hơn nên có lẽ sẽ lột xác muộn.Ngồi bên cạnh là quý thiếp Thủy Linh Nguyệt, người này mép tóc nhô cao, thiên đình [1] sung mãn, ấn đường [2] tỏa sáng, mấy năm tới sẽ gặp vận may lớn, nhưng phần trung đình [3] hơi sập, sợ là sau đó sẽ xuống dốc.[1] Thiên đình: Là phần giữa trán tiếp liền dưới Thiên trung. Thiên trung là phần trán ở cao nhất.[2] Ấn đường: Là khoảng giữa hai đầu lông mày, là nơi trung gian giữa trán và gốc mũi.[3] Trung đình: phần mũi.Nếu Thủy Linh Lung biết những suy đoán c*̉a Kim thượng cung thì nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi, đời trước Thủy Linh Khê đúng là phải gần ba mươi mới trở nên độc ác nham hiểm, còn Thủy Linh Nguyệt gả cho Ngũ hoàng tử làm trắc phi, cũng xem như là thăng quan tiến chức vùn vụt, chỉ có điều lúc đang sinh đứa con thứ hai thì phủ Ngũ hoàng tử bị niêm phong, cả nhà bị đày đến biên ải, giữa đường thì buồn bực mà chết.Nữ tử chín thiện chắc chắn sẽ là quý nhân, Kim thượng cung lại nhìn sang Thủy Linh Lung: Một thiện – đầu tròn trán phẳng; hai thiện – xương cứng thịt mềm; ba thiện – tóc đen môi đỏ; bốn thiện – mắt to mày ngài; năm thiện – ngón tay thon, bàn tay mềm mại, vân tay như sợi tơ mảnh; sáu thiện – giọng nói tròn rõ, trong suốt như dòng suối; bảy thiện – mỉm cười duyên dáng, miệng không lộ răng; tám thiện – đi đứng nhẹ nhàng, dáng ngồi đoan trang; chín thiện – thần thái thục nữ, da mặt sáng trong.Bà ta đi xuống đài, nhéo nhéo cánh tay trái c*̉a Thủy Linh Lung rồi nhìn vào lòng bàn tay nàng, trong lòng âm thầm sợ hãi: Rõ ràng… Chín thiện đều đầy đủ! Tiền đồ c*̉a người này… Không thể đo lường được!Thấy được tướng mạo tôn quý c*̉a Thủy Linh Lung thì dung nhan c*̉a Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh liền trở nên vô vị, Kim thượng cung lại trở về bục giảng.Thủy Linh Khê nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, phu tử nói gì với tỷ thế?”Thủy Linh Lung trả lời: “Chẳng nói gì cả.”Cắt! Không muốn nói thì thôi! Thủy Linh Khê trợn mắt, tiếp tục chép sách.Người chép xong đầu tiên là Thủy Linh Nguyệt, dù sao thì phu tử c*̃ng chỉ bảo chép thôi, đâu có nói là phải viết đẹp, nàng ta phi bút như bay, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ.Thủy Linh Nguyệt cầm xấp giấy dày đứng dậy, muốn giao cho phu tử, lúc đi ngang qua chỗ Thủy Linh Lung thì đột nhiên nghiêng người té ngã, đúng lúc va phải Thủy Linh Khê ở bên cạnh. Tay Thủy Linh Khê run lên, làm đổ nghiên mực trước mặt, bốn mươi lần “nữ giới” vừa chép xong lập tức bị hủy!Thủy Linh Khê tức đến đỏ mặt tía tai, sau khi đặt bút xuống thì lạnh lùng nói: “Thủy Linh Nguyệt! Ngươi đi kiểu gì vậy?”Thủy Linh Nguyệt vội vã đứng dậy, oan ức cắn môi: “Không phải muội! Là Đại tỷ đặt chân lung tung, muội không cẩn thận mới trượt chân ngã.”Thủy Linh Khê nghiêng đầu nhìn Thủy Linh Lung: “Đại tỷ! Có phải là tỷ không?”Thủy Linh Lung mặt không đổi sắc tim không nhảy, cũng không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Không phải ta.”“Đủ rồi! Ở lớp học không được ồn ào! Tất cả đưa tay ra đây!” Kim thượng cung quát một tiếng mà như thiên lôi ầm ầm phá hủy không gian yên tĩnh, khiến mọi người hoảng sợ. Thủy Linh Thanh bị dọa tiểu ra mấy giọt, nàng thẹn thùng cúi đầu, lấy tay vuốt đ*ng q**n, cũng may chỉ có một chút, chắc mọi người sẽ không phát hiện đâu…Từ Thủy Linh Lung đến Thủy Linh Thanh, mỗi người đều trúng hơn mười thước, cho dù là kẻ gây sự hay người bị hại, kể cả những người đứng xem c*̃ng không may mắn thoát khỏi. Từ đó về sau, không còn ai dám gây chuyện trong lớp c*̉a Kim thượng cung nữa.“Các ngươi đều họ Thủy, sao lại có cái kiểu thấy tỷ muội xui xẻo thì sảng khoái thế? Tỷ muội một nhà như máu như thịt, một người không tốt, những người còn lại sao tốt được?”Ý c*̉a Kim thượng cung là — đoàn kết, đoàn kết mới có thể làm nên tất cả!Tim c*̉a Thủy Linh Lung không khỏi đập mạnh, nàng chợt nghĩ đến kết c*̣c c*̉a năm tỷ muội kiếp trước: Kết thúc thê thảm c*̉a nàng thì không cần nói nữa; Thủy Linh Khê chết hay không nàng c*̃ng không rõ lắm, dù sao thì sau khi nàng bị phế, phượng vị để trống nhiều năm không ai ngồi, Thủy Linh Khê bị nàng cho uống thuốc tuyệt tử, cả đời không được làm mẹ cũng đủ tồi tệ rồi; nhà chồng Thủy Linh Nguyệt thì bị Tuần Phong đày đến biên cương; Thủy Linh Ngữ là trắc phi c*̉a Tam hoàng tử, c*̃ng bị chính phi chèn ép đến mức không có con; về phần Thủy Linh Thanh, nàng gả cho một quan viên sáu mươi tuổi làm vợ kế, bị tiểu thiếp hại sinh non, cuối cùng thì tự thiêu mà chết.Quả đúng là… Không tốt được!Thủy Linh Lung nghĩ ngợi một lúc, rất nhanh đã suy ra một khái niệm hoàn toàn mới: Thủy Linh Khê không tốt, Thủy Mẫn Ngọc không tốt, Thủy Linh Nguyệt cũng không tốt, bọn họ là u ác tính, chỉ cần loại bỏ khối u ấy đi, những người khác sẽ sống được!Người sống hai kiếp là người thông minh! Thủy Linh Lung cười vui vẻ.

Thủy Linh Lung tìm chỗ trên chiếu rồi ngồi xuống.

Lúc này, Thủy Linh Khê, Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Nguyệt và Thủy Linh Thanh cũng lục tục đến, khuỵu gối hạ người, hành kiến lễ với Kim thượng cung. Kim thượng cung thở dài một hơi, hoàn hảo, ngoài Thủy Linh Lung hơi quái dị ra thì tất cả những người khác, kể cả Thủy Linh Khê c*̃ng là đầu gỗ cần bà ta điêu khắc.

Kim thượng cung hắng giọng, âm thanh như tiếng chuông đồng thời viễn cổ vang dội ra xa, dư âm đọng lại không khỏi khiến mọi người chấn động: “Nhớ kỹ, cứ đến chậm hơn ta là đến muộn. Hôm nay các ngươi đến muộn, cho nên đều phải chịu phạt.”

“Đây là loại quy củ gì?” Thủy Linh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi không nói trước thì làm sao chúng ta biết ngươi đến giờ nào? Có phải sau này nửa đêm ngươi đến thư phòng, chúng ta chỉ muộn hơn ngươi một bước c*̃ng tính là đến muộn không?”

Bốp!

Kim thượng cung cầm thước đánh mạnh vào tay Thủy Linh Nguyệt, lập tức, mu bàn tay nàng ta sưng lên, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu: “Bất kính phu tử, không hiểu lễ nghi!”

Thủy Linh Nguyệt đau đến mức chảy nước mắt, chuyện phủ Trấn Bắc Vương đến cửa xin cưới Thủy Linh Lung vốn đã khiến nàng ta khổ sở đến rối tinh rối mù rồi, bây giờ lại xuất hiện một phu tử vô cớ định tội mọi người, còn vô cớ đánh nàng ta! Không phải chỉ là một phu tử thôi ư? Ngày trước không ít nữ phu tử đến phủ, không phải đều bị nàng ta chèn ép đến không chịu nổi à? Lão yêu bà này… Sao lại dám?

Thủy Linh Khê trừng mắt với Thủy Linh Nguyệt, vị phu tử này là từ trong cung tới, căn bản không c*̀ng cấp bậc với mấy phu tử kia. Ngay cả Lão phu nhân nói chuyện với bà ta c*̃ng phải chú ý giọng điệu, Thủy Linh Nguyệt lại không biết trời cao đất rộng, dám tranh luận với bà ta. Nàng kéo tay áo Thủy Linh Nguyệt, ra hiệu để nàng ta đừng lên tiếng, đỡ phải liên lụy những người khác.

Thủy Linh Nguyệt khẽ cắn răng, tâm không cam tình không nguyện nuốt những lời kế tiếp vào bụng.

Kim thượng cung hài lòng ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống mọi người, trầm giọng nói: “Mỗi người chép năm mươi lần “nữ giới”, chép xong chúng ta sẽ vào bài học, học xong mới được ăn cơm.”

Chúng nữ c*̀ng sững sờ, chép năm mươi lần cần ít nhất một canh giờ, Thủy Linh Lung và Thủy Linh Khê thì không sao, bởi vì tuổi lớn hơn một chút nên không dễ bị mệt, nhưng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thì khác, một người thì tay có tật, một người thì còn nhỏ, đợi hai người đó chép xong c*̃ng phải mất hơn nửa ngày!

Mắt Thủy Linh Khê hơi động, khuôn mặt xinh đẹp hé lộ nụ cười đoan trang thanh nhã: “Phu tử, tay Tam muội có bệnh không tiện nói ra, Ngũ muội lại quá nhỏ, bảo các muội ấy phải chép phạt thì không được hay lắm, chẳng bằng cứ để ba người bọn ta chép đi.”

Theo Thủy Linh Khê, hôn sự c*̉a nàng ta và Thái tử đã được quyết định rồi, chỉ cần nàng ta không chết, Thái tử không chết, nàng ta chắc chắn sẽ là Thái tử phi tương lai, vì vậy phu tử dù có nghiêm khắc đến đâu cũng phải cho nàng ta vài phần mặt mũi.

Bốp!

Kim thượng cung cầm thước đánh vào mu bàn tay Thủy Linh Khê: “Trong lớp không có tỷ muội, chỉ có bạn học!”

Ngay cả Thái tử phi ngươi cũng dám đánh? Trên đời sao lại có loại quái quỷ này chứ? Thủy Linh Khê vừa sợ vừa đau, cố gắng đè nén nước mắt và cảm giác nhục nhã vô tận: “Xin hỏi phu tử có thể nói rõ quy tắc không? Như vậy bọn ta cũng có thể tránh phạm sai lầm.”

Kim thượng cung một mực từ chối: “Không thể.”

Thủy Linh Khê ngừng thở, không thể nói lý!

Thủy Linh Lung lắc đầu, đây là bài học đầu tiên phu tử dạy các nàng: Cuộc sống không có quy tắc.

Vẻ bề ngoài chỉ là thứ che dấu tai mắt người khác, những quy tắc ngầm không nhìn thấy kia mới thực sự là nguy hiểm mang tính quyết định.

Thủy Linh Nguyệt thấy Thủy Linh Khê cũng bị đánh, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, bắt đầu cầm bút, nghiêm túc sao chép “nữ giới”. Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thấy phu tử như vậy c*̃ng không dám lấy lý do bệnh tật hay tuổi tác để không phải chép phạt nữa.

Rất nhanh, phòng học liền yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bút lông ma sát với mặt giấy.

Kim thượng cung ngồi thẳng như phật, lẳng lặng đánh giá dung nhan c*̉a mấy vị thiên kim. Đầu tiên là đích nữ Thủy Linh Khê: đỉnh mày nhọn cao, thuộc loại người mưu kế thâm sâu, nhưng vì đỉnh mày gần đuôi hơn nên có lẽ sẽ lột xác muộn.

Ngồi bên cạnh là quý thiếp Thủy Linh Nguyệt, người này mép tóc nhô cao, thiên đình [1] sung mãn, ấn đường [2] tỏa sáng, mấy năm tới sẽ gặp vận may lớn, nhưng phần trung đình [3] hơi sập, sợ là sau đó sẽ xuống dốc.

[1] Thiên đình: Là phần giữa trán tiếp liền dưới Thiên trung. Thiên trung là phần trán ở cao nhất.

[2] Ấn đường: Là khoảng giữa hai đầu lông mày, là nơi trung gian giữa trán và gốc mũi.

[3] Trung đình: phần mũi.

Nếu Thủy Linh Lung biết những suy đoán c*̉a Kim thượng cung thì nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi, đời trước Thủy Linh Khê đúng là phải gần ba mươi mới trở nên độc ác nham hiểm, còn Thủy Linh Nguyệt gả cho Ngũ hoàng tử làm trắc phi, cũng xem như là thăng quan tiến chức vùn vụt, chỉ có điều lúc đang sinh đứa con thứ hai thì phủ Ngũ hoàng tử bị niêm phong, cả nhà bị đày đến biên ải, giữa đường thì buồn bực mà chết.

Nữ tử chín thiện chắc chắn sẽ là quý nhân, Kim thượng cung lại nhìn sang Thủy Linh Lung: Một thiện – đầu tròn trán phẳng; hai thiện – xương cứng thịt mềm; ba thiện – tóc đen môi đỏ; bốn thiện – mắt to mày ngài; năm thiện – ngón tay thon, bàn tay mềm mại, vân tay như sợi tơ mảnh; sáu thiện – giọng nói tròn rõ, trong suốt như dòng suối; bảy thiện – mỉm cười duyên dáng, miệng không lộ răng; tám thiện – đi đứng nhẹ nhàng, dáng ngồi đoan trang; chín thiện – thần thái thục nữ, da mặt sáng trong.

Bà ta đi xuống đài, nhéo nhéo cánh tay trái c*̉a Thủy Linh Lung rồi nhìn vào lòng bàn tay nàng, trong lòng âm thầm sợ hãi: Rõ ràng… Chín thiện đều đầy đủ! Tiền đồ c*̉a người này… Không thể đo lường được!

Thấy được tướng mạo tôn quý c*̉a Thủy Linh Lung thì dung nhan c*̉a Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh liền trở nên vô vị, Kim thượng cung lại trở về bục giảng.

Thủy Linh Khê nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, phu tử nói gì với tỷ thế?”

Thủy Linh Lung trả lời: “Chẳng nói gì cả.”

Cắt! Không muốn nói thì thôi! Thủy Linh Khê trợn mắt, tiếp tục chép sách.

Người chép xong đầu tiên là Thủy Linh Nguyệt, dù sao thì phu tử c*̃ng chỉ bảo chép thôi, đâu có nói là phải viết đẹp, nàng ta phi bút như bay, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ.

Thủy Linh Nguyệt cầm xấp giấy dày đứng dậy, muốn giao cho phu tử, lúc đi ngang qua chỗ Thủy Linh Lung thì đột nhiên nghiêng người té ngã, đúng lúc va phải Thủy Linh Khê ở bên cạnh. Tay Thủy Linh Khê run lên, làm đổ nghiên mực trước mặt, bốn mươi lần “nữ giới” vừa chép xong lập tức bị hủy!

Thủy Linh Khê tức đến đỏ mặt tía tai, sau khi đặt bút xuống thì lạnh lùng nói: “Thủy Linh Nguyệt! Ngươi đi kiểu gì vậy?”

Thủy Linh Nguyệt vội vã đứng dậy, oan ức cắn môi: “Không phải muội! Là Đại tỷ đặt chân lung tung, muội không cẩn thận mới trượt chân ngã.”

Thủy Linh Khê nghiêng đầu nhìn Thủy Linh Lung: “Đại tỷ! Có phải là tỷ không?”

Thủy Linh Lung mặt không đổi sắc tim không nhảy, cũng không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Không phải ta.”

“Đủ rồi! Ở lớp học không được ồn ào! Tất cả đưa tay ra đây!” Kim thượng cung quát một tiếng mà như thiên lôi ầm ầm phá hủy không gian yên tĩnh, khiến mọi người hoảng sợ. Thủy Linh Thanh bị dọa tiểu ra mấy giọt, nàng thẹn thùng cúi đầu, lấy tay vuốt đ*ng q**n, cũng may chỉ có một chút, chắc mọi người sẽ không phát hiện đâu…

Từ Thủy Linh Lung đến Thủy Linh Thanh, mỗi người đều trúng hơn mười thước, cho dù là kẻ gây sự hay người bị hại, kể cả những người đứng xem c*̃ng không may mắn thoát khỏi. Từ đó về sau, không còn ai dám gây chuyện trong lớp c*̉a Kim thượng cung nữa.

“Các ngươi đều họ Thủy, sao lại có cái kiểu thấy tỷ muội xui xẻo thì sảng khoái thế? Tỷ muội một nhà như máu như thịt, một người không tốt, những người còn lại sao tốt được?”

Ý c*̉a Kim thượng cung là — đoàn kết, đoàn kết mới có thể làm nên tất cả!

Tim c*̉a Thủy Linh Lung không khỏi đập mạnh, nàng chợt nghĩ đến kết c*̣c c*̉a năm tỷ muội kiếp trước: Kết thúc thê thảm c*̉a nàng thì không cần nói nữa; Thủy Linh Khê chết hay không nàng c*̃ng không rõ lắm, dù sao thì sau khi nàng bị phế, phượng vị để trống nhiều năm không ai ngồi, Thủy Linh Khê bị nàng cho uống thuốc tuyệt tử, cả đời không được làm mẹ cũng đủ tồi tệ rồi; nhà chồng Thủy Linh Nguyệt thì bị Tuần Phong đày đến biên cương; Thủy Linh Ngữ là trắc phi c*̉a Tam hoàng tử, c*̃ng bị chính phi chèn ép đến mức không có con; về phần Thủy Linh Thanh, nàng gả cho một quan viên sáu mươi tuổi làm vợ kế, bị tiểu thiếp hại sinh non, cuối cùng thì tự thiêu mà chết.

Quả đúng là… Không tốt được!

Thủy Linh Lung nghĩ ngợi một lúc, rất nhanh đã suy ra một khái niệm hoàn toàn mới: Thủy Linh Khê không tốt, Thủy Mẫn Ngọc không tốt, Thủy Linh Nguyệt cũng không tốt, bọn họ là u ác tính, chỉ cần loại bỏ khối u ấy đi, những người khác sẽ sống được!

Người sống hai kiếp là người thông minh! Thủy Linh Lung cười vui vẻ.

Thế Tử Phi Phúc HắcTác giả: Thiên Phương PhươngTruyện Ngôn TìnhBảng hiệu nền đỏ chữ vàng, phóng khoáng viết lên hai chữ "THỦY PHỦ". Thủy Linh Lung đứng trước cửa, ngửa đầu nhìn hai chữ khiến nàng cả đời lận đận, trong lòng tràn đầy sự châm trọc, từng viên gạch từng viên ngói, từng ngọn cây cọng cỏ, một người một tốt, tất cả đều là tiền bạc c*̉a mẫu thân nàng, vậy mà kiếp trước ngay cả việc may thêm một bộ quần áo mới nàng c*̃ng phải nhìn sắc mặt c*̉a Tần Phương Nghi. Thường thường thì cuối c*̀ng trong tay nàng c*̃ng không phải là một bộ đồ mới, mà là bộ váy c*̃ Thủy Linh Khê đã dùng qua, không cần nữa. Nàng lại bởi vậy mà cảm động trước thanh danh thối nát c*̉a Thủy Linh Khê. Nàng đào hôn đi theo Tuần Phong, "Hại" Thủy Linh Khê phải thay nàng lên kiệu hoa, khi gặp lại, Thủy Linh Khê còn khóc đến hoa lê đẫm nước: "Muội không uất ức, tỷ tỷ hạnh phúc là tốt rồi." Nàng cảm động đến hồ đồ, cảm thấy mình c*̀ng người hữu tình sẽ thành gia quyến, hơn nữa… Thủy Linh Lung tìm chỗ trên chiếu rồi ngồi xuống.Lúc này, Thủy Linh Khê, Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Nguyệt và Thủy Linh Thanh cũng lục tục đến, khuỵu gối hạ người, hành kiến lễ với Kim thượng cung. Kim thượng cung thở dài một hơi, hoàn hảo, ngoài Thủy Linh Lung hơi quái dị ra thì tất cả những người khác, kể cả Thủy Linh Khê c*̃ng là đầu gỗ cần bà ta điêu khắc.Kim thượng cung hắng giọng, âm thanh như tiếng chuông đồng thời viễn cổ vang dội ra xa, dư âm đọng lại không khỏi khiến mọi người chấn động: “Nhớ kỹ, cứ đến chậm hơn ta là đến muộn. Hôm nay các ngươi đến muộn, cho nên đều phải chịu phạt.”“Đây là loại quy củ gì?” Thủy Linh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi không nói trước thì làm sao chúng ta biết ngươi đến giờ nào? Có phải sau này nửa đêm ngươi đến thư phòng, chúng ta chỉ muộn hơn ngươi một bước c*̃ng tính là đến muộn không?”Bốp!Kim thượng cung cầm thước đánh mạnh vào tay Thủy Linh Nguyệt, lập tức, mu bàn tay nàng ta sưng lên, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu: “Bất kính phu tử, không hiểu lễ nghi!”Thủy Linh Nguyệt đau đến mức chảy nước mắt, chuyện phủ Trấn Bắc Vương đến cửa xin cưới Thủy Linh Lung vốn đã khiến nàng ta khổ sở đến rối tinh rối mù rồi, bây giờ lại xuất hiện một phu tử vô cớ định tội mọi người, còn vô cớ đánh nàng ta! Không phải chỉ là một phu tử thôi ư? Ngày trước không ít nữ phu tử đến phủ, không phải đều bị nàng ta chèn ép đến không chịu nổi à? Lão yêu bà này… Sao lại dám?Thủy Linh Khê trừng mắt với Thủy Linh Nguyệt, vị phu tử này là từ trong cung tới, căn bản không c*̀ng cấp bậc với mấy phu tử kia. Ngay cả Lão phu nhân nói chuyện với bà ta c*̃ng phải chú ý giọng điệu, Thủy Linh Nguyệt lại không biết trời cao đất rộng, dám tranh luận với bà ta. Nàng kéo tay áo Thủy Linh Nguyệt, ra hiệu để nàng ta đừng lên tiếng, đỡ phải liên lụy những người khác.Thủy Linh Nguyệt khẽ cắn răng, tâm không cam tình không nguyện nuốt những lời kế tiếp vào bụng.Kim thượng cung hài lòng ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống mọi người, trầm giọng nói: “Mỗi người chép năm mươi lần “nữ giới”, chép xong chúng ta sẽ vào bài học, học xong mới được ăn cơm.”Chúng nữ c*̀ng sững sờ, chép năm mươi lần cần ít nhất một canh giờ, Thủy Linh Lung và Thủy Linh Khê thì không sao, bởi vì tuổi lớn hơn một chút nên không dễ bị mệt, nhưng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thì khác, một người thì tay có tật, một người thì còn nhỏ, đợi hai người đó chép xong c*̃ng phải mất hơn nửa ngày!Mắt Thủy Linh Khê hơi động, khuôn mặt xinh đẹp hé lộ nụ cười đoan trang thanh nhã: “Phu tử, tay Tam muội có bệnh không tiện nói ra, Ngũ muội lại quá nhỏ, bảo các muội ấy phải chép phạt thì không được hay lắm, chẳng bằng cứ để ba người bọn ta chép đi.”Theo Thủy Linh Khê, hôn sự c*̉a nàng ta và Thái tử đã được quyết định rồi, chỉ cần nàng ta không chết, Thái tử không chết, nàng ta chắc chắn sẽ là Thái tử phi tương lai, vì vậy phu tử dù có nghiêm khắc đến đâu cũng phải cho nàng ta vài phần mặt mũi.Bốp!Kim thượng cung cầm thước đánh vào mu bàn tay Thủy Linh Khê: “Trong lớp không có tỷ muội, chỉ có bạn học!”Ngay cả Thái tử phi ngươi cũng dám đánh? Trên đời sao lại có loại quái quỷ này chứ? Thủy Linh Khê vừa sợ vừa đau, cố gắng đè nén nước mắt và cảm giác nhục nhã vô tận: “Xin hỏi phu tử có thể nói rõ quy tắc không? Như vậy bọn ta cũng có thể tránh phạm sai lầm.”Kim thượng cung một mực từ chối: “Không thể.”Thủy Linh Khê ngừng thở, không thể nói lý!Thủy Linh Lung lắc đầu, đây là bài học đầu tiên phu tử dạy các nàng: Cuộc sống không có quy tắc.Vẻ bề ngoài chỉ là thứ che dấu tai mắt người khác, những quy tắc ngầm không nhìn thấy kia mới thực sự là nguy hiểm mang tính quyết định.Thủy Linh Nguyệt thấy Thủy Linh Khê cũng bị đánh, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, bắt đầu cầm bút, nghiêm túc sao chép “nữ giới”. Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thấy phu tử như vậy c*̃ng không dám lấy lý do bệnh tật hay tuổi tác để không phải chép phạt nữa.Rất nhanh, phòng học liền yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bút lông ma sát với mặt giấy.Kim thượng cung ngồi thẳng như phật, lẳng lặng đánh giá dung nhan c*̉a mấy vị thiên kim. Đầu tiên là đích nữ Thủy Linh Khê: đỉnh mày nhọn cao, thuộc loại người mưu kế thâm sâu, nhưng vì đỉnh mày gần đuôi hơn nên có lẽ sẽ lột xác muộn.Ngồi bên cạnh là quý thiếp Thủy Linh Nguyệt, người này mép tóc nhô cao, thiên đình [1] sung mãn, ấn đường [2] tỏa sáng, mấy năm tới sẽ gặp vận may lớn, nhưng phần trung đình [3] hơi sập, sợ là sau đó sẽ xuống dốc.[1] Thiên đình: Là phần giữa trán tiếp liền dưới Thiên trung. Thiên trung là phần trán ở cao nhất.[2] Ấn đường: Là khoảng giữa hai đầu lông mày, là nơi trung gian giữa trán và gốc mũi.[3] Trung đình: phần mũi.Nếu Thủy Linh Lung biết những suy đoán c*̉a Kim thượng cung thì nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi, đời trước Thủy Linh Khê đúng là phải gần ba mươi mới trở nên độc ác nham hiểm, còn Thủy Linh Nguyệt gả cho Ngũ hoàng tử làm trắc phi, cũng xem như là thăng quan tiến chức vùn vụt, chỉ có điều lúc đang sinh đứa con thứ hai thì phủ Ngũ hoàng tử bị niêm phong, cả nhà bị đày đến biên ải, giữa đường thì buồn bực mà chết.Nữ tử chín thiện chắc chắn sẽ là quý nhân, Kim thượng cung lại nhìn sang Thủy Linh Lung: Một thiện – đầu tròn trán phẳng; hai thiện – xương cứng thịt mềm; ba thiện – tóc đen môi đỏ; bốn thiện – mắt to mày ngài; năm thiện – ngón tay thon, bàn tay mềm mại, vân tay như sợi tơ mảnh; sáu thiện – giọng nói tròn rõ, trong suốt như dòng suối; bảy thiện – mỉm cười duyên dáng, miệng không lộ răng; tám thiện – đi đứng nhẹ nhàng, dáng ngồi đoan trang; chín thiện – thần thái thục nữ, da mặt sáng trong.Bà ta đi xuống đài, nhéo nhéo cánh tay trái c*̉a Thủy Linh Lung rồi nhìn vào lòng bàn tay nàng, trong lòng âm thầm sợ hãi: Rõ ràng… Chín thiện đều đầy đủ! Tiền đồ c*̉a người này… Không thể đo lường được!Thấy được tướng mạo tôn quý c*̉a Thủy Linh Lung thì dung nhan c*̉a Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh liền trở nên vô vị, Kim thượng cung lại trở về bục giảng.Thủy Linh Khê nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, phu tử nói gì với tỷ thế?”Thủy Linh Lung trả lời: “Chẳng nói gì cả.”Cắt! Không muốn nói thì thôi! Thủy Linh Khê trợn mắt, tiếp tục chép sách.Người chép xong đầu tiên là Thủy Linh Nguyệt, dù sao thì phu tử c*̃ng chỉ bảo chép thôi, đâu có nói là phải viết đẹp, nàng ta phi bút như bay, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ.Thủy Linh Nguyệt cầm xấp giấy dày đứng dậy, muốn giao cho phu tử, lúc đi ngang qua chỗ Thủy Linh Lung thì đột nhiên nghiêng người té ngã, đúng lúc va phải Thủy Linh Khê ở bên cạnh. Tay Thủy Linh Khê run lên, làm đổ nghiên mực trước mặt, bốn mươi lần “nữ giới” vừa chép xong lập tức bị hủy!Thủy Linh Khê tức đến đỏ mặt tía tai, sau khi đặt bút xuống thì lạnh lùng nói: “Thủy Linh Nguyệt! Ngươi đi kiểu gì vậy?”Thủy Linh Nguyệt vội vã đứng dậy, oan ức cắn môi: “Không phải muội! Là Đại tỷ đặt chân lung tung, muội không cẩn thận mới trượt chân ngã.”Thủy Linh Khê nghiêng đầu nhìn Thủy Linh Lung: “Đại tỷ! Có phải là tỷ không?”Thủy Linh Lung mặt không đổi sắc tim không nhảy, cũng không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Không phải ta.”“Đủ rồi! Ở lớp học không được ồn ào! Tất cả đưa tay ra đây!” Kim thượng cung quát một tiếng mà như thiên lôi ầm ầm phá hủy không gian yên tĩnh, khiến mọi người hoảng sợ. Thủy Linh Thanh bị dọa tiểu ra mấy giọt, nàng thẹn thùng cúi đầu, lấy tay vuốt đ*ng q**n, cũng may chỉ có một chút, chắc mọi người sẽ không phát hiện đâu…Từ Thủy Linh Lung đến Thủy Linh Thanh, mỗi người đều trúng hơn mười thước, cho dù là kẻ gây sự hay người bị hại, kể cả những người đứng xem c*̃ng không may mắn thoát khỏi. Từ đó về sau, không còn ai dám gây chuyện trong lớp c*̉a Kim thượng cung nữa.“Các ngươi đều họ Thủy, sao lại có cái kiểu thấy tỷ muội xui xẻo thì sảng khoái thế? Tỷ muội một nhà như máu như thịt, một người không tốt, những người còn lại sao tốt được?”Ý c*̉a Kim thượng cung là — đoàn kết, đoàn kết mới có thể làm nên tất cả!Tim c*̉a Thủy Linh Lung không khỏi đập mạnh, nàng chợt nghĩ đến kết c*̣c c*̉a năm tỷ muội kiếp trước: Kết thúc thê thảm c*̉a nàng thì không cần nói nữa; Thủy Linh Khê chết hay không nàng c*̃ng không rõ lắm, dù sao thì sau khi nàng bị phế, phượng vị để trống nhiều năm không ai ngồi, Thủy Linh Khê bị nàng cho uống thuốc tuyệt tử, cả đời không được làm mẹ cũng đủ tồi tệ rồi; nhà chồng Thủy Linh Nguyệt thì bị Tuần Phong đày đến biên cương; Thủy Linh Ngữ là trắc phi c*̉a Tam hoàng tử, c*̃ng bị chính phi chèn ép đến mức không có con; về phần Thủy Linh Thanh, nàng gả cho một quan viên sáu mươi tuổi làm vợ kế, bị tiểu thiếp hại sinh non, cuối cùng thì tự thiêu mà chết.Quả đúng là… Không tốt được!Thủy Linh Lung nghĩ ngợi một lúc, rất nhanh đã suy ra một khái niệm hoàn toàn mới: Thủy Linh Khê không tốt, Thủy Mẫn Ngọc không tốt, Thủy Linh Nguyệt cũng không tốt, bọn họ là u ác tính, chỉ cần loại bỏ khối u ấy đi, những người khác sẽ sống được!Người sống hai kiếp là người thông minh! Thủy Linh Lung cười vui vẻ.

Chương 52-2