Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng.Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…”Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…Một đêm này đau đớn mà dài lâu…Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng.Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu…

Chương 400: Không Được Sinh Hoạt Vợ Chồng

Vợ Cũ Mang Thai Anh Yêu EmTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng.Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…”Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…Một đêm này đau đớn mà dài lâu…Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng.Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu… Thẩm Bồi Xuyên động đậy định định dậy, không biết có phải ngồi xổm lâu quá hay không mà chân tê dại, hay là do nhìn thấy máu trêи tay mình mà đứng không vững, hai chân mềm nhũn, may mà anh đứng sát tường nên đã vịn được vào tường mà đứng lên.Cổ họng anh khàn khàn:Thẩm Bồi Xuyên không dám nhìn vào mắt anh,“Nhìn tôi đi!”Tông Cảnh Hạo đứng trêи hành lang,“E rằng chuyện này không đơn giản, trừ phi Văn Khuynh buông tay.” Thẩm Bồi Xuyên đã nhìn thấu, nếu Văn Khuynh quyết định làm vậy thì chắc chắn cũng có thể nghĩ đến việc Tông Cảnh Hạo sẽ trở mặt.Chuyện đã đến nước này, anh ấy không thể cắt ngang giữa chừng, nếu không mọi sắp đặt đều sẽ uổng phí.Trừ phi Tông Cảnh Hạo đồng ý yêu cầu của anh ấy.Anh ấy làm vậy chỉ để buộc Tông Cảnh Hạo đi vào khuôn khổ.Tâm trạng của Thẩm Bồi Xuyên rất nặng nề.Với tình hình của Lâm Tân Ngôn bây giờ, nếu Tông Cảnh Hạo thực sự rời bỏ cô vì việc này thì cô phải làm sao?Anh ấy biết Tông Cảnh Hạo chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, nhưng dù là kéo dài thời gian cũng sẽ khiến Lâm Tân Ngôn bị tổn thương.Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên quay trở lại phòng bệnh, đội trưởng Trần đã phái người canh gác ở cổng bệnh viện, còn anh ấy thì đang ngồi trêи băng ghế.Tô Trạm vừa thấy đội trưởng Trần là cơn giận bùng lên, Thẩm Bồi Xuyên ngăn anh ấy lại: “Đừng kϊƈɦ động.”Đội trưởng Trần cũng không phải kẻ quyết định, kẻ quyết định là Văn Khuynh.Anh ấy chỉ là người thi hành, không phải người sắp đặt.Thẩm Bồi Xuyên kéo Tô Trạm vào phòng.Trong phòng rất yên tĩnh và sạch sẽ, Lâm Tân Ngôn vẫn đang ngủ mê man, Tông Cảnh Hạo thì ngồi cạnh giường nắm tay cô, bàn tay vốn lạnh lẽo của cô đã được anh chườm ấm.Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm đứng cạnh đầu giường.“Cậu định làm thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên ép giọng mình xuống rất nhỏ vì sợ làm phiền Lâm Tân Ngôn.Ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt anh, hàng mi dày vỗ nhè nhẹ.Anh nắm tay Lâm Tân Ngôn, ngón cái xoa xoa vào mu bàn tay mịn màng của cô.“Bồi Xuyên, trong tay cậu có còn người nào dùng được không?” Giọng anh rất trầm, không có chút thăng trầm nào.Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Còn.”Hơn nữa tất cả đều là người anh ấy có thể tin.“Cho họ tới nhà họ Trần canh chừng, chỉ cần Trần Thi Hàm lộ mặt thì bắt lại ngay lập tức.” Đây là một thế thua, tội danh của Lâm Tân Ngôn không thể rửa sạch, chỉ còn cách là Văn Khuynh tự mình buông tay.Nhưng rõ ràng Văn Khuynh sẽ không buông tay.Ông ta một lòng một dạ muốn bắt anh cưới Trần Thi Hàm, nhưng nếu Trần Thi Hàm bị anh bắt được thì thế nào?Có phải sẽ uy hϊế͙pđược họ không?------oOo------.

Thẩm Bồi Xuyên động đậy định định dậy, không biết có phải ngồi xổm lâu quá hay không mà chân tê dại, hay là do nhìn thấy máu trêи tay mình mà đứng không vững, hai chân mềm nhũn, may mà anh đứng sát tường nên đã vịn được vào tường mà đứng lên.

Cổ họng anh khàn khàn:

Thẩm Bồi Xuyên không dám nhìn vào mắt anh,

“Nhìn tôi đi!”Tông Cảnh Hạo đứng trêи hành lang,“E rằng chuyện này không đơn giản, trừ phi Văn Khuynh buông tay.

” Thẩm Bồi Xuyên đã nhìn thấu, nếu Văn Khuynh quyết định làm vậy thì chắc chắn cũng có thể nghĩ đến việc Tông Cảnh Hạo sẽ trở mặt.

Chuyện đã đến nước này, anh ấy không thể cắt ngang giữa chừng, nếu không mọi sắp đặt đều sẽ uổng phí.

Trừ phi Tông Cảnh Hạo đồng ý yêu cầu của anh ấy.

Anh ấy làm vậy chỉ để buộc Tông Cảnh Hạo đi vào khuôn khổ.

Tâm trạng của Thẩm Bồi Xuyên rất nặng nề.

Với tình hình của Lâm Tân Ngôn bây giờ, nếu Tông Cảnh Hạo thực sự rời bỏ cô vì việc này thì cô phải làm sao?Anh ấy biết Tông Cảnh Hạo chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, nhưng dù là kéo dài thời gian cũng sẽ khiến Lâm Tân Ngôn bị tổn thương.

Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên quay trở lại phòng bệnh, đội trưởng Trần đã phái người canh gác ở cổng bệnh viện, còn anh ấy thì đang ngồi trêи băng ghế.

Tô Trạm vừa thấy đội trưởng Trần là cơn giận bùng lên, Thẩm Bồi Xuyên ngăn anh ấy lại: “Đừng kϊƈɦ động.

”Đội trưởng Trần cũng không phải kẻ quyết định, kẻ quyết định là Văn Khuynh.

Anh ấy chỉ là người thi hành, không phải người sắp đặt.

Thẩm Bồi Xuyên kéo Tô Trạm vào phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh và sạch sẽ, Lâm Tân Ngôn vẫn đang ngủ mê man, Tông Cảnh Hạo thì ngồi cạnh giường nắm tay cô, bàn tay vốn lạnh lẽo của cô đã được anh chườm ấm.

Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm đứng cạnh đầu giường.

“Cậu định làm thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên ép giọng mình xuống rất nhỏ vì sợ làm phiền Lâm Tân Ngôn.

Ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt anh, hàng mi dày vỗ nhè nhẹ.

Anh nắm tay Lâm Tân Ngôn, ngón cái xoa xoa vào mu bàn tay mịn màng của cô.

“Bồi Xuyên, trong tay cậu có còn người nào dùng được không?” Giọng anh rất trầm, không có chút thăng trầm nào.

Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Còn.

”Hơn nữa tất cả đều là người anh ấy có thể tin.

“Cho họ tới nhà họ Trần canh chừng, chỉ cần Trần Thi Hàm lộ mặt thì bắt lại ngay lập tức.

” Đây là một thế thua, tội danh của Lâm Tân Ngôn không thể rửa sạch, chỉ còn cách là Văn Khuynh tự mình buông tay.

Nhưng rõ ràng Văn Khuynh sẽ không buông tay.

Ông ta một lòng một dạ muốn bắt anh cưới Trần Thi Hàm, nhưng nếu Trần Thi Hàm bị anh bắt được thì thế nào?Có phải sẽ uy hϊế͙pđược họ không?------oOo------.

Vợ Cũ Mang Thai Anh Yêu EmTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng.Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…”Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…Một đêm này đau đớn mà dài lâu…Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng.Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu… Thẩm Bồi Xuyên động đậy định định dậy, không biết có phải ngồi xổm lâu quá hay không mà chân tê dại, hay là do nhìn thấy máu trêи tay mình mà đứng không vững, hai chân mềm nhũn, may mà anh đứng sát tường nên đã vịn được vào tường mà đứng lên.Cổ họng anh khàn khàn:Thẩm Bồi Xuyên không dám nhìn vào mắt anh,“Nhìn tôi đi!”Tông Cảnh Hạo đứng trêи hành lang,“E rằng chuyện này không đơn giản, trừ phi Văn Khuynh buông tay.” Thẩm Bồi Xuyên đã nhìn thấu, nếu Văn Khuynh quyết định làm vậy thì chắc chắn cũng có thể nghĩ đến việc Tông Cảnh Hạo sẽ trở mặt.Chuyện đã đến nước này, anh ấy không thể cắt ngang giữa chừng, nếu không mọi sắp đặt đều sẽ uổng phí.Trừ phi Tông Cảnh Hạo đồng ý yêu cầu của anh ấy.Anh ấy làm vậy chỉ để buộc Tông Cảnh Hạo đi vào khuôn khổ.Tâm trạng của Thẩm Bồi Xuyên rất nặng nề.Với tình hình của Lâm Tân Ngôn bây giờ, nếu Tông Cảnh Hạo thực sự rời bỏ cô vì việc này thì cô phải làm sao?Anh ấy biết Tông Cảnh Hạo chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, nhưng dù là kéo dài thời gian cũng sẽ khiến Lâm Tân Ngôn bị tổn thương.Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên quay trở lại phòng bệnh, đội trưởng Trần đã phái người canh gác ở cổng bệnh viện, còn anh ấy thì đang ngồi trêи băng ghế.Tô Trạm vừa thấy đội trưởng Trần là cơn giận bùng lên, Thẩm Bồi Xuyên ngăn anh ấy lại: “Đừng kϊƈɦ động.”Đội trưởng Trần cũng không phải kẻ quyết định, kẻ quyết định là Văn Khuynh.Anh ấy chỉ là người thi hành, không phải người sắp đặt.Thẩm Bồi Xuyên kéo Tô Trạm vào phòng.Trong phòng rất yên tĩnh và sạch sẽ, Lâm Tân Ngôn vẫn đang ngủ mê man, Tông Cảnh Hạo thì ngồi cạnh giường nắm tay cô, bàn tay vốn lạnh lẽo của cô đã được anh chườm ấm.Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm đứng cạnh đầu giường.“Cậu định làm thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên ép giọng mình xuống rất nhỏ vì sợ làm phiền Lâm Tân Ngôn.Ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt anh, hàng mi dày vỗ nhè nhẹ.Anh nắm tay Lâm Tân Ngôn, ngón cái xoa xoa vào mu bàn tay mịn màng của cô.“Bồi Xuyên, trong tay cậu có còn người nào dùng được không?” Giọng anh rất trầm, không có chút thăng trầm nào.Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Còn.”Hơn nữa tất cả đều là người anh ấy có thể tin.“Cho họ tới nhà họ Trần canh chừng, chỉ cần Trần Thi Hàm lộ mặt thì bắt lại ngay lập tức.” Đây là một thế thua, tội danh của Lâm Tân Ngôn không thể rửa sạch, chỉ còn cách là Văn Khuynh tự mình buông tay.Nhưng rõ ràng Văn Khuynh sẽ không buông tay.Ông ta một lòng một dạ muốn bắt anh cưới Trần Thi Hàm, nhưng nếu Trần Thi Hàm bị anh bắt được thì thế nào?Có phải sẽ uy hϊế͙pđược họ không?------oOo------.

Chương 400: Không Được Sinh Hoạt Vợ Chồng