Tác giả:

Thành phố S là một thành phố phương nam gần như không có mùa đông, luôn là thoáng một cái đã gần đến đầu xuân, mưa phùn liên tục, ướt nhẹp đường phố, xuân hàn lành lạnh,nhưng cũng lạnh đến trong xương. Cuối tuần như vậy thích hợp nhất là lười biếng nằm ở trong chăn, không làm gì cả. Cảnh Vô Song ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà long trọng một hồi lâu, ngón tay sơn màu xanh nhạt chống cằm, cùng gương mặt trắng nõn thanh nhã hòa làm một thể, ánh mắt đen trong suốt xuất thần quan sát thành phố hiện đại bị bao phủ bởi sương mù. Trên người cô mặc áo khoác lông dài khuất mông, phía dưới là một quần dài màu đen bó sát người, phối với đôi bốt cao cùng màu, dáng người cao 1m65, tỷ lệ dáng đẹp, đôi chân được bao bọc trong đôi bốt màu đen khiến chúng càng thêm thon dài, áo choàng dài cùng màu được vắt tùy ý ở trên ghế bên cạnh, biếng nhác xinh đẹp giống như tiểu tinh linh lạc vào mùa mưa. Mục Vũ Hạo vào cửa là đập vào mắt cảnh tượng như vậy, ngay cả toàn bộ quán cà phê cũng không kịp quan…

Chương 17: Anh Em Giúp 1

Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục ThiếuTác giả: Lê Trân NiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThành phố S là một thành phố phương nam gần như không có mùa đông, luôn là thoáng một cái đã gần đến đầu xuân, mưa phùn liên tục, ướt nhẹp đường phố, xuân hàn lành lạnh,nhưng cũng lạnh đến trong xương. Cuối tuần như vậy thích hợp nhất là lười biếng nằm ở trong chăn, không làm gì cả. Cảnh Vô Song ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà long trọng một hồi lâu, ngón tay sơn màu xanh nhạt chống cằm, cùng gương mặt trắng nõn thanh nhã hòa làm một thể, ánh mắt đen trong suốt xuất thần quan sát thành phố hiện đại bị bao phủ bởi sương mù. Trên người cô mặc áo khoác lông dài khuất mông, phía dưới là một quần dài màu đen bó sát người, phối với đôi bốt cao cùng màu, dáng người cao 1m65, tỷ lệ dáng đẹp, đôi chân được bao bọc trong đôi bốt màu đen khiến chúng càng thêm thon dài, áo choàng dài cùng màu được vắt tùy ý ở trên ghế bên cạnh, biếng nhác xinh đẹp giống như tiểu tinh linh lạc vào mùa mưa. Mục Vũ Hạo vào cửa là đập vào mắt cảnh tượng như vậy, ngay cả toàn bộ quán cà phê cũng không kịp quan… Một cuộc tụ họp vui vẻ của đám đàn ông bị hai người phụ nữ đi vào phá hỏng bầu không khí.Quản lý Trương rất biết điều nửa câu cũng không nói liền lui ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, cô ta mới đưa tay vỗ vỗ trái tim nhỏ, chén cơm tạm thời giữ được đúng không?Bên trong phòng bao Mục Cận Thần dụi tắt điếu thuốc, lại khôi phục cái tư thái lười biếng ưu nhã kia, ngón cái nhẹ nhàng ấn vào mi tâm, chế nhạo mở miệng nói, "Hai vị...cặn bã chuẩn bị phát biểu chút gì đi chứ?"Quân Tường ném một cái gối qua, mắng một câu, sau đó nói, "Không có gì đáng nói, con mèo nhỏ nhà tôi từ nhỏ thì khó thuần, hôm nay cũng làm cho anh em chê cười rồi.Cô gái đẹp bị cô ấy kéo vào kia chắc là bạn thân mà cô ấy thường hay nói, tên Vô Song gì đó.Ngược lại là Mộ Bạch, nhắc tới thành phố S thật đúng là nhỏ, Vô Song hình như có chút mờ ám với Mộ Bạch." Mặt Quân Tường đầy vẻ nhiều chuyện nhìn Đường Mộ Bạch, lúc nhắc tới chú mèo hoang của mình, giữa hai lông mày anh ta luôn mang vẻ cưng chìu.Mọi người đều biết, hai nhà Quân Tô thân thiết đã mấy đời, luôn muốn liên hôn, ai biết liên tục ba đời hai nhà đều chỉ có con trai, không có một cô gái nào, cho đến đời thứ tư, nhà họ Tô mới sinh được một cô gái là Tô Nhiễm, nghe nói lúc Tô Nhiễm ở trong bụng mẹ được siêu âm là con gái thì, hai nhà Quân Tô đã định xong hôn sự rồi.Quân Tường lớn hơn Tô Nhiễm bảy tuổi, từ nhỏ cũng biết bản thân đã có vị hôn thê nhỏ tuổi này rồi, lúc Tô Nhiễm bốc đồ trong tiệc thôi nôi của mình, đồ vật trên bàn thì không bốc, chỉ nhéo vạt áo của Quân Tường không chịu buông tay, kéo một cái sẽ khóc, đều nói nam hơn nữ bảy là việc tốt nên hai nhà vẫn cho rằng hai người là ông trời tác hợp cho.Sau đó thật nhiều năm, Tô Nhiễm vẫn là cái đuôi nhỏ của Quân Tường, lúc còn mấy tuổi, ngày nào không thấy Quân Tường thì sẽ khóc không ngừng, Quân Tường còn thiếu chút nữa dọn đến nhà Tô Nhiễm ở.Cho đến khi Tô Nhiễm lờ mờ hiểu chuyện, mới bắt đầu chê bai Quân Tường đủ điều, không muốn gặp anh ta, nghe nói Quân Tường vốn có chỉ số thông minh 160, đến giờ còn ngây thơ như vậy, ngay cả đấu trí với vị hôn thê này của mình mà cũng ở thế yếu."Nhà cậu?" Mục Cận Thần trêu đùa một câu."Ừ, nhà tôi." Quân Tường xác nhận chủ quyền, lực sát thương của người bạn tốt này lớn cỡ nào, anh ta không phải không biết, đừng nói phụ nữ, nếu anh đã muốn một người thì cho dù là đàn ông cũng không cản được.Cuộc đời Quân Tường chưa từng đánh giá cao người nào, trừ người bạn tốt này.Mục Cận Thần khẽ mỉm cười, nụ cười điên đảo chúng sanh, cầm lấy điếu thuốc trên bàn lên đốt tiếp, "Một cái mầm đậu non như vậy cậu cũng muốn ăn, không chê chua sao?""Cậu không hỏi xem Mộ Bạch chua hay không?"Đường Mộ Bạch khôi phục thần sắc nho nhã trước sau như một, trên khuôn mặt đều là vẻ dịu dàng, "Hỏi tôi? Còn chưa kịp thưởng thức, không biết.""Phải không? Mèo hoang nhỏ nhà tôi mắt cậu không ít lần ở trước mặt tôi, dĩ nhiên, trước đó tôi không biết đó là cậu, nếu không, bị mèo hoang nhỏ nhà tôi cắn răng nghiến lợi mắng thì tôi sớm đã gọi điện thoại chúc mừng cậu rồi.Nhưng mà, năm đó Vô Song hẳn là rất thảm, nghe nói chính là uống rượu đến mức dạ xuất huyết, thiếu chút nữa để cho lưu manh ăn h**p, cũng may mèo hoang nhỏ nhà tôi trượng nghĩa, nếu không..." Quân Tường không có nói tiếp, Tô Nhiễm không phải là một người thù dai, cô ấy thống hận người tổn thương Vô Song bao nhiêu thì người nọ đã tổn thương Vô Song bấy nhiêu.Đường Mộ Bạch cầm lấy ly whisky nhấp một miếng, tự trách, "Tôi sai, nếu như có thể lựa chọn, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, người cũng có lúc lực bất tòng tâm, có lúc muốn bảo vệ một người thì sẽ tổn thương người khác, bất kể nói như thế nào, cuối cùng là tôi phụ bạc cô ấy.".

Một cuộc tụ họp vui vẻ của đám đàn ông bị hai người phụ nữ đi vào phá hỏng bầu không khí.Quản lý Trương rất biết điều nửa câu cũng không nói liền lui ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, cô ta mới đưa tay vỗ vỗ trái tim nhỏ, chén cơm tạm thời giữ được đúng không?Bên trong phòng bao Mục Cận Thần dụi tắt điếu thuốc, lại khôi phục cái tư thái lười biếng ưu nhã kia, ngón cái nhẹ nhàng ấn vào mi tâm, chế nhạo mở miệng nói, "Hai vị.

.

.

cặn bã chuẩn bị phát biểu chút gì đi chứ?"Quân Tường ném một cái gối qua, mắng một câu, sau đó nói, "Không có gì đáng nói, con mèo nhỏ nhà tôi từ nhỏ thì khó thuần, hôm nay cũng làm cho anh em chê cười rồi.

Cô gái đẹp bị cô ấy kéo vào kia chắc là bạn thân mà cô ấy thường hay nói, tên Vô Song gì đó.

Ngược lại là Mộ Bạch, nhắc tới thành phố S thật đúng là nhỏ, Vô Song hình như có chút mờ ám với Mộ Bạch." Mặt Quân Tường đầy vẻ nhiều chuyện nhìn Đường Mộ Bạch, lúc nhắc tới chú mèo hoang của mình, giữa hai lông mày anh ta luôn mang vẻ cưng chìu.Mọi người đều biết, hai nhà Quân Tô thân thiết đã mấy đời, luôn muốn liên hôn, ai biết liên tục ba đời hai nhà đều chỉ có con trai, không có một cô gái nào, cho đến đời thứ tư, nhà họ Tô mới sinh được một cô gái là Tô Nhiễm, nghe nói lúc Tô Nhiễm ở trong bụng mẹ được siêu âm là con gái thì, hai nhà Quân Tô đã định xong hôn sự rồi.Quân Tường lớn hơn Tô Nhiễm bảy tuổi, từ nhỏ cũng biết bản thân đã có vị hôn thê nhỏ tuổi này rồi, lúc Tô Nhiễm bốc đồ trong tiệc thôi nôi của mình, đồ vật trên bàn thì không bốc, chỉ nhéo vạt áo của Quân Tường không chịu buông tay, kéo một cái sẽ khóc, đều nói nam hơn nữ bảy là việc tốt nên hai nhà vẫn cho rằng hai người là ông trời tác hợp cho.Sau đó thật nhiều năm, Tô Nhiễm vẫn là cái đuôi nhỏ của Quân Tường, lúc còn mấy tuổi, ngày nào không thấy Quân Tường thì sẽ khóc không ngừng, Quân Tường còn thiếu chút nữa dọn đến nhà Tô Nhiễm ở.Cho đến khi Tô Nhiễm lờ mờ hiểu chuyện, mới bắt đầu chê bai Quân Tường đủ điều, không muốn gặp anh ta, nghe nói Quân Tường vốn có chỉ số thông minh 160, đến giờ còn ngây thơ như vậy, ngay cả đấu trí với vị hôn thê này của mình mà cũng ở thế yếu."Nhà cậu?" Mục Cận Thần trêu đùa một câu."Ừ, nhà tôi." Quân Tường xác nhận chủ quyền, lực sát thương của người bạn tốt này lớn cỡ nào, anh ta không phải không biết, đừng nói phụ nữ, nếu anh đã muốn một người thì cho dù là đàn ông cũng không cản được.Cuộc đời Quân Tường chưa từng đánh giá cao người nào, trừ người bạn tốt này.Mục Cận Thần khẽ mỉm cười, nụ cười điên đảo chúng sanh, cầm lấy điếu thuốc trên bàn lên đốt tiếp, "Một cái mầm đậu non như vậy cậu cũng muốn ăn, không chê chua sao?""Cậu không hỏi xem Mộ Bạch chua hay không?"Đường Mộ Bạch khôi phục thần sắc nho nhã trước sau như một, trên khuôn mặt đều là vẻ dịu dàng, "Hỏi tôi? Còn chưa kịp thưởng thức, không biết.""Phải không? Mèo hoang nhỏ nhà tôi mắt cậu không ít lần ở trước mặt tôi, dĩ nhiên, trước đó tôi không biết đó là cậu, nếu không, bị mèo hoang nhỏ nhà tôi cắn răng nghiến lợi mắng thì tôi sớm đã gọi điện thoại chúc mừng cậu rồi.

Nhưng mà, năm đó Vô Song hẳn là rất thảm, nghe nói chính là uống rượu đến mức dạ xuất huyết, thiếu chút nữa để cho lưu manh ăn h**p, cũng may mèo hoang nhỏ nhà tôi trượng nghĩa, nếu không.

.

." Quân Tường không có nói tiếp, Tô Nhiễm không phải là một người thù dai, cô ấy thống hận người tổn thương Vô Song bao nhiêu thì người nọ đã tổn thương Vô Song bấy nhiêu.Đường Mộ Bạch cầm lấy ly whisky nhấp một miếng, tự trách, "Tôi sai, nếu như có thể lựa chọn, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, người cũng có lúc lực bất tòng tâm, có lúc muốn bảo vệ một người thì sẽ tổn thương người khác, bất kể nói như thế nào, cuối cùng là tôi phụ bạc cô ấy.".

Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục ThiếuTác giả: Lê Trân NiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThành phố S là một thành phố phương nam gần như không có mùa đông, luôn là thoáng một cái đã gần đến đầu xuân, mưa phùn liên tục, ướt nhẹp đường phố, xuân hàn lành lạnh,nhưng cũng lạnh đến trong xương. Cuối tuần như vậy thích hợp nhất là lười biếng nằm ở trong chăn, không làm gì cả. Cảnh Vô Song ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà long trọng một hồi lâu, ngón tay sơn màu xanh nhạt chống cằm, cùng gương mặt trắng nõn thanh nhã hòa làm một thể, ánh mắt đen trong suốt xuất thần quan sát thành phố hiện đại bị bao phủ bởi sương mù. Trên người cô mặc áo khoác lông dài khuất mông, phía dưới là một quần dài màu đen bó sát người, phối với đôi bốt cao cùng màu, dáng người cao 1m65, tỷ lệ dáng đẹp, đôi chân được bao bọc trong đôi bốt màu đen khiến chúng càng thêm thon dài, áo choàng dài cùng màu được vắt tùy ý ở trên ghế bên cạnh, biếng nhác xinh đẹp giống như tiểu tinh linh lạc vào mùa mưa. Mục Vũ Hạo vào cửa là đập vào mắt cảnh tượng như vậy, ngay cả toàn bộ quán cà phê cũng không kịp quan… Một cuộc tụ họp vui vẻ của đám đàn ông bị hai người phụ nữ đi vào phá hỏng bầu không khí.Quản lý Trương rất biết điều nửa câu cũng không nói liền lui ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, cô ta mới đưa tay vỗ vỗ trái tim nhỏ, chén cơm tạm thời giữ được đúng không?Bên trong phòng bao Mục Cận Thần dụi tắt điếu thuốc, lại khôi phục cái tư thái lười biếng ưu nhã kia, ngón cái nhẹ nhàng ấn vào mi tâm, chế nhạo mở miệng nói, "Hai vị...cặn bã chuẩn bị phát biểu chút gì đi chứ?"Quân Tường ném một cái gối qua, mắng một câu, sau đó nói, "Không có gì đáng nói, con mèo nhỏ nhà tôi từ nhỏ thì khó thuần, hôm nay cũng làm cho anh em chê cười rồi.Cô gái đẹp bị cô ấy kéo vào kia chắc là bạn thân mà cô ấy thường hay nói, tên Vô Song gì đó.Ngược lại là Mộ Bạch, nhắc tới thành phố S thật đúng là nhỏ, Vô Song hình như có chút mờ ám với Mộ Bạch." Mặt Quân Tường đầy vẻ nhiều chuyện nhìn Đường Mộ Bạch, lúc nhắc tới chú mèo hoang của mình, giữa hai lông mày anh ta luôn mang vẻ cưng chìu.Mọi người đều biết, hai nhà Quân Tô thân thiết đã mấy đời, luôn muốn liên hôn, ai biết liên tục ba đời hai nhà đều chỉ có con trai, không có một cô gái nào, cho đến đời thứ tư, nhà họ Tô mới sinh được một cô gái là Tô Nhiễm, nghe nói lúc Tô Nhiễm ở trong bụng mẹ được siêu âm là con gái thì, hai nhà Quân Tô đã định xong hôn sự rồi.Quân Tường lớn hơn Tô Nhiễm bảy tuổi, từ nhỏ cũng biết bản thân đã có vị hôn thê nhỏ tuổi này rồi, lúc Tô Nhiễm bốc đồ trong tiệc thôi nôi của mình, đồ vật trên bàn thì không bốc, chỉ nhéo vạt áo của Quân Tường không chịu buông tay, kéo một cái sẽ khóc, đều nói nam hơn nữ bảy là việc tốt nên hai nhà vẫn cho rằng hai người là ông trời tác hợp cho.Sau đó thật nhiều năm, Tô Nhiễm vẫn là cái đuôi nhỏ của Quân Tường, lúc còn mấy tuổi, ngày nào không thấy Quân Tường thì sẽ khóc không ngừng, Quân Tường còn thiếu chút nữa dọn đến nhà Tô Nhiễm ở.Cho đến khi Tô Nhiễm lờ mờ hiểu chuyện, mới bắt đầu chê bai Quân Tường đủ điều, không muốn gặp anh ta, nghe nói Quân Tường vốn có chỉ số thông minh 160, đến giờ còn ngây thơ như vậy, ngay cả đấu trí với vị hôn thê này của mình mà cũng ở thế yếu."Nhà cậu?" Mục Cận Thần trêu đùa một câu."Ừ, nhà tôi." Quân Tường xác nhận chủ quyền, lực sát thương của người bạn tốt này lớn cỡ nào, anh ta không phải không biết, đừng nói phụ nữ, nếu anh đã muốn một người thì cho dù là đàn ông cũng không cản được.Cuộc đời Quân Tường chưa từng đánh giá cao người nào, trừ người bạn tốt này.Mục Cận Thần khẽ mỉm cười, nụ cười điên đảo chúng sanh, cầm lấy điếu thuốc trên bàn lên đốt tiếp, "Một cái mầm đậu non như vậy cậu cũng muốn ăn, không chê chua sao?""Cậu không hỏi xem Mộ Bạch chua hay không?"Đường Mộ Bạch khôi phục thần sắc nho nhã trước sau như một, trên khuôn mặt đều là vẻ dịu dàng, "Hỏi tôi? Còn chưa kịp thưởng thức, không biết.""Phải không? Mèo hoang nhỏ nhà tôi mắt cậu không ít lần ở trước mặt tôi, dĩ nhiên, trước đó tôi không biết đó là cậu, nếu không, bị mèo hoang nhỏ nhà tôi cắn răng nghiến lợi mắng thì tôi sớm đã gọi điện thoại chúc mừng cậu rồi.Nhưng mà, năm đó Vô Song hẳn là rất thảm, nghe nói chính là uống rượu đến mức dạ xuất huyết, thiếu chút nữa để cho lưu manh ăn h**p, cũng may mèo hoang nhỏ nhà tôi trượng nghĩa, nếu không..." Quân Tường không có nói tiếp, Tô Nhiễm không phải là một người thù dai, cô ấy thống hận người tổn thương Vô Song bao nhiêu thì người nọ đã tổn thương Vô Song bấy nhiêu.Đường Mộ Bạch cầm lấy ly whisky nhấp một miếng, tự trách, "Tôi sai, nếu như có thể lựa chọn, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, người cũng có lúc lực bất tòng tâm, có lúc muốn bảo vệ một người thì sẽ tổn thương người khác, bất kể nói như thế nào, cuối cùng là tôi phụ bạc cô ấy.".

Chương 17: Anh Em Giúp 1