Tác giả:

Thành phố S là một thành phố phương nam gần như không có mùa đông, luôn là thoáng một cái đã gần đến đầu xuân, mưa phùn liên tục, ướt nhẹp đường phố, xuân hàn lành lạnh,nhưng cũng lạnh đến trong xương. Cuối tuần như vậy thích hợp nhất là lười biếng nằm ở trong chăn, không làm gì cả. Cảnh Vô Song ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà long trọng một hồi lâu, ngón tay sơn màu xanh nhạt chống cằm, cùng gương mặt trắng nõn thanh nhã hòa làm một thể, ánh mắt đen trong suốt xuất thần quan sát thành phố hiện đại bị bao phủ bởi sương mù. Trên người cô mặc áo khoác lông dài khuất mông, phía dưới là một quần dài màu đen bó sát người, phối với đôi bốt cao cùng màu, dáng người cao 1m65, tỷ lệ dáng đẹp, đôi chân được bao bọc trong đôi bốt màu đen khiến chúng càng thêm thon dài, áo choàng dài cùng màu được vắt tùy ý ở trên ghế bên cạnh, biếng nhác xinh đẹp giống như tiểu tinh linh lạc vào mùa mưa. Mục Vũ Hạo vào cửa là đập vào mắt cảnh tượng như vậy, ngay cả toàn bộ quán cà phê cũng không kịp quan…

Chương 36: Quan Mới Nhậm Chức 2

Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục ThiếuTác giả: Lê Trân NiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThành phố S là một thành phố phương nam gần như không có mùa đông, luôn là thoáng một cái đã gần đến đầu xuân, mưa phùn liên tục, ướt nhẹp đường phố, xuân hàn lành lạnh,nhưng cũng lạnh đến trong xương. Cuối tuần như vậy thích hợp nhất là lười biếng nằm ở trong chăn, không làm gì cả. Cảnh Vô Song ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà long trọng một hồi lâu, ngón tay sơn màu xanh nhạt chống cằm, cùng gương mặt trắng nõn thanh nhã hòa làm một thể, ánh mắt đen trong suốt xuất thần quan sát thành phố hiện đại bị bao phủ bởi sương mù. Trên người cô mặc áo khoác lông dài khuất mông, phía dưới là một quần dài màu đen bó sát người, phối với đôi bốt cao cùng màu, dáng người cao 1m65, tỷ lệ dáng đẹp, đôi chân được bao bọc trong đôi bốt màu đen khiến chúng càng thêm thon dài, áo choàng dài cùng màu được vắt tùy ý ở trên ghế bên cạnh, biếng nhác xinh đẹp giống như tiểu tinh linh lạc vào mùa mưa. Mục Vũ Hạo vào cửa là đập vào mắt cảnh tượng như vậy, ngay cả toàn bộ quán cà phê cũng không kịp quan… Thỉnh thoảng có một hai nhân viên đi muộn cũng lấy túi xách che mặt, thức thời vòng qua thang máy bên kia đại sảnh, thậm chí còn có người đi trực tiếp từ cửa sau, trèo thang bộ lên.Tám giờ mười phút, ba chiếc xe hạng sang cùng đến.Dẫn đầu là một chiếc Audi Pike Peak, phía sau là chiếc siêu xe màu đỏ và cuối cùng là một chiếc Maybach màu đen."Đến rồi, đến rồi, ngài Mục đến rồi." Xe vừa ngừng lại, đám nhân viên cấp cao đã bắt đầu xì xào bàn tán.Thư ký đã dặn rằng để phân biệt với Chủ tịch cũ thì thống nhất gọi Mục Cận Thần là ngài Mục."Nghe nói ngài Mục rất đúng giờ, thực sự không sai." Thời gian làm việc của Thần Vũ là đúng chín giờ, một giám đốc vận hành đứng bên cạnh còn tưởng rằng mình phải đứng chờ thêm mười lăm phút nữa."Ngài Mục là người rất xem trọng hiệu suất." Một vị phó giám đốc từng làm việc cùng Mục Cận Thần nói."Ngài Mục xuống xe rồi!"Lúc Khải Đông mở cửa xe, Mục Cận Thần còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sâu đen bóng lộ ra tia sáng tinh nhuệ, anh chậm rãi đứng dậy xuống xe.Dáng người cao to ngược sáng như tiên trên trời, toàn thân tản ra khí thế kinh người.Sau khi nhìn thấy các nhân viên cấp cao xếp thành hàng ngang, lông mày anh tuấn nhíu lại, có vẻ như không đồng tình.Khải Đông bên cạnh lập tức mở miệng nói: "Nhân viên cấp cao của công ty đứng ở đại sảnh để chào đón cậu chủ ạ."Mục Cận Thần gật đầu sải bước đi vào đại sảnh, trước khi mọi người mở miệng, một giọng nói trầm và êm dịu đã vang lên: "Sau này không cần làm những chuyện sĩ diện như thế này nữa! Tất cả giải tán hết đi! Chín giờ tôi muốn gặp tất cả các vị từ cấp quản lý trở lên tại phòng họp."Anh vừa sải bước đi đến vừa nói, không hề dừng lại một bước nào, vừa dứt lời, người đã vào đến thang máy chuyên dùng cho Chủ tịch.Một đám nhân viên cấp cao một giây trước còn đang than thở Chủ tịch mới nhậm chức khí thế tao nhã, một giây sau lập tức đi lên chuẩn bị tài liệu họp.Họ chỉ có mười phút để chuẩn bị."Lão Hồ, chẳng lẽ tôi thật sự già rồi sao? Hiệu suất của người này thực sự quá cao.""Giám đốc Trương, tôi đã nói ngài Mục là người rất coi trọng hiệu suất, rất ít mất thời gian vào những chuyện vô vị."Mục Vũ Hạo vừa xuống khỏi chiếc xe thể thao tiến vào đại sảnh, liền thấy một đám nhân viên cấp cao  đang đợi thang máy: "Ôi, giải tán nhanh vậy sao?""Phó chủ tịch Mục đến rồi.""Chào buổi sáng, Phó chủ tịch Mục."Thấy Mục Vũ Hạo, mọi người vội vàng chào hỏi vài câu, sau khi bị khí thế của Mục Cận Thần làm cho khiếp sợ một phen thì vị Phó chủ tịch Mục này có vẻ bình dị và gần gũi hơn nhiều."Cậu tôi đâu?""Ngài Mục đã lên rồi."Mục Vũ Hạo có chút buồn chán, vốn đang định cùng đi lên thảm đỏ, cậu sẽ giới thiệu cậu mình cho mọi người biết, kết quả, cậu chỉ nghe một cuộc điện thoại mà người đã đi lên mất rồi."Vậy mà chẳng đợi cháu." Vẻ mặt vô cùng chán nản.Vài nhân viên cấp cao nhìn nhau một cách bí hiểm như ngửi được một tia mâu thuẫn bên trong đó."Vào họp gặp."Mục Vũ Hạo nói một câu như vậy rồi không chút áp lực bước vào thang máy chuyên dùng cho Chủ tịch.Nhìn bóng lưng Mục Vũ Hạo biến mất, cả đám nhân viên cấp cao bắt đầu bàn tán sôi nổi: "Xem ra Phó chủ tịch Mục bất hòa với Chủ tịch Mục vừa nhậm chức rồi.Bình thường Phó chủ tịch Mục vẫn thường đi thang máy cùng chúng ta, vậy mà bây giờ...""Đúng đấy, vốn tưởng rằng vị trí Chủ tịch này phải do Phó chủ tịch Mục đảm nhiệm, ai ngờ lại là Chủ tịch Mục đảm nhiệm, lại còn thống nhất kêu ‘Ngài Mục’, các người xem, ngay cả Chủ tịch cũng phải gọi ‘Ngài Mục’, vậy sau này trước mặt ngài ấy sao chúng ta có thể không biết xấu hổ mà gọi Phó chủ tịch Mục?"Lưu Lợi Thành là một người rất soi mói, từ một câu thuận miệng, một hành động nhỏ đơn giản của Mục Vũ Hạo cũng lý luận ra thành một câu chuyện phức tạp.Người lăn lộn lâu trên thương trường rất dễ phức tạp hóa vấn đề..

Thỉnh thoảng có một hai nhân viên đi muộn cũng lấy túi xách che mặt, thức thời vòng qua thang máy bên kia đại sảnh, thậm chí còn có người đi trực tiếp từ cửa sau, trèo thang bộ lên.Tám giờ mười phút, ba chiếc xe hạng sang cùng đến.

Dẫn đầu là một chiếc Audi Pike Peak, phía sau là chiếc siêu xe màu đỏ và cuối cùng là một chiếc Maybach màu đen."Đến rồi, đến rồi, ngài Mục đến rồi." Xe vừa ngừng lại, đám nhân viên cấp cao đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Thư ký đã dặn rằng để phân biệt với Chủ tịch cũ thì thống nhất gọi Mục Cận Thần là ngài Mục."Nghe nói ngài Mục rất đúng giờ, thực sự không sai." Thời gian làm việc của Thần Vũ là đúng chín giờ, một giám đốc vận hành đứng bên cạnh còn tưởng rằng mình phải đứng chờ thêm mười lăm phút nữa."Ngài Mục là người rất xem trọng hiệu suất." Một vị phó giám đốc từng làm việc cùng Mục Cận Thần nói."Ngài Mục xuống xe rồi!"Lúc Khải Đông mở cửa xe, Mục Cận Thần còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sâu đen bóng lộ ra tia sáng tinh nhuệ, anh chậm rãi đứng dậy xuống xe.Dáng người cao to ngược sáng như tiên trên trời, toàn thân tản ra khí thế kinh người.Sau khi nhìn thấy các nhân viên cấp cao xếp thành hàng ngang, lông mày anh tuấn nhíu lại, có vẻ như không đồng tình.Khải Đông bên cạnh lập tức mở miệng nói: "Nhân viên cấp cao của công ty đứng ở đại sảnh để chào đón cậu chủ ạ."Mục Cận Thần gật đầu sải bước đi vào đại sảnh, trước khi mọi người mở miệng, một giọng nói trầm và êm dịu đã vang lên: "Sau này không cần làm những chuyện sĩ diện như thế này nữa! Tất cả giải tán hết đi! Chín giờ tôi muốn gặp tất cả các vị từ cấp quản lý trở lên tại phòng họp."Anh vừa sải bước đi đến vừa nói, không hề dừng lại một bước nào, vừa dứt lời, người đã vào đến thang máy chuyên dùng cho Chủ tịch.Một đám nhân viên cấp cao một giây trước còn đang than thở Chủ tịch mới nhậm chức khí thế tao nhã, một giây sau lập tức đi lên chuẩn bị tài liệu họp.

Họ chỉ có mười phút để chuẩn bị."Lão Hồ, chẳng lẽ tôi thật sự già rồi sao? Hiệu suất của người này thực sự quá cao.""Giám đốc Trương, tôi đã nói ngài Mục là người rất coi trọng hiệu suất, rất ít mất thời gian vào những chuyện vô vị."Mục Vũ Hạo vừa xuống khỏi chiếc xe thể thao tiến vào đại sảnh, liền thấy một đám nhân viên cấp cao  đang đợi thang máy: "Ôi, giải tán nhanh vậy sao?""Phó chủ tịch Mục đến rồi.""Chào buổi sáng, Phó chủ tịch Mục."Thấy Mục Vũ Hạo, mọi người vội vàng chào hỏi vài câu, sau khi bị khí thế của Mục Cận Thần làm cho khiếp sợ một phen thì vị Phó chủ tịch Mục này có vẻ bình dị và gần gũi hơn nhiều."Cậu tôi đâu?""Ngài Mục đã lên rồi."Mục Vũ Hạo có chút buồn chán, vốn đang định cùng đi lên thảm đỏ, cậu sẽ giới thiệu cậu mình cho mọi người biết, kết quả, cậu chỉ nghe một cuộc điện thoại mà người đã đi lên mất rồi."Vậy mà chẳng đợi cháu." Vẻ mặt vô cùng chán nản.Vài nhân viên cấp cao nhìn nhau một cách bí hiểm như ngửi được một tia mâu thuẫn bên trong đó."Vào họp gặp."Mục Vũ Hạo nói một câu như vậy rồi không chút áp lực bước vào thang máy chuyên dùng cho Chủ tịch.Nhìn bóng lưng Mục Vũ Hạo biến mất, cả đám nhân viên cấp cao bắt đầu bàn tán sôi nổi: "Xem ra Phó chủ tịch Mục bất hòa với Chủ tịch Mục vừa nhậm chức rồi.

Bình thường Phó chủ tịch Mục vẫn thường đi thang máy cùng chúng ta, vậy mà bây giờ...""Đúng đấy, vốn tưởng rằng vị trí Chủ tịch này phải do Phó chủ tịch Mục đảm nhiệm, ai ngờ lại là Chủ tịch Mục đảm nhiệm, lại còn thống nhất kêu ‘Ngài Mục’, các người xem, ngay cả Chủ tịch cũng phải gọi ‘Ngài Mục’, vậy sau này trước mặt ngài ấy sao chúng ta có thể không biết xấu hổ mà gọi Phó chủ tịch Mục?"Lưu Lợi Thành là một người rất soi mói, từ một câu thuận miệng, một hành động nhỏ đơn giản của Mục Vũ Hạo cũng lý luận ra thành một câu chuyện phức tạp.

Người lăn lộn lâu trên thương trường rất dễ phức tạp hóa vấn đề..

Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục ThiếuTác giả: Lê Trân NiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThành phố S là một thành phố phương nam gần như không có mùa đông, luôn là thoáng một cái đã gần đến đầu xuân, mưa phùn liên tục, ướt nhẹp đường phố, xuân hàn lành lạnh,nhưng cũng lạnh đến trong xương. Cuối tuần như vậy thích hợp nhất là lười biếng nằm ở trong chăn, không làm gì cả. Cảnh Vô Song ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà long trọng một hồi lâu, ngón tay sơn màu xanh nhạt chống cằm, cùng gương mặt trắng nõn thanh nhã hòa làm một thể, ánh mắt đen trong suốt xuất thần quan sát thành phố hiện đại bị bao phủ bởi sương mù. Trên người cô mặc áo khoác lông dài khuất mông, phía dưới là một quần dài màu đen bó sát người, phối với đôi bốt cao cùng màu, dáng người cao 1m65, tỷ lệ dáng đẹp, đôi chân được bao bọc trong đôi bốt màu đen khiến chúng càng thêm thon dài, áo choàng dài cùng màu được vắt tùy ý ở trên ghế bên cạnh, biếng nhác xinh đẹp giống như tiểu tinh linh lạc vào mùa mưa. Mục Vũ Hạo vào cửa là đập vào mắt cảnh tượng như vậy, ngay cả toàn bộ quán cà phê cũng không kịp quan… Thỉnh thoảng có một hai nhân viên đi muộn cũng lấy túi xách che mặt, thức thời vòng qua thang máy bên kia đại sảnh, thậm chí còn có người đi trực tiếp từ cửa sau, trèo thang bộ lên.Tám giờ mười phút, ba chiếc xe hạng sang cùng đến.Dẫn đầu là một chiếc Audi Pike Peak, phía sau là chiếc siêu xe màu đỏ và cuối cùng là một chiếc Maybach màu đen."Đến rồi, đến rồi, ngài Mục đến rồi." Xe vừa ngừng lại, đám nhân viên cấp cao đã bắt đầu xì xào bàn tán.Thư ký đã dặn rằng để phân biệt với Chủ tịch cũ thì thống nhất gọi Mục Cận Thần là ngài Mục."Nghe nói ngài Mục rất đúng giờ, thực sự không sai." Thời gian làm việc của Thần Vũ là đúng chín giờ, một giám đốc vận hành đứng bên cạnh còn tưởng rằng mình phải đứng chờ thêm mười lăm phút nữa."Ngài Mục là người rất xem trọng hiệu suất." Một vị phó giám đốc từng làm việc cùng Mục Cận Thần nói."Ngài Mục xuống xe rồi!"Lúc Khải Đông mở cửa xe, Mục Cận Thần còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sâu đen bóng lộ ra tia sáng tinh nhuệ, anh chậm rãi đứng dậy xuống xe.Dáng người cao to ngược sáng như tiên trên trời, toàn thân tản ra khí thế kinh người.Sau khi nhìn thấy các nhân viên cấp cao xếp thành hàng ngang, lông mày anh tuấn nhíu lại, có vẻ như không đồng tình.Khải Đông bên cạnh lập tức mở miệng nói: "Nhân viên cấp cao của công ty đứng ở đại sảnh để chào đón cậu chủ ạ."Mục Cận Thần gật đầu sải bước đi vào đại sảnh, trước khi mọi người mở miệng, một giọng nói trầm và êm dịu đã vang lên: "Sau này không cần làm những chuyện sĩ diện như thế này nữa! Tất cả giải tán hết đi! Chín giờ tôi muốn gặp tất cả các vị từ cấp quản lý trở lên tại phòng họp."Anh vừa sải bước đi đến vừa nói, không hề dừng lại một bước nào, vừa dứt lời, người đã vào đến thang máy chuyên dùng cho Chủ tịch.Một đám nhân viên cấp cao một giây trước còn đang than thở Chủ tịch mới nhậm chức khí thế tao nhã, một giây sau lập tức đi lên chuẩn bị tài liệu họp.Họ chỉ có mười phút để chuẩn bị."Lão Hồ, chẳng lẽ tôi thật sự già rồi sao? Hiệu suất của người này thực sự quá cao.""Giám đốc Trương, tôi đã nói ngài Mục là người rất coi trọng hiệu suất, rất ít mất thời gian vào những chuyện vô vị."Mục Vũ Hạo vừa xuống khỏi chiếc xe thể thao tiến vào đại sảnh, liền thấy một đám nhân viên cấp cao  đang đợi thang máy: "Ôi, giải tán nhanh vậy sao?""Phó chủ tịch Mục đến rồi.""Chào buổi sáng, Phó chủ tịch Mục."Thấy Mục Vũ Hạo, mọi người vội vàng chào hỏi vài câu, sau khi bị khí thế của Mục Cận Thần làm cho khiếp sợ một phen thì vị Phó chủ tịch Mục này có vẻ bình dị và gần gũi hơn nhiều."Cậu tôi đâu?""Ngài Mục đã lên rồi."Mục Vũ Hạo có chút buồn chán, vốn đang định cùng đi lên thảm đỏ, cậu sẽ giới thiệu cậu mình cho mọi người biết, kết quả, cậu chỉ nghe một cuộc điện thoại mà người đã đi lên mất rồi."Vậy mà chẳng đợi cháu." Vẻ mặt vô cùng chán nản.Vài nhân viên cấp cao nhìn nhau một cách bí hiểm như ngửi được một tia mâu thuẫn bên trong đó."Vào họp gặp."Mục Vũ Hạo nói một câu như vậy rồi không chút áp lực bước vào thang máy chuyên dùng cho Chủ tịch.Nhìn bóng lưng Mục Vũ Hạo biến mất, cả đám nhân viên cấp cao bắt đầu bàn tán sôi nổi: "Xem ra Phó chủ tịch Mục bất hòa với Chủ tịch Mục vừa nhậm chức rồi.Bình thường Phó chủ tịch Mục vẫn thường đi thang máy cùng chúng ta, vậy mà bây giờ...""Đúng đấy, vốn tưởng rằng vị trí Chủ tịch này phải do Phó chủ tịch Mục đảm nhiệm, ai ngờ lại là Chủ tịch Mục đảm nhiệm, lại còn thống nhất kêu ‘Ngài Mục’, các người xem, ngay cả Chủ tịch cũng phải gọi ‘Ngài Mục’, vậy sau này trước mặt ngài ấy sao chúng ta có thể không biết xấu hổ mà gọi Phó chủ tịch Mục?"Lưu Lợi Thành là một người rất soi mói, từ một câu thuận miệng, một hành động nhỏ đơn giản của Mục Vũ Hạo cũng lý luận ra thành một câu chuyện phức tạp.Người lăn lộn lâu trên thương trường rất dễ phức tạp hóa vấn đề..

Chương 36: Quan Mới Nhậm Chức 2