Đêm khuya. Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía. Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày. Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng". Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép. Bên trong phòng bao sang trọng. "Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc. "Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi. "Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét. Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác. Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong. Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về. "Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô. "Nhìn gương mặt trắng nõn nà của…
Chương 29: Xin Lỗi Tôi Không Cố Ý! 3
Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ TịchTác giả: Bích Ngọc TiêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm khuya. Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía. Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày. Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng". Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép. Bên trong phòng bao sang trọng. "Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc. "Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi. "Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét. Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác. Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong. Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về. "Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô. "Nhìn gương mặt trắng nõn nà của… Do bị cà phê nóng đổ lên người nên theo phản xạ Thẩm Lan Hiểu lùi lại mấy bước.Cũng may ngoại trừ trước ngực thì những thứ khác đều không có bị bỏng đến.Thế nhưng mà cả cái áo sơ mi trắng đều bị nước cà phê làm bẩn giống như một bức tranh lốm đốm.Lần này, Vũ Tĩnh Hi có không muốn thay áo cũng không được.“Ai nha, xin lỗi, tôi không cố ý.”Mặc dù Tề Bình Bình xin lỗi nhưng trên mặt cô ta lại mang theo nụ cười đắc ý.Rõ ràng là cô ta cố ý“Không sao đâu.” Thẩm Lan Hiểu buông lỏng nắm đấm đang xiết chặt ra, cười nhẹ.Quay người lại, nhìn thấy bên cạnh An Giản Hi đang đi về hướng cô.Trong tay của cô còn bưng một bát canh cuộn rong biển trứng.Thẩm Lan Hiểu đoạt lấy canh trong tay An Giản Hi, nhắm ngay khuôn mặt của Tề Bình Bình, đổ lên người cô ta.Tề Bình Bình hét lên, chắc là vì nước canh rất nóng.Trên mặt của cô ta còn mang theo cơm cuộn rong biển và trứng hoa, trông vô cùng nhếch nhát và buồn cười.“Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý.”Thẩm Lan Hiểu nhìn Tề Bình Bình mà vứt cho câu nói này, cô đặt cái bát sang một bên và cười nhẹ một cái.Đúng là trò hề mà, cô ta cho rằng Thẩm Lan Hiểu cô là loại người dễ bị bắt nạt lắm sao.Thẩm Lan Hiểu, không phải là loại người chỉ biết chịu đựng, mặc người muốn chém muốn giết.Hai giờ chiều, Vũ Tĩnh Hi về tới văn phòng.Sau khi vào cửa, anh còn cố ý cầm theo một chiếc khăn tay trắng, chuẩn bị đến “kiểm tra”.Đẩy cửa ra, ngược lại là rất tươi mới, trong phòng rất yên tĩnh, tựa như không có người khác.Trong phòng làm việc kiểm tra một vòng, hắn rất hài lòng.Không nghĩ tới, cô gái này thật quét dọn cũng thật sạch sẽ, ngay cả trong ngóc ngách c*̃ng sáng bóng, một có một tí bụi bẩn nà.Vũ Tĩnh Hi quay đầu ngửi, trong không khí hình như có chút mùi thơm nhàn nhạt.Không phải rượu đỏ càng không phải đồ dùng trong nhà hay cây xanh, chẳng lẽ là! Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Tĩnh Hi đưa ánh mắt, hướng về phía phòng chờ đang đóng chặt cửa..
Do bị cà phê nóng đổ lên người nên theo phản xạ Thẩm Lan Hiểu lùi lại mấy bước.
Cũng may ngoại trừ trước ngực thì những thứ khác đều không có bị bỏng đến.
Thế nhưng mà cả cái áo sơ mi trắng đều bị nước cà phê làm bẩn giống như một bức tranh lốm đốm.
Lần này, Vũ Tĩnh Hi có không muốn thay áo cũng không được.
“Ai nha, xin lỗi, tôi không cố ý.
”Mặc dù Tề Bình Bình xin lỗi nhưng trên mặt cô ta lại mang theo nụ cười đắc ý.
Rõ ràng là cô ta cố ý“Không sao đâu.
” Thẩm Lan Hiểu buông lỏng nắm đấm đang xiết chặt ra, cười nhẹ.
Quay người lại, nhìn thấy bên cạnh An Giản Hi đang đi về hướng cô.
Trong tay của cô còn bưng một bát canh cuộn rong biển trứng.
Thẩm Lan Hiểu đoạt lấy canh trong tay An Giản Hi, nhắm ngay khuôn mặt của Tề Bình Bình, đổ lên người cô ta.
Tề Bình Bình hét lên, chắc là vì nước canh rất nóng.
Trên mặt của cô ta còn mang theo cơm cuộn rong biển và trứng hoa, trông vô cùng nhếch nhát và buồn cười.
“Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý.
”Thẩm Lan Hiểu nhìn Tề Bình Bình mà vứt cho câu nói này, cô đặt cái bát sang một bên và cười nhẹ một cái.
Đúng là trò hề mà, cô ta cho rằng Thẩm Lan Hiểu cô là loại người dễ bị bắt nạt lắm sao.
Thẩm Lan Hiểu, không phải là loại người chỉ biết chịu đựng, mặc người muốn chém muốn giết.
Hai giờ chiều, Vũ Tĩnh Hi về tới văn phòng.
Sau khi vào cửa, anh còn cố ý cầm theo một chiếc khăn tay trắng, chuẩn bị đến “kiểm tra”.
Đẩy cửa ra, ngược lại là rất tươi mới, trong phòng rất yên tĩnh, tựa như không có người khác.
Trong phòng làm việc kiểm tra một vòng, hắn rất hài lòng.
Không nghĩ tới, cô gái này thật quét dọn cũng thật sạch sẽ, ngay cả trong ngóc ngách c*̃ng sáng bóng, một có một tí bụi bẩn nà.
Vũ Tĩnh Hi quay đầu ngửi, trong không khí hình như có chút mùi thơm nhàn nhạt.
Không phải rượu đỏ càng không phải đồ dùng trong nhà hay cây xanh, chẳng lẽ là! Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Tĩnh Hi đưa ánh mắt, hướng về phía phòng chờ đang đóng chặt cửa.
.
Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ TịchTác giả: Bích Ngọc TiêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm khuya. Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía. Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày. Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng". Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép. Bên trong phòng bao sang trọng. "Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc. "Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi. "Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét. Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác. Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong. Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về. "Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô. "Nhìn gương mặt trắng nõn nà của… Do bị cà phê nóng đổ lên người nên theo phản xạ Thẩm Lan Hiểu lùi lại mấy bước.Cũng may ngoại trừ trước ngực thì những thứ khác đều không có bị bỏng đến.Thế nhưng mà cả cái áo sơ mi trắng đều bị nước cà phê làm bẩn giống như một bức tranh lốm đốm.Lần này, Vũ Tĩnh Hi có không muốn thay áo cũng không được.“Ai nha, xin lỗi, tôi không cố ý.”Mặc dù Tề Bình Bình xin lỗi nhưng trên mặt cô ta lại mang theo nụ cười đắc ý.Rõ ràng là cô ta cố ý“Không sao đâu.” Thẩm Lan Hiểu buông lỏng nắm đấm đang xiết chặt ra, cười nhẹ.Quay người lại, nhìn thấy bên cạnh An Giản Hi đang đi về hướng cô.Trong tay của cô còn bưng một bát canh cuộn rong biển trứng.Thẩm Lan Hiểu đoạt lấy canh trong tay An Giản Hi, nhắm ngay khuôn mặt của Tề Bình Bình, đổ lên người cô ta.Tề Bình Bình hét lên, chắc là vì nước canh rất nóng.Trên mặt của cô ta còn mang theo cơm cuộn rong biển và trứng hoa, trông vô cùng nhếch nhát và buồn cười.“Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý.”Thẩm Lan Hiểu nhìn Tề Bình Bình mà vứt cho câu nói này, cô đặt cái bát sang một bên và cười nhẹ một cái.Đúng là trò hề mà, cô ta cho rằng Thẩm Lan Hiểu cô là loại người dễ bị bắt nạt lắm sao.Thẩm Lan Hiểu, không phải là loại người chỉ biết chịu đựng, mặc người muốn chém muốn giết.Hai giờ chiều, Vũ Tĩnh Hi về tới văn phòng.Sau khi vào cửa, anh còn cố ý cầm theo một chiếc khăn tay trắng, chuẩn bị đến “kiểm tra”.Đẩy cửa ra, ngược lại là rất tươi mới, trong phòng rất yên tĩnh, tựa như không có người khác.Trong phòng làm việc kiểm tra một vòng, hắn rất hài lòng.Không nghĩ tới, cô gái này thật quét dọn cũng thật sạch sẽ, ngay cả trong ngóc ngách c*̃ng sáng bóng, một có một tí bụi bẩn nà.Vũ Tĩnh Hi quay đầu ngửi, trong không khí hình như có chút mùi thơm nhàn nhạt.Không phải rượu đỏ càng không phải đồ dùng trong nhà hay cây xanh, chẳng lẽ là! Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Tĩnh Hi đưa ánh mắt, hướng về phía phòng chờ đang đóng chặt cửa..