Đêm khuya. Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía. Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày. Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng". Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép. Bên trong phòng bao sang trọng. "Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc. "Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi. "Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét. Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác. Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong. Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về. "Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô. "Nhìn gương mặt trắng nõn nà của…
Chương 43: Tìm Nhà 2
Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ TịchTác giả: Bích Ngọc TiêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm khuya. Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía. Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày. Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng". Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép. Bên trong phòng bao sang trọng. "Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc. "Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi. "Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét. Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác. Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong. Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về. "Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô. "Nhìn gương mặt trắng nõn nà của… Nhắc tới đến tiền lương, huyệt đạo hai bên Thái Dương của Thẩm Lan Hiểu giật lên liên hồi.Đang chuẩn cãi nhau với anh, không nghĩ tới anh quay người lại, mở cửa lối thoát hiểm, hướng đi xuống lâu.Dựa vào cái gì?Nhưng còn có cách nào khác đâu chứ! Đành phải “bò” lên thôi.Thẩm Lan Hiểu leo lên từng bậc một, tuy rằng thân thể cô tốt, nhưng leo đến tầng 15, cũng nằm sập xuống vì mệt.Vừa mới vịn lan can th* d*c, một chiếc cuộc điện thoại gọi tới! “Thư ký Thẩm, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, nếu không tiền lương tháng này của cô giảm xuống một nửa”Thẩm Lan Hiểu cực kỳ tức giận, vừa mới chuẩn bị chửi lại thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.A a a a a a, đi chết đi, đi chết đi.Mà ở bên kia Vũ Tĩnh Hi, tay cầm kính viễn vọng, ở tầng cao nhất của một tiệm cà phê cao ốc nằm kế bên, nhìn bên này cười tủm tỉm.Nhìn cô cúp điện thoại, trên mặt biểu sự phẫn nộ cực độ.Kỳ thật thang máy căn bản là không hư.Chỉ là anh bảo người đặt một tấm biển “Đang sửa chữa”, lừa cô mà thôi.Ngoan ngoãn leo lên tầng 25 đi, anh sẽ ở một bên giám sátTưởng tượng như vậy, anh cúi đầu cười tủm tỉm, thuần thục hạ tay xuống miếng bò bít tết, tao nhã đưa vào trong miệng.Ha ~ hương vị thật không tồi.Thật vất vả mới leo lên được 25 tầng, đạp tung cửa văn phòng của tổng giám đốc.Thẩm Lan Hiểu tay chống tường, mệt mỏi thở gấp.Giơ tay vừa thấy, thời gian một giờ giờ chỉ còn lại có hai mươi phút, không còn cách nào, đành xắn tay áo lên, bắt đầu quét dọn.Vừa mới quét xong mà, lau được cái bàn, thì bỗng nhiên có người gõ cửa, một giọng nói dễ thương lên tiếng hỏi.“Aaron có ở đó không?”Thẩm Lan Hiểu vội vàng đem sợi tóc bị tuột ra búi hết lên, vứt cái giẻ lau đang nằm trong tay qua một bên, đi tới mở cửa.Nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự, khuôn mặt thoa phấn không cần phải nói thực sự là rất đẹp, đeo một cái kính râm khá to.Váy cùng giày của cô ấy được thiết kế rất tinh xảo, khuỷu tay đeo một chiếc túi nhỏ hãng LV, vừa thấy cũng biết là rất đắt tiền.Hơi thở của mùi nước hoa Dior, khiến cô phải lùi lại mấy bước..
Nhắc tới đến tiền lương, huyệt đạo hai bên Thái Dương của Thẩm Lan Hiểu giật lên liên hồi.
Đang chuẩn cãi nhau với anh, không nghĩ tới anh quay người lại, mở cửa lối thoát hiểm, hướng đi xuống lâu.
Dựa vào cái gì?Nhưng còn có cách nào khác đâu chứ! Đành phải “bò” lên thôi.
Thẩm Lan Hiểu leo lên từng bậc một, tuy rằng thân thể cô tốt, nhưng leo đến tầng 15, cũng nằm sập xuống vì mệt.
Vừa mới vịn lan can th* d*c, một chiếc cuộc điện thoại gọi tới! “Thư ký Thẩm, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, nếu không tiền lương tháng này của cô giảm xuống một nửa”Thẩm Lan Hiểu cực kỳ tức giận, vừa mới chuẩn bị chửi lại thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
A a a a a a, đi chết đi, đi chết đi.
Mà ở bên kia Vũ Tĩnh Hi, tay cầm kính viễn vọng, ở tầng cao nhất của một tiệm cà phê cao ốc nằm kế bên, nhìn bên này cười tủm tỉm.
Nhìn cô cúp điện thoại, trên mặt biểu sự phẫn nộ cực độ.
Kỳ thật thang máy căn bản là không hư.
Chỉ là anh bảo người đặt một tấm biển “Đang sửa chữa”, lừa cô mà thôi.
Ngoan ngoãn leo lên tầng 25 đi, anh sẽ ở một bên giám sátTưởng tượng như vậy, anh cúi đầu cười tủm tỉm, thuần thục hạ tay xuống miếng bò bít tết, tao nhã đưa vào trong miệng.
Ha ~ hương vị thật không tồi.
Thật vất vả mới leo lên được 25 tầng, đạp tung cửa văn phòng của tổng giám đốc.
Thẩm Lan Hiểu tay chống tường, mệt mỏi thở gấp.
Giơ tay vừa thấy, thời gian một giờ giờ chỉ còn lại có hai mươi phút, không còn cách nào, đành xắn tay áo lên, bắt đầu quét dọn.
Vừa mới quét xong mà, lau được cái bàn, thì bỗng nhiên có người gõ cửa, một giọng nói dễ thương lên tiếng hỏi.
“Aaron có ở đó không?”Thẩm Lan Hiểu vội vàng đem sợi tóc bị tuột ra búi hết lên, vứt cái giẻ lau đang nằm trong tay qua một bên, đi tới mở cửa.
Nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự, khuôn mặt thoa phấn không cần phải nói thực sự là rất đẹp, đeo một cái kính râm khá to.
Váy cùng giày của cô ấy được thiết kế rất tinh xảo, khuỷu tay đeo một chiếc túi nhỏ hãng LV, vừa thấy cũng biết là rất đắt tiền.
Hơi thở của mùi nước hoa Dior, khiến cô phải lùi lại mấy bước.
.
Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ TịchTác giả: Bích Ngọc TiêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm khuya. Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía. Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày. Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng". Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép. Bên trong phòng bao sang trọng. "Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc. "Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi. "Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét. Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác. Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong. Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về. "Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô. "Nhìn gương mặt trắng nõn nà của… Nhắc tới đến tiền lương, huyệt đạo hai bên Thái Dương của Thẩm Lan Hiểu giật lên liên hồi.Đang chuẩn cãi nhau với anh, không nghĩ tới anh quay người lại, mở cửa lối thoát hiểm, hướng đi xuống lâu.Dựa vào cái gì?Nhưng còn có cách nào khác đâu chứ! Đành phải “bò” lên thôi.Thẩm Lan Hiểu leo lên từng bậc một, tuy rằng thân thể cô tốt, nhưng leo đến tầng 15, cũng nằm sập xuống vì mệt.Vừa mới vịn lan can th* d*c, một chiếc cuộc điện thoại gọi tới! “Thư ký Thẩm, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, nếu không tiền lương tháng này của cô giảm xuống một nửa”Thẩm Lan Hiểu cực kỳ tức giận, vừa mới chuẩn bị chửi lại thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.A a a a a a, đi chết đi, đi chết đi.Mà ở bên kia Vũ Tĩnh Hi, tay cầm kính viễn vọng, ở tầng cao nhất của một tiệm cà phê cao ốc nằm kế bên, nhìn bên này cười tủm tỉm.Nhìn cô cúp điện thoại, trên mặt biểu sự phẫn nộ cực độ.Kỳ thật thang máy căn bản là không hư.Chỉ là anh bảo người đặt một tấm biển “Đang sửa chữa”, lừa cô mà thôi.Ngoan ngoãn leo lên tầng 25 đi, anh sẽ ở một bên giám sátTưởng tượng như vậy, anh cúi đầu cười tủm tỉm, thuần thục hạ tay xuống miếng bò bít tết, tao nhã đưa vào trong miệng.Ha ~ hương vị thật không tồi.Thật vất vả mới leo lên được 25 tầng, đạp tung cửa văn phòng của tổng giám đốc.Thẩm Lan Hiểu tay chống tường, mệt mỏi thở gấp.Giơ tay vừa thấy, thời gian một giờ giờ chỉ còn lại có hai mươi phút, không còn cách nào, đành xắn tay áo lên, bắt đầu quét dọn.Vừa mới quét xong mà, lau được cái bàn, thì bỗng nhiên có người gõ cửa, một giọng nói dễ thương lên tiếng hỏi.“Aaron có ở đó không?”Thẩm Lan Hiểu vội vàng đem sợi tóc bị tuột ra búi hết lên, vứt cái giẻ lau đang nằm trong tay qua một bên, đi tới mở cửa.Nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự, khuôn mặt thoa phấn không cần phải nói thực sự là rất đẹp, đeo một cái kính râm khá to.Váy cùng giày của cô ấy được thiết kế rất tinh xảo, khuỷu tay đeo một chiếc túi nhỏ hãng LV, vừa thấy cũng biết là rất đắt tiền.Hơi thở của mùi nước hoa Dior, khiến cô phải lùi lại mấy bước..