“Vũ Hào… tôi không cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi. ” Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỵ xuống đất, sắc mặt của cô còn trắng hơn cả bình sứ thuần trắng trên bàn. Đèn cũng không mở, lúc này cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể thấy trong kẽ tay anh kẹp một điếu thuốc lá đang lóe lên chút ánh sáng yếu ớt và cuối cùng cũng dần dần biến mất. Cảm giác này giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình một cách sửng sốt, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên, thời gian quá lâu nên nó đã khô lại, nhưng lúc này đây là bằng chứng phạm tội của cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần tiến gần về phía cô. “Hướng Thu Vân, cô làm sai thì phải trả giá, chân của Hân Yên đã giữ lại được rồi, nhưng cô ấy không thể nhảy nhót được nữa, còn cô… cô dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ thoải mái như vậy chứ?” Giọng nói ảm đạm của anh…
Chương 930
Tàn Độc Lương DuyênTác giả: Phong Xuy Lạc DiệpTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Vũ Hào… tôi không cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi. ” Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỵ xuống đất, sắc mặt của cô còn trắng hơn cả bình sứ thuần trắng trên bàn. Đèn cũng không mở, lúc này cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể thấy trong kẽ tay anh kẹp một điếu thuốc lá đang lóe lên chút ánh sáng yếu ớt và cuối cùng cũng dần dần biến mất. Cảm giác này giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình một cách sửng sốt, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên, thời gian quá lâu nên nó đã khô lại, nhưng lúc này đây là bằng chứng phạm tội của cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần tiến gần về phía cô. “Hướng Thu Vân, cô làm sai thì phải trả giá, chân của Hân Yên đã giữ lại được rồi, nhưng cô ấy không thể nhảy nhót được nữa, còn cô… cô dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ thoải mái như vậy chứ?” Giọng nói ảm đạm của anh… ”Vâng.” Cấp dưới cầm USB định đi vào nhà vệ sinh.Hạ Vũ Hào lại lên tiếng gọi anh ta: “Chờ một chút.”Lúc anh gọi người kia thì cầm lấy ly nước sôi tưới lên trên túi tài liệu chỉ còn một nửa.Cấp dưới dừng bước lại nhìn về phía bộ trưởng Trâu, chờ lệnh của ông ta.“Không cần để ý đến cậu ta, ném đi.” Bộ trưởng Trâu vung tay, cười lớn nói với Hạ Vũ Hào: “Nếu tôi đã đốt như thế, cậu nghĩ còn có thể sử dụng?”Ông ta nói xong thì nói với cấp dưới khác: “Đưa bộ đàm cho tôi.”Ông ta muốn đích thân ra lệnh g**t ch*t Hạ Vũ Hào dám uy h**p mình!Hạ Vũ Hào châm chọc nói: “Sao ông không mở ra xem bên trong là thứ gì?”“Cậu có ý gì, bên trong không phải là sổ sách sao?” Bộ trưởng Trâu thu lại nụ cười, không cầm bộ đàm nữa.Hạ Vũ Hào dựa vào ghế, vẻ mặt đùa cợt.Bộ trưởng Trâu nhíu mày, lấy đồ trong túi tài liệu ra–“Đừng nghĩ dùng tôi làm con tin để uy h**p người khác, nếu nhận đồ của tôi thì là cấp dưới của tôi, anh ta chỉ nghe lệnh của tôi. Ông cũng đừng nghĩ hối lộ vợ của Lý tổng như thế, sau đó hối lộ cấp dưới của tôi.”“Tôi có thể cam đoan cho dù ông tìm tất cả mọi người cũng không thể tìm đến người kia.”Trước khi bộ trưởng Trâu mở miệng uy h**p thì Hạ Vũ Hào đã phá hỏng.Bộ trưởng Trâu hơi nghiêng người, đáy mắt nham hiểm: “Cậu cho rằng tôi sẽ làm theo kế hoạch của cậu sao?”“Đương nhiên là không phải.” Hạ Vũ Hào nói ra: “Bộ trưởng Trâu cũng có thể lựa chọn cùng chết với tôi tôi chết, ông ngồi tù. Chẳng qua tôi nghĩ ông sẽ không lựa chọn như thế.”Rắc rắc!Bộ trưởng Trâu cướp lấy súng ngắn trong tay cấp dưới rồi lên đạn nhắm vào Hạ Vũ Hào, sắc mặt dữ tợn nói: “Cậu cảm thấy mình có thể đoán đúng suy nghĩ của tôi à?”Ông ta đặt họng súng lên đầu Hạ Vũ Hào, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi có thể bắn chết cậu tại đây, sau đó trước khi đám tư lệnh Chu ngu ngốc tìm được chứng cứ thì tôi đã cao bay xa chạy với người nhà của mình!”Trong phòng có lò sưởi nên rất ấm áp, hoàn toàn khác với khẩu súng lạnh lẽo.Hạ Vũ Hào đổ mồ hôi trong bàn tay, nhưng trên mặt không hề thay đổi: “Nếu ông lựa chọn làm như thế thì không nói nhảm với tôi nhiều như vậy!”Bộ trưởng Trâu nhìn anh không phản ứng, nhưng khẩu súng khẽ run lên một cái.Phản ứng này rất nhỏ, nhưng Hạ Vũ Hào căng thẳng vẫn phát hiện ra. Anh hơi thở dài một hơi, sau cầm súng ngắn đặt lên trán của mình.“Bây giờ ông có thể nổ súng! Trong tay tư lệnh Chu không đủ chứng cứ, không thể đưa ông đi, nhưng tôi chết thì bọn họ có thể nhẹ nhàng đưa ông đi, sau đó từ từ điều tra.”Giọng của anh rất nhẹ nhưng lại nặng nghìn cân đè lên ngực bộ trưởng Trâu.
”Vâng.” Cấp dưới cầm USB định đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Vũ Hào lại lên tiếng gọi anh ta: “Chờ một chút.”
Lúc anh gọi người kia thì cầm lấy ly nước sôi tưới lên trên túi tài liệu chỉ còn một nửa.
Cấp dưới dừng bước lại nhìn về phía bộ trưởng Trâu, chờ lệnh của ông ta.
“Không cần để ý đến cậu ta, ném đi.” Bộ trưởng Trâu vung tay, cười lớn nói với Hạ Vũ Hào: “Nếu tôi đã đốt như thế, cậu nghĩ còn có thể sử dụng?”
Ông ta nói xong thì nói với cấp dưới khác: “Đưa bộ đàm cho tôi.”
Ông ta muốn đích thân ra lệnh g**t ch*t Hạ Vũ Hào dám uy h**p mình!
Hạ Vũ Hào châm chọc nói: “Sao ông không mở ra xem bên trong là thứ gì?”
“Cậu có ý gì, bên trong không phải là sổ sách sao?” Bộ trưởng Trâu thu lại nụ cười, không cầm bộ đàm nữa.
Hạ Vũ Hào dựa vào ghế, vẻ mặt đùa cợt.
Bộ trưởng Trâu nhíu mày, lấy đồ trong túi tài liệu ra–
“Đừng nghĩ dùng tôi làm con tin để uy h**p người khác, nếu nhận đồ của tôi thì là cấp dưới của tôi, anh ta chỉ nghe lệnh của tôi. Ông cũng đừng nghĩ hối lộ vợ của Lý tổng như thế, sau đó hối lộ cấp dưới của tôi.”
“Tôi có thể cam đoan cho dù ông tìm tất cả mọi người cũng không thể tìm đến người kia.”
Trước khi bộ trưởng Trâu mở miệng uy h**p thì Hạ Vũ Hào đã phá hỏng.
Bộ trưởng Trâu hơi nghiêng người, đáy mắt nham hiểm: “Cậu cho rằng tôi sẽ làm theo kế hoạch của cậu sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Hạ Vũ Hào nói ra: “Bộ trưởng Trâu cũng có thể lựa chọn cùng chết với tôi tôi chết, ông ngồi tù. Chẳng qua tôi nghĩ ông sẽ không lựa chọn như thế.”
Rắc rắc!
Bộ trưởng Trâu cướp lấy súng ngắn trong tay cấp dưới rồi lên đạn nhắm vào Hạ Vũ Hào, sắc mặt dữ tợn nói: “Cậu cảm thấy mình có thể đoán đúng suy nghĩ của tôi à?”
Ông ta đặt họng súng lên đầu Hạ Vũ Hào, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi có thể bắn chết cậu tại đây, sau đó trước khi đám tư lệnh Chu ngu ngốc tìm được chứng cứ thì tôi đã cao bay xa chạy với người nhà của mình!”
Trong phòng có lò sưởi nên rất ấm áp, hoàn toàn khác với khẩu súng lạnh lẽo.
Hạ Vũ Hào đổ mồ hôi trong bàn tay, nhưng trên mặt không hề thay đổi: “Nếu ông lựa chọn làm như thế thì không nói nhảm với tôi nhiều như vậy!”
Bộ trưởng Trâu nhìn anh không phản ứng, nhưng khẩu súng khẽ run lên một cái.
Phản ứng này rất nhỏ, nhưng Hạ Vũ Hào căng thẳng vẫn phát hiện ra. Anh hơi thở dài một hơi, sau cầm súng ngắn đặt lên trán của mình.
“Bây giờ ông có thể nổ súng! Trong tay tư lệnh Chu không đủ chứng cứ, không thể đưa ông đi, nhưng tôi chết thì bọn họ có thể nhẹ nhàng đưa ông đi, sau đó từ từ điều tra.”
Giọng của anh rất nhẹ nhưng lại nặng nghìn cân đè lên ngực bộ trưởng Trâu.
Tàn Độc Lương DuyênTác giả: Phong Xuy Lạc DiệpTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Vũ Hào… tôi không cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi. ” Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỵ xuống đất, sắc mặt của cô còn trắng hơn cả bình sứ thuần trắng trên bàn. Đèn cũng không mở, lúc này cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể thấy trong kẽ tay anh kẹp một điếu thuốc lá đang lóe lên chút ánh sáng yếu ớt và cuối cùng cũng dần dần biến mất. Cảm giác này giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình một cách sửng sốt, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên, thời gian quá lâu nên nó đã khô lại, nhưng lúc này đây là bằng chứng phạm tội của cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần tiến gần về phía cô. “Hướng Thu Vân, cô làm sai thì phải trả giá, chân của Hân Yên đã giữ lại được rồi, nhưng cô ấy không thể nhảy nhót được nữa, còn cô… cô dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ thoải mái như vậy chứ?” Giọng nói ảm đạm của anh… ”Vâng.” Cấp dưới cầm USB định đi vào nhà vệ sinh.Hạ Vũ Hào lại lên tiếng gọi anh ta: “Chờ một chút.”Lúc anh gọi người kia thì cầm lấy ly nước sôi tưới lên trên túi tài liệu chỉ còn một nửa.Cấp dưới dừng bước lại nhìn về phía bộ trưởng Trâu, chờ lệnh của ông ta.“Không cần để ý đến cậu ta, ném đi.” Bộ trưởng Trâu vung tay, cười lớn nói với Hạ Vũ Hào: “Nếu tôi đã đốt như thế, cậu nghĩ còn có thể sử dụng?”Ông ta nói xong thì nói với cấp dưới khác: “Đưa bộ đàm cho tôi.”Ông ta muốn đích thân ra lệnh g**t ch*t Hạ Vũ Hào dám uy h**p mình!Hạ Vũ Hào châm chọc nói: “Sao ông không mở ra xem bên trong là thứ gì?”“Cậu có ý gì, bên trong không phải là sổ sách sao?” Bộ trưởng Trâu thu lại nụ cười, không cầm bộ đàm nữa.Hạ Vũ Hào dựa vào ghế, vẻ mặt đùa cợt.Bộ trưởng Trâu nhíu mày, lấy đồ trong túi tài liệu ra–“Đừng nghĩ dùng tôi làm con tin để uy h**p người khác, nếu nhận đồ của tôi thì là cấp dưới của tôi, anh ta chỉ nghe lệnh của tôi. Ông cũng đừng nghĩ hối lộ vợ của Lý tổng như thế, sau đó hối lộ cấp dưới của tôi.”“Tôi có thể cam đoan cho dù ông tìm tất cả mọi người cũng không thể tìm đến người kia.”Trước khi bộ trưởng Trâu mở miệng uy h**p thì Hạ Vũ Hào đã phá hỏng.Bộ trưởng Trâu hơi nghiêng người, đáy mắt nham hiểm: “Cậu cho rằng tôi sẽ làm theo kế hoạch của cậu sao?”“Đương nhiên là không phải.” Hạ Vũ Hào nói ra: “Bộ trưởng Trâu cũng có thể lựa chọn cùng chết với tôi tôi chết, ông ngồi tù. Chẳng qua tôi nghĩ ông sẽ không lựa chọn như thế.”Rắc rắc!Bộ trưởng Trâu cướp lấy súng ngắn trong tay cấp dưới rồi lên đạn nhắm vào Hạ Vũ Hào, sắc mặt dữ tợn nói: “Cậu cảm thấy mình có thể đoán đúng suy nghĩ của tôi à?”Ông ta đặt họng súng lên đầu Hạ Vũ Hào, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi có thể bắn chết cậu tại đây, sau đó trước khi đám tư lệnh Chu ngu ngốc tìm được chứng cứ thì tôi đã cao bay xa chạy với người nhà của mình!”Trong phòng có lò sưởi nên rất ấm áp, hoàn toàn khác với khẩu súng lạnh lẽo.Hạ Vũ Hào đổ mồ hôi trong bàn tay, nhưng trên mặt không hề thay đổi: “Nếu ông lựa chọn làm như thế thì không nói nhảm với tôi nhiều như vậy!”Bộ trưởng Trâu nhìn anh không phản ứng, nhưng khẩu súng khẽ run lên một cái.Phản ứng này rất nhỏ, nhưng Hạ Vũ Hào căng thẳng vẫn phát hiện ra. Anh hơi thở dài một hơi, sau cầm súng ngắn đặt lên trán của mình.“Bây giờ ông có thể nổ súng! Trong tay tư lệnh Chu không đủ chứng cứ, không thể đưa ông đi, nhưng tôi chết thì bọn họ có thể nhẹ nhàng đưa ông đi, sau đó từ từ điều tra.”Giọng của anh rất nhẹ nhưng lại nặng nghìn cân đè lên ngực bộ trưởng Trâu.