Tác giả:

Đi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm…

Chương 107: Sẽ Không Vì Ngươi 2

Pháp Y Vương Phi 2Tác giả: Ánh NhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngĐi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm… Biết rõ mọi chuyện, tự nhiên trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng cảm thấy hơi đau lòng một chút.Mà lúc này, có lẽ do trong thân thể vẫn còn lưu lại vài phần độc tố, cho nên chỉ vừa ngồi dậy một lúc Nhiếp Cẩn Huyên đã cảm thấy chóng mặt, sau đó thân mình không khỏi lảo đảo, ngã xuống...!Ngay thời điểm nàng sắp ngã thẳng lên giường, Ân Phượng Trạm đã nhanh tay đỡ lấy cả thân thể nàng.Nhưng Ân Phượng Trạm chỉ hành động chứ không chịu mở miệng giải thích hay biện minh, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn nàng.Đôi mắt sâu không thấy đáy kia nhìn thẳng vào Nhiếp Cẩn Huyên khiến nàng không khỏi giật mình, theo bản năng giơ tay đẩy hắn ra."Đừng chạm vào ta!"Một tay đẩy Ân Phượng Trạm ra, một tay chống lên giường cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng vì quá suy yếu nên cả người Nhiếp Cẩn Huyên cứ theo quán tính xụi lơ nằm trên chăn gấm.Trong lúc nhất thời, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Nhiếp Cẩn Huyên mà Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó lẳng lặng quan sát từng hành động của nàng, sau đó nhấp môi nhưng không nói.Chờ qua một hồi lâu sau, tinh thần của Nhiếp Cẩn Huyên mới hồi phục lại, âm thầm ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi trước mặt."Ân Phượng Trạm, ta không cần biết ngươi đang tính toán cái gì, cũng không cần biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, Nhiếp Cẩn Huyên ta sẽ không vì ngươi làm bất cứ điều gì! Cho nên, cũng thỉnh ngươi đừng đến quấy rầy ta, đừng giống như lần trước nửa đêm nửa hôm còn chạy đến phòng của ta, nếu không, ta nhất định sẽ không chút do dự đuổi ngươi ra ngoài!"Mặt không chút biểu tình, thấp giọng mở miệng, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quan tâm thái độ của Ân Phượng Trạm như thế nào, liền chậm rãi nằm xuống giường."Hiện tại ta cảm thấy hơi mệt, làm phiền ngươi đi ra ngoài!"Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.Mà nhìn bộ dáng bình tĩnh kia của nàng, Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó không nói gì, thẳng qua một hồi lâu, hắn mới động đậy, giơ tay ra cẩn thận từng chút một giúp Nhiếp Cẩn Huyên kéo chăn lên, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đi ra ngoài.Ân Phượng Trạm vừa rời khỏi, thì người đang nằm im trên giường bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, sâu trong đáy mắt hiện lên một mảnh trong suốt....

Biết rõ mọi chuyện, tự nhiên trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng cảm thấy hơi đau lòng một chút.

Mà lúc này, có lẽ do trong thân thể vẫn còn lưu lại vài phần độc tố, cho nên chỉ vừa ngồi dậy một lúc Nhiếp Cẩn Huyên đã cảm thấy chóng mặt, sau đó thân mình không khỏi lảo đảo, ngã xuống...!Ngay thời điểm nàng sắp ngã thẳng lên giường, Ân Phượng Trạm đã nhanh tay đỡ lấy cả thân thể nàng.

Nhưng Ân Phượng Trạm chỉ hành động chứ không chịu mở miệng giải thích hay biện minh, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn nàng.

Đôi mắt sâu không thấy đáy kia nhìn thẳng vào Nhiếp Cẩn Huyên khiến nàng không khỏi giật mình, theo bản năng giơ tay đẩy hắn ra.

"Đừng chạm vào ta!"

Một tay đẩy Ân Phượng Trạm ra, một tay chống lên giường cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng vì quá suy yếu nên cả người Nhiếp Cẩn Huyên cứ theo quán tính xụi lơ nằm trên chăn gấm.

Trong lúc nhất thời, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Nhiếp Cẩn Huyên mà Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó lẳng lặng quan sát từng hành động của nàng, sau đó nhấp môi nhưng không nói.

Chờ qua một hồi lâu sau, tinh thần của Nhiếp Cẩn Huyên mới hồi phục lại, âm thầm ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi trước mặt.

"Ân Phượng Trạm, ta không cần biết ngươi đang tính toán cái gì, cũng không cần biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, Nhiếp Cẩn Huyên ta sẽ không vì ngươi làm bất cứ điều gì! Cho nên, cũng thỉnh ngươi đừng đến quấy rầy ta, đừng giống như lần trước nửa đêm nửa hôm còn chạy đến phòng của ta, nếu không, ta nhất định sẽ không chút do dự đuổi ngươi ra ngoài!"

Mặt không chút biểu tình, thấp giọng mở miệng, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quan tâm thái độ của Ân Phượng Trạm như thế nào, liền chậm rãi nằm xuống giường.

"Hiện tại ta cảm thấy hơi mệt, làm phiền ngươi đi ra ngoài!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Mà nhìn bộ dáng bình tĩnh kia của nàng, Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó không nói gì, thẳng qua một hồi lâu, hắn mới động đậy, giơ tay ra cẩn thận từng chút một giúp Nhiếp Cẩn Huyên kéo chăn lên, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đi ra ngoài.

Ân Phượng Trạm vừa rời khỏi, thì người đang nằm im trên giường bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, sâu trong đáy mắt hiện lên một mảnh trong suốt....

Pháp Y Vương Phi 2Tác giả: Ánh NhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngĐi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm… Biết rõ mọi chuyện, tự nhiên trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng cảm thấy hơi đau lòng một chút.Mà lúc này, có lẽ do trong thân thể vẫn còn lưu lại vài phần độc tố, cho nên chỉ vừa ngồi dậy một lúc Nhiếp Cẩn Huyên đã cảm thấy chóng mặt, sau đó thân mình không khỏi lảo đảo, ngã xuống...!Ngay thời điểm nàng sắp ngã thẳng lên giường, Ân Phượng Trạm đã nhanh tay đỡ lấy cả thân thể nàng.Nhưng Ân Phượng Trạm chỉ hành động chứ không chịu mở miệng giải thích hay biện minh, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn nàng.Đôi mắt sâu không thấy đáy kia nhìn thẳng vào Nhiếp Cẩn Huyên khiến nàng không khỏi giật mình, theo bản năng giơ tay đẩy hắn ra."Đừng chạm vào ta!"Một tay đẩy Ân Phượng Trạm ra, một tay chống lên giường cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng vì quá suy yếu nên cả người Nhiếp Cẩn Huyên cứ theo quán tính xụi lơ nằm trên chăn gấm.Trong lúc nhất thời, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Nhiếp Cẩn Huyên mà Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó lẳng lặng quan sát từng hành động của nàng, sau đó nhấp môi nhưng không nói.Chờ qua một hồi lâu sau, tinh thần của Nhiếp Cẩn Huyên mới hồi phục lại, âm thầm ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi trước mặt."Ân Phượng Trạm, ta không cần biết ngươi đang tính toán cái gì, cũng không cần biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, Nhiếp Cẩn Huyên ta sẽ không vì ngươi làm bất cứ điều gì! Cho nên, cũng thỉnh ngươi đừng đến quấy rầy ta, đừng giống như lần trước nửa đêm nửa hôm còn chạy đến phòng của ta, nếu không, ta nhất định sẽ không chút do dự đuổi ngươi ra ngoài!"Mặt không chút biểu tình, thấp giọng mở miệng, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quan tâm thái độ của Ân Phượng Trạm như thế nào, liền chậm rãi nằm xuống giường."Hiện tại ta cảm thấy hơi mệt, làm phiền ngươi đi ra ngoài!"Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.Mà nhìn bộ dáng bình tĩnh kia của nàng, Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó không nói gì, thẳng qua một hồi lâu, hắn mới động đậy, giơ tay ra cẩn thận từng chút một giúp Nhiếp Cẩn Huyên kéo chăn lên, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đi ra ngoài.Ân Phượng Trạm vừa rời khỏi, thì người đang nằm im trên giường bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, sâu trong đáy mắt hiện lên một mảnh trong suốt....

Chương 107: Sẽ Không Vì Ngươi 2