Đi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm…
Chương 138: Phu Thê Trò Chuyện Vào Ban Đêm 3
Pháp Y Vương Phi 2Tác giả: Ánh NhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngĐi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm… Án mạng của Đồng Thục Tần và việc ban đêm Nhiếp Cẩn Huệ bị kẻ thần bí lừa ra ngoài chắc chắn có quan hệ với nhau.Dọc theo manh mối này, Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm thảo luận với nhau một hồi, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả đột phá nào.Vì thế, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi thở dài, tiếp theo bỗng nhiên nhớ tới sự kiện khác, mở miệng hỏi."Đúng rồi, chân của ngươi thế nào rồi?"Đột nhiên xảy ra chuyện lớn, làm Nhiếp Cẩn Huyên quên mất vết thương trên chân Ân Phượng Trạm.Lúc này nhớ lại, nàng không khỏi thấp giọng hỏi thăm.Bất quá, vừa nghe lời này, Ân Phượng Trạm lại không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi thẳng đến bên cái ghế dài ở đối diện, ngồi xuống, sau đó vén ống quần lên.Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng sau đó vẫn cất bước đi qua, ngồi xuống, tháo băng rồi xem xét miệng vết thương, nhưng vừa nhìn thấy nàng liền tức giận không thôi."Ta đã nói ngươi không được đi lại nhiều, ngươi nhìn xem, lại nứt ra rồi! Ta nói ngươi có phải bị...ngốc hay không?!"Chưa từng mắng người, nhưng lúc này Nhiếp Cẩn Huyên thực sự không nhịn được nữa, thậm chí còn hận không thể duỗi tay cho nam nhân trước mặt một cái tát.Mà nghe nàng làu bàu, sắc mặt Ân Phượng Trạm vẫn bình tĩnh, hai con ngươi hơi nheo lại càng khiến người khác không nhìn ra một tia hỉ nộ.Ân Phượng Trạm nhất quyết lựa chọn im lặng, ngược lại càng khiến ngọn lửa nóng giận trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên bùng lên, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.Cuối cùng chỉ có thể cưỡng chế áp xuống, một lần nữa tiêu độc thoa thuốc lên miệng vết thương, sau đó giúp hắn băng bó lại! Chỉ là Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện, thời điểm nàng bận rộn băng bó vết thương cho hắn, ánh mắt Ân Phượng Trạm luôn hướng về khuôn mặt nàng, không hề nháy mắt.Trong phòng an tĩnh không một tiếng động, nhưng vào ngay lúc này, lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới xử lý tốt vết thương của Ân Phượng Trạm, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói ồm ồm."Thần vương điện hạ và vương phi nương nương đã ngủ rồi sao?".
Án mạng của Đồng Thục Tần và việc ban đêm Nhiếp Cẩn Huệ bị kẻ thần bí lừa ra ngoài chắc chắn có quan hệ với nhau.
Dọc theo manh mối này, Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm thảo luận với nhau một hồi, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả đột phá nào.
Vì thế, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi thở dài, tiếp theo bỗng nhiên nhớ tới sự kiện khác, mở miệng hỏi.
"Đúng rồi, chân của ngươi thế nào rồi?"
Đột nhiên xảy ra chuyện lớn, làm Nhiếp Cẩn Huyên quên mất vết thương trên chân Ân Phượng Trạm.
Lúc này nhớ lại, nàng không khỏi thấp giọng hỏi thăm.
Bất quá, vừa nghe lời này, Ân Phượng Trạm lại không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi thẳng đến bên cái ghế dài ở đối diện, ngồi xuống, sau đó vén ống quần lên.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng sau đó vẫn cất bước đi qua, ngồi xuống, tháo băng rồi xem xét miệng vết thương, nhưng vừa nhìn thấy nàng liền tức giận không thôi.
"Ta đã nói ngươi không được đi lại nhiều, ngươi nhìn xem, lại nứt ra rồi! Ta nói ngươi có phải bị...ngốc hay không?!"
Chưa từng mắng người, nhưng lúc này Nhiếp Cẩn Huyên thực sự không nhịn được nữa, thậm chí còn hận không thể duỗi tay cho nam nhân trước mặt một cái tát.
Mà nghe nàng làu bàu, sắc mặt Ân Phượng Trạm vẫn bình tĩnh, hai con ngươi hơi nheo lại càng khiến người khác không nhìn ra một tia hỉ nộ.
Ân Phượng Trạm nhất quyết lựa chọn im lặng, ngược lại càng khiến ngọn lửa nóng giận trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên bùng lên, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.
Cuối cùng chỉ có thể cưỡng chế áp xuống, một lần nữa tiêu độc thoa thuốc lên miệng vết thương, sau đó giúp hắn băng bó lại! Chỉ là Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện, thời điểm nàng bận rộn băng bó vết thương cho hắn, ánh mắt Ân Phượng Trạm luôn hướng về khuôn mặt nàng, không hề nháy mắt.
Trong phòng an tĩnh không một tiếng động, nhưng vào ngay lúc này, lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới xử lý tốt vết thương của Ân Phượng Trạm, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói ồm ồm.
"Thần vương điện hạ và vương phi nương nương đã ngủ rồi sao?".
Pháp Y Vương Phi 2Tác giả: Ánh NhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngĐi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm… Án mạng của Đồng Thục Tần và việc ban đêm Nhiếp Cẩn Huệ bị kẻ thần bí lừa ra ngoài chắc chắn có quan hệ với nhau.Dọc theo manh mối này, Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm thảo luận với nhau một hồi, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả đột phá nào.Vì thế, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi thở dài, tiếp theo bỗng nhiên nhớ tới sự kiện khác, mở miệng hỏi."Đúng rồi, chân của ngươi thế nào rồi?"Đột nhiên xảy ra chuyện lớn, làm Nhiếp Cẩn Huyên quên mất vết thương trên chân Ân Phượng Trạm.Lúc này nhớ lại, nàng không khỏi thấp giọng hỏi thăm.Bất quá, vừa nghe lời này, Ân Phượng Trạm lại không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi thẳng đến bên cái ghế dài ở đối diện, ngồi xuống, sau đó vén ống quần lên.Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng sau đó vẫn cất bước đi qua, ngồi xuống, tháo băng rồi xem xét miệng vết thương, nhưng vừa nhìn thấy nàng liền tức giận không thôi."Ta đã nói ngươi không được đi lại nhiều, ngươi nhìn xem, lại nứt ra rồi! Ta nói ngươi có phải bị...ngốc hay không?!"Chưa từng mắng người, nhưng lúc này Nhiếp Cẩn Huyên thực sự không nhịn được nữa, thậm chí còn hận không thể duỗi tay cho nam nhân trước mặt một cái tát.Mà nghe nàng làu bàu, sắc mặt Ân Phượng Trạm vẫn bình tĩnh, hai con ngươi hơi nheo lại càng khiến người khác không nhìn ra một tia hỉ nộ.Ân Phượng Trạm nhất quyết lựa chọn im lặng, ngược lại càng khiến ngọn lửa nóng giận trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên bùng lên, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.Cuối cùng chỉ có thể cưỡng chế áp xuống, một lần nữa tiêu độc thoa thuốc lên miệng vết thương, sau đó giúp hắn băng bó lại! Chỉ là Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện, thời điểm nàng bận rộn băng bó vết thương cho hắn, ánh mắt Ân Phượng Trạm luôn hướng về khuôn mặt nàng, không hề nháy mắt.Trong phòng an tĩnh không một tiếng động, nhưng vào ngay lúc này, lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới xử lý tốt vết thương của Ân Phượng Trạm, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói ồm ồm."Thần vương điện hạ và vương phi nương nương đã ngủ rồi sao?".