Vân Quán Ninh bị đau mà tỉnh lại. Tiếng th* d*c của một nam nhân vang lên bên tai, nàng cố gắng mở mắt ra... Đúng lúc đối diện trực tiếp với đôi mắt màu đỏ tươi của nam nhân, trong ánh mắt đó chỉ có sự chán ghét và căm hận. Nàng! Xuyên không rồi? Nàng vốn là một nhân viên công tác của Viện bảo tàng Quốc gia, đêm nay là ca trực đêm của nàng. Chỉ vừa mấy phút trước thôi, nàng còn đang lau chùi một chiếc vòng tay bạch ngọc. Đột nhiên, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra. Chiếc vòng tay bạch ngọc kia nhanh chóng hấp thụ giọt máu của nàng, ngay sau đó phát ra một tia sáng chói mắt. Nàng bị bao phủ bởi ánh sáng ấy, trong nháy mắt thì biến mất trong viện bảo tàng. Sau khi tỉnh lại, thế nhưng nàng lại bị một nam nhân thối đè trên giường làm vận động? Hơn nữa, tư thế này nhục nhã quá...!Nàng giống như một công cụ để nam nhân này phát tiết, hoàn toàn không giống một thê tử vừa mới cưới của hắn. Quả thực là một ngày chó chết! Vân Quán Ninh sửng sốt một…
Chương 1839
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần YTác giả: Mục YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVân Quán Ninh bị đau mà tỉnh lại. Tiếng th* d*c của một nam nhân vang lên bên tai, nàng cố gắng mở mắt ra... Đúng lúc đối diện trực tiếp với đôi mắt màu đỏ tươi của nam nhân, trong ánh mắt đó chỉ có sự chán ghét và căm hận. Nàng! Xuyên không rồi? Nàng vốn là một nhân viên công tác của Viện bảo tàng Quốc gia, đêm nay là ca trực đêm của nàng. Chỉ vừa mấy phút trước thôi, nàng còn đang lau chùi một chiếc vòng tay bạch ngọc. Đột nhiên, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra. Chiếc vòng tay bạch ngọc kia nhanh chóng hấp thụ giọt máu của nàng, ngay sau đó phát ra một tia sáng chói mắt. Nàng bị bao phủ bởi ánh sáng ấy, trong nháy mắt thì biến mất trong viện bảo tàng. Sau khi tỉnh lại, thế nhưng nàng lại bị một nam nhân thối đè trên giường làm vận động? Hơn nữa, tư thế này nhục nhã quá...!Nàng giống như một công cụ để nam nhân này phát tiết, hoàn toàn không giống một thê tử vừa mới cưới của hắn. Quả thực là một ngày chó chết! Vân Quán Ninh sửng sốt một… Chương 1839Hạ Chiêu Vương cũng thở ngắn than dài mà giữ chặt Tần Nghiên: “Tần đại nhân, ngươi là Kinh Triệu Phủ Doãn, tung tích Minh Châu sẽ giao cho ngươi đi tìm, con bé là nữ nhi mà chúng ta thương yêu nhất, nếu nó xảy ra chuyện gì, bổn vương và Vương phi cũng không biết phải làm sao bây giờ!”Tần Nghiên vội nói: “Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ bẩm báo việc này lên Hoàng Thượng, cũng sẽ thu thập toàn binh lực.”Trong hoàng cung, Chiêu Vũ đế nghe được Kinh Triệu Phủ hồi bẩm, lông mày nhíu chặt.“Không thấy quận chúa Minh Châu sao? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, đường đường là quận chúa của một nước mà bị bắt cóc. Tần Khâm đâu, lập tức mang theo ngự lâm quân mau chóng đến Kinh Triệu phủ chi viện.Trong rừng sâu, ánh nắng chậm rãi dâng lên từ trong kẽ cây chiếu xuống, rơi xuống trên mặt quận chúa Minh Châu.Ánh sáng chiếu vào khiến mắt khiến nàng ta giật giật mí mắt, cơ thể rất không thoải mái, chuẩn bị có suy nghĩ giãy giụa.Nhưng sau cổ như có vật gì đó cứ đè nặng, không thể động đậy.Ý thức được dường như đã có chuyện không đúng xảy, quận chúa Minh Châu mở mắt, lúc nhìn xung quanh, nàng ta thấy mình đang ở giữa núi rừng.“Hả, đây là ở nơi nào!”Trong lúc còn chưa bình tĩnh, một nữ nhân đi đến bên cạnh nàng ta.“Ngươi chính là quận chúa Minh Châu sao?”Quận chúa Minh Châu mở to hai mắt nhìn: “Ngươi là ai! Nếu biết ta là quận chúa, sao còn dám bắt cóc ta, ngươi không muốn sống nữa sao, nếu phụ hoàng ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ bâm thây ngươi thành trăm mảnh!”“Ha ha ha, khẩu khí lớn thật!”Nữ nhân nâng cằm nàng ta lên: “Mặt mũi xinh đẹp như vậy, lại làm ra chuyện hủy hôn bỉ ổi này, thật là làm chướng mắt ta.”“Hủy hôn?” Quận chúa Minh Châu bị nàng ta dọa đến sởn tóc gáy.“Ta thành thân hay không, là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi sao?”Nữ nhân tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt yêu kiều.Quận chúa Minh Châu chắc chắn rằng chưa từng gặp qua nàng ta: “Xưa nay ta không quen biết ngươi, ta không đắc tội gì với nhà ngươi. Biết điều thì mau chóng thả ta ra, bằng không ngươi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”“Chết đến nơi rồi, ai xui xẻo còn chưa biết đâu?”Nữ nhân móc con dao găm ra, vỗ vỗ lên trên mặt nàng ta.“Không bằng bây giờ ta rạch nát mặt ngươi trước, sau đó thì cắt đầu lưỡi ngươi, cắt hết đầu tóc ngươi, để xem lúc chết ngươi thay đổi như thế nào?”Quận chúa Minh Châu sợ hãi run rẩy: “Vì sao, vì sao ngươi muốn làm như vậy với ta chứ?”“Bởi vì ta, sinh ra đã hận nhất là người phụ lòng! Ngày đại hôn đó ngươi lại hủy hôn, làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trừng phạt hay sao?”Đánh chết quận chúa Minh Châu cũng không nghĩ đến, đối phương sẽ vì một lý do hoang đường như vậy muốn g**t ch*t mình.Nàng ta cũng không thể ngồi không chờ chết: “Không phải, ngươi đổ oan cho ta! Ta không phải nữ nhân phụ lòng như ngươi nghĩ, hủy hôn chỉ là bất đắc dĩ.”“Ít tìm cớ cho mình đi.”“Thật sự, thật sự! Thực tế là tân lang không thích ta, buộc ta nhất định phải hủy hôn. Nếu ngươi biết ta là quận chúa, cũng nên biết tân lang là Thần Vương điện hạ. Thân phận của hắn cao quý, ta chỉ là một quận chúa hèn mọn làm sao dám cãi lời, tất cả chỉ là làm theo ý hắn mà thôi.”Nữ nhân nheo lại đôi mắt,hận ý đáy mắt rất rõ ràng.“Thần vương? Là hắn không muốn cưới ngươi, ngươi không gạt ta chứ?”“Không lừa ngươi! Trước đêm thành hôn hắn đã đến phủ uy h**p ta, nếu không đồng ý hắn sẽ để ta trả giá đắc. Ta sợ quá nên mới hủy hôn, cầu xin ngươi, tha cho ta đi.”“Được! Nếu ngươi nói là Thần Vương phụ ngươi, vậy nghĩ cách làm Thần Vương đến tìm ngươi đi, ta thay ngươi giết hắn.”Quận chúa Minh Châu sợ hãi lắc đầu: “Không, không được, hắn là Vương gia, là con ruột của đương kim thiên tử, thân phận tôn quý cỡ nào, ta không dám hại hắn.”“Đương kim thiên tử, ha ha ha!”
Chương 1839
Hạ Chiêu Vương cũng thở ngắn than dài mà giữ chặt Tần Nghiên: “Tần đại nhân, ngươi là Kinh Triệu Phủ Doãn, tung tích Minh Châu sẽ giao cho ngươi đi tìm, con bé là nữ nhi mà chúng ta thương yêu nhất, nếu nó xảy ra chuyện gì, bổn vương và Vương phi cũng không biết phải làm sao bây giờ!”
Tần Nghiên vội nói: “Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ bẩm báo việc này lên Hoàng Thượng, cũng sẽ thu thập toàn binh lực.”
Trong hoàng cung, Chiêu Vũ đế nghe được Kinh Triệu Phủ hồi bẩm, lông mày nhíu chặt.
“Không thấy quận chúa Minh Châu sao? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, đường đường là quận chúa của một nước mà bị bắt cóc. Tần Khâm đâu, lập tức mang theo ngự lâm quân mau chóng đến Kinh Triệu phủ chi viện.
Trong rừng sâu, ánh nắng chậm rãi dâng lên từ trong kẽ cây chiếu xuống, rơi xuống trên mặt quận chúa Minh Châu.
Ánh sáng chiếu vào khiến mắt khiến nàng ta giật giật mí mắt, cơ thể rất không thoải mái, chuẩn bị có suy nghĩ giãy giụa.
Nhưng sau cổ như có vật gì đó cứ đè nặng, không thể động đậy.
Ý thức được dường như đã có chuyện không đúng xảy, quận chúa Minh Châu mở mắt, lúc nhìn xung quanh, nàng ta thấy mình đang ở giữa núi rừng.
“Hả, đây là ở nơi nào!”
Trong lúc còn chưa bình tĩnh, một nữ nhân đi đến bên cạnh nàng ta.
“Ngươi chính là quận chúa Minh Châu sao?”
Quận chúa Minh Châu mở to hai mắt nhìn: “Ngươi là ai! Nếu biết ta là quận chúa, sao còn dám bắt cóc ta, ngươi không muốn sống nữa sao, nếu phụ hoàng ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ bâm thây ngươi thành trăm mảnh!”
“Ha ha ha, khẩu khí lớn thật!”
Nữ nhân nâng cằm nàng ta lên: “Mặt mũi xinh đẹp như vậy, lại làm ra chuyện hủy hôn bỉ ổi này, thật là làm chướng mắt ta.”
“Hủy hôn?” Quận chúa Minh Châu bị nàng ta dọa đến sởn tóc gáy.
“Ta thành thân hay không, là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi sao?”
Nữ nhân tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt yêu kiều.
Quận chúa Minh Châu chắc chắn rằng chưa từng gặp qua nàng ta: “Xưa nay ta không quen biết ngươi, ta không đắc tội gì với nhà ngươi. Biết điều thì mau chóng thả ta ra, bằng không ngươi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”
“Chết đến nơi rồi, ai xui xẻo còn chưa biết đâu?”
Nữ nhân móc con dao găm ra, vỗ vỗ lên trên mặt nàng ta.
“Không bằng bây giờ ta rạch nát mặt ngươi trước, sau đó thì cắt đầu lưỡi ngươi, cắt hết đầu tóc ngươi, để xem lúc chết ngươi thay đổi như thế nào?”
Quận chúa Minh Châu sợ hãi run rẩy: “Vì sao, vì sao ngươi muốn làm như vậy với ta chứ?”
“Bởi vì ta, sinh ra đã hận nhất là người phụ lòng! Ngày đại hôn đó ngươi lại hủy hôn, làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trừng phạt hay sao?”
Đánh chết quận chúa Minh Châu cũng không nghĩ đến, đối phương sẽ vì một lý do hoang đường như vậy muốn g**t ch*t mình.
Nàng ta cũng không thể ngồi không chờ chết: “Không phải, ngươi đổ oan cho ta! Ta không phải nữ nhân phụ lòng như ngươi nghĩ, hủy hôn chỉ là bất đắc dĩ.”
“Ít tìm cớ cho mình đi.”
“Thật sự, thật sự! Thực tế là tân lang không thích ta, buộc ta nhất định phải hủy hôn. Nếu ngươi biết ta là quận chúa, cũng nên biết tân lang là Thần Vương điện hạ. Thân phận của hắn cao quý, ta chỉ là một quận chúa hèn mọn làm sao dám cãi lời, tất cả chỉ là làm theo ý hắn mà thôi.”
Nữ nhân nheo lại đôi mắt,hận ý đáy mắt rất rõ ràng.
“Thần vương? Là hắn không muốn cưới ngươi, ngươi không gạt ta chứ?”
“Không lừa ngươi! Trước đêm thành hôn hắn đã đến phủ uy h**p ta, nếu không đồng ý hắn sẽ để ta trả giá đắc. Ta sợ quá nên mới hủy hôn, cầu xin ngươi, tha cho ta đi.”
“Được! Nếu ngươi nói là Thần Vương phụ ngươi, vậy nghĩ cách làm Thần Vương đến tìm ngươi đi, ta thay ngươi giết hắn.”
Quận chúa Minh Châu sợ hãi lắc đầu: “Không, không được, hắn là Vương gia, là con ruột của đương kim thiên tử, thân phận tôn quý cỡ nào, ta không dám hại hắn.”
“Đương kim thiên tử, ha ha ha!”
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần YTác giả: Mục YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVân Quán Ninh bị đau mà tỉnh lại. Tiếng th* d*c của một nam nhân vang lên bên tai, nàng cố gắng mở mắt ra... Đúng lúc đối diện trực tiếp với đôi mắt màu đỏ tươi của nam nhân, trong ánh mắt đó chỉ có sự chán ghét và căm hận. Nàng! Xuyên không rồi? Nàng vốn là một nhân viên công tác của Viện bảo tàng Quốc gia, đêm nay là ca trực đêm của nàng. Chỉ vừa mấy phút trước thôi, nàng còn đang lau chùi một chiếc vòng tay bạch ngọc. Đột nhiên, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra. Chiếc vòng tay bạch ngọc kia nhanh chóng hấp thụ giọt máu của nàng, ngay sau đó phát ra một tia sáng chói mắt. Nàng bị bao phủ bởi ánh sáng ấy, trong nháy mắt thì biến mất trong viện bảo tàng. Sau khi tỉnh lại, thế nhưng nàng lại bị một nam nhân thối đè trên giường làm vận động? Hơn nữa, tư thế này nhục nhã quá...!Nàng giống như một công cụ để nam nhân này phát tiết, hoàn toàn không giống một thê tử vừa mới cưới của hắn. Quả thực là một ngày chó chết! Vân Quán Ninh sửng sốt một… Chương 1839Hạ Chiêu Vương cũng thở ngắn than dài mà giữ chặt Tần Nghiên: “Tần đại nhân, ngươi là Kinh Triệu Phủ Doãn, tung tích Minh Châu sẽ giao cho ngươi đi tìm, con bé là nữ nhi mà chúng ta thương yêu nhất, nếu nó xảy ra chuyện gì, bổn vương và Vương phi cũng không biết phải làm sao bây giờ!”Tần Nghiên vội nói: “Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ bẩm báo việc này lên Hoàng Thượng, cũng sẽ thu thập toàn binh lực.”Trong hoàng cung, Chiêu Vũ đế nghe được Kinh Triệu Phủ hồi bẩm, lông mày nhíu chặt.“Không thấy quận chúa Minh Châu sao? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, đường đường là quận chúa của một nước mà bị bắt cóc. Tần Khâm đâu, lập tức mang theo ngự lâm quân mau chóng đến Kinh Triệu phủ chi viện.Trong rừng sâu, ánh nắng chậm rãi dâng lên từ trong kẽ cây chiếu xuống, rơi xuống trên mặt quận chúa Minh Châu.Ánh sáng chiếu vào khiến mắt khiến nàng ta giật giật mí mắt, cơ thể rất không thoải mái, chuẩn bị có suy nghĩ giãy giụa.Nhưng sau cổ như có vật gì đó cứ đè nặng, không thể động đậy.Ý thức được dường như đã có chuyện không đúng xảy, quận chúa Minh Châu mở mắt, lúc nhìn xung quanh, nàng ta thấy mình đang ở giữa núi rừng.“Hả, đây là ở nơi nào!”Trong lúc còn chưa bình tĩnh, một nữ nhân đi đến bên cạnh nàng ta.“Ngươi chính là quận chúa Minh Châu sao?”Quận chúa Minh Châu mở to hai mắt nhìn: “Ngươi là ai! Nếu biết ta là quận chúa, sao còn dám bắt cóc ta, ngươi không muốn sống nữa sao, nếu phụ hoàng ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ bâm thây ngươi thành trăm mảnh!”“Ha ha ha, khẩu khí lớn thật!”Nữ nhân nâng cằm nàng ta lên: “Mặt mũi xinh đẹp như vậy, lại làm ra chuyện hủy hôn bỉ ổi này, thật là làm chướng mắt ta.”“Hủy hôn?” Quận chúa Minh Châu bị nàng ta dọa đến sởn tóc gáy.“Ta thành thân hay không, là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi sao?”Nữ nhân tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt yêu kiều.Quận chúa Minh Châu chắc chắn rằng chưa từng gặp qua nàng ta: “Xưa nay ta không quen biết ngươi, ta không đắc tội gì với nhà ngươi. Biết điều thì mau chóng thả ta ra, bằng không ngươi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”“Chết đến nơi rồi, ai xui xẻo còn chưa biết đâu?”Nữ nhân móc con dao găm ra, vỗ vỗ lên trên mặt nàng ta.“Không bằng bây giờ ta rạch nát mặt ngươi trước, sau đó thì cắt đầu lưỡi ngươi, cắt hết đầu tóc ngươi, để xem lúc chết ngươi thay đổi như thế nào?”Quận chúa Minh Châu sợ hãi run rẩy: “Vì sao, vì sao ngươi muốn làm như vậy với ta chứ?”“Bởi vì ta, sinh ra đã hận nhất là người phụ lòng! Ngày đại hôn đó ngươi lại hủy hôn, làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trừng phạt hay sao?”Đánh chết quận chúa Minh Châu cũng không nghĩ đến, đối phương sẽ vì một lý do hoang đường như vậy muốn g**t ch*t mình.Nàng ta cũng không thể ngồi không chờ chết: “Không phải, ngươi đổ oan cho ta! Ta không phải nữ nhân phụ lòng như ngươi nghĩ, hủy hôn chỉ là bất đắc dĩ.”“Ít tìm cớ cho mình đi.”“Thật sự, thật sự! Thực tế là tân lang không thích ta, buộc ta nhất định phải hủy hôn. Nếu ngươi biết ta là quận chúa, cũng nên biết tân lang là Thần Vương điện hạ. Thân phận của hắn cao quý, ta chỉ là một quận chúa hèn mọn làm sao dám cãi lời, tất cả chỉ là làm theo ý hắn mà thôi.”Nữ nhân nheo lại đôi mắt,hận ý đáy mắt rất rõ ràng.“Thần vương? Là hắn không muốn cưới ngươi, ngươi không gạt ta chứ?”“Không lừa ngươi! Trước đêm thành hôn hắn đã đến phủ uy h**p ta, nếu không đồng ý hắn sẽ để ta trả giá đắc. Ta sợ quá nên mới hủy hôn, cầu xin ngươi, tha cho ta đi.”“Được! Nếu ngươi nói là Thần Vương phụ ngươi, vậy nghĩ cách làm Thần Vương đến tìm ngươi đi, ta thay ngươi giết hắn.”Quận chúa Minh Châu sợ hãi lắc đầu: “Không, không được, hắn là Vương gia, là con ruột của đương kim thiên tử, thân phận tôn quý cỡ nào, ta không dám hại hắn.”“Đương kim thiên tử, ha ha ha!”