Tác giả:

“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng…

Chương 337: 337: Thưa Anh Hy Vọng Anh Đừng Làm Phiền Những Vị Khách Khác!

Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Trần Hạo sửng sốt, thầm nghĩ mình bị người tham gia phản ánh ư?Anh lập tức lướt mắt nhanh khắp nơi thì thấy cách đó không xa là vẻ mặt tươi cười hèn hạ của anh em Hà Nham Đông! Trần Hạo hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.Thấy anh bị mời ra, Hà Nham Đòng đắc ý đến gần chế giễu: "Ôi! Đây không phải là Trần Hạo, tên ở rế nhà họ Bạch sao? Sao lại không có thiệp mời vậy chứ!”Trần Hạo lạnh nhạt xem Hà Nham Đông như không khí, đến sườn mặt cũng không thèm nhìn.Hà Thi Vân tiến lên nói: "Anh! Chắc anh chưa nghe nói gần đây Trần Hạo rất nở mày nở mặt nhỉ! Sao lại không có nối tấm thiệp mời thế?”Hai anh em này kẻ xướng người họa, giấu giếm sự thật, rất biết cách giả bộ ngu ngốc để châm biếm, vẻ mặt đắc ý vô cùng.Trần Hạo không kiên nhẫn đảo mắt qua nhìn hai người: "Hà Nham Đông, ở đâu cũng có mặtanh nhỉ.”Hà Thi Vân cười khanh khách: "Thấy chưa anh, anh đừng có xem thường con rể nhà họ Bạch nhé! Anh ta mà giận lên rất dọa người đấy."Hà Nham Đông không cho là đúng cười nói: "Trần Hạo à! Anh không có thiệp mời đúng không, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, có muốn tôi giúp anh không? Tôi có thế mang theo người vào, chẳng qua người đó phải là người hầu của nhà họ Hà mới được.Nếu không thì anh giả làm người hầu của tôi đi, tòi mang anh vào?"Trong mắt Hà Thi Vân lộ vẻ châm biếm, cảm thấy có thể khiến Trần Hạo bẽ mặt trước mặt nhiều người như thế thật sảng khoái, cảm giác tất cả những oán hận lúc trước đều được trút hết rồi.Lúc này Vương Hằng nói: "Thưa anh, hy vọng anh đừng làm phiền những vị khách khác! Nếu anh không có thiệp mời thì mời anh ra ngoài trước!"Vừa dứt lời, vài nhân viên bảo vệ đã vây quanh Trần Hạo, vẻ mặt nếu Trần Hạo không biết điều sẽ ra tay thẳng thừng.Thấy thế, Hà Nham Đông vàHà Thi Vân cười càng vui vẻ.Ngay lúc này, từ cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo: "Vưong Hằng! Cậu thật dũng cảm!”Giọng nói này truyền đến thu hút ánh mắt của mấy người xung quanh.Ở ngay cổng, Chu Tiểu Nhược đằng đằng sát khí đi đến.Vương Hằng còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Tiểu Nhược tát thẳng vào mặt."Cậu đang làm cái gì hả? Lại còn dám vô lý với cậu Trần sao?.

Trần Hạo sửng sốt, thầm nghĩ mình bị người tham gia phản ánh ư?

Anh lập tức lướt mắt nhanh khắp nơi thì thấy cách đó không xa là vẻ mặt tươi cười hèn hạ của anh em Hà Nham Đông! Trần Hạo hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Thấy anh bị mời ra, Hà Nham Đòng đắc ý đến gần chế giễu: "Ôi! Đây không phải là Trần Hạo, tên ở rế nhà họ Bạch sao? Sao lại không có thiệp mời vậy chứ!”

Trần Hạo lạnh nhạt xem Hà Nham Đông như không khí, đến sườn mặt cũng không thèm nhìn.

Hà Thi Vân tiến lên nói: "Anh! Chắc anh chưa nghe nói gần đây Trần Hạo rất nở mày nở mặt nhỉ! Sao lại không có nối tấm thiệp mời thế?”

Hai anh em này kẻ xướng người họa, giấu giếm sự thật, rất biết cách giả bộ ngu ngốc để châm biếm, vẻ mặt đắc ý vô cùng.

Trần Hạo không kiên nhẫn đảo mắt qua nhìn hai người: "Hà Nham Đông, ở đâu cũng có mặt

anh nhỉ.

Hà Thi Vân cười khanh khách: "Thấy chưa anh, anh đừng có xem thường con rể nhà họ Bạch nhé! Anh ta mà giận lên rất dọa người đấy.

"

Hà Nham Đông không cho là đúng cười nói: "Trần Hạo à! Anh không có thiệp mời đúng không, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, có muốn tôi giúp anh không? Tôi có thế mang theo người vào, chẳng qua người đó phải là người hầu của nhà họ Hà mới được.

Nếu không thì anh giả làm người hầu của tôi đi, tòi mang anh vào?"

Trong mắt Hà Thi Vân lộ vẻ châm biếm, cảm thấy có thể khiến Trần Hạo bẽ mặt trước mặt nhiều người như thế thật sảng khoái, cảm giác tất cả những oán hận lúc trước đều được trút hết rồi.

Lúc này Vương Hằng nói: "Thưa anh, hy vọng anh đừng làm phiền những vị khách khác! Nếu anh không có thiệp mời thì mời anh ra ngoài trước!"

Vừa dứt lời, vài nhân viên bảo vệ đã vây quanh Trần Hạo, vẻ mặt nếu Trần Hạo không biết điều sẽ ra tay thẳng thừng.

Thấy thế, Hà Nham Đông và

Hà Thi Vân cười càng vui vẻ.

Ngay lúc này, từ cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo: "Vưong Hằng! Cậu thật dũng cảm!”

Giọng nói này truyền đến thu hút ánh mắt của mấy người xung quanh.

Ở ngay cổng, Chu Tiểu Nhược đằng đằng sát khí đi đến.

Vương Hằng còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Tiểu Nhược tát thẳng vào mặt.

"Cậu đang làm cái gì hả? Lại còn dám vô lý với cậu Trần sao?.

Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Trần Hạo sửng sốt, thầm nghĩ mình bị người tham gia phản ánh ư?Anh lập tức lướt mắt nhanh khắp nơi thì thấy cách đó không xa là vẻ mặt tươi cười hèn hạ của anh em Hà Nham Đông! Trần Hạo hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.Thấy anh bị mời ra, Hà Nham Đòng đắc ý đến gần chế giễu: "Ôi! Đây không phải là Trần Hạo, tên ở rế nhà họ Bạch sao? Sao lại không có thiệp mời vậy chứ!”Trần Hạo lạnh nhạt xem Hà Nham Đông như không khí, đến sườn mặt cũng không thèm nhìn.Hà Thi Vân tiến lên nói: "Anh! Chắc anh chưa nghe nói gần đây Trần Hạo rất nở mày nở mặt nhỉ! Sao lại không có nối tấm thiệp mời thế?”Hai anh em này kẻ xướng người họa, giấu giếm sự thật, rất biết cách giả bộ ngu ngốc để châm biếm, vẻ mặt đắc ý vô cùng.Trần Hạo không kiên nhẫn đảo mắt qua nhìn hai người: "Hà Nham Đông, ở đâu cũng có mặtanh nhỉ.”Hà Thi Vân cười khanh khách: "Thấy chưa anh, anh đừng có xem thường con rể nhà họ Bạch nhé! Anh ta mà giận lên rất dọa người đấy."Hà Nham Đông không cho là đúng cười nói: "Trần Hạo à! Anh không có thiệp mời đúng không, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, có muốn tôi giúp anh không? Tôi có thế mang theo người vào, chẳng qua người đó phải là người hầu của nhà họ Hà mới được.Nếu không thì anh giả làm người hầu của tôi đi, tòi mang anh vào?"Trong mắt Hà Thi Vân lộ vẻ châm biếm, cảm thấy có thể khiến Trần Hạo bẽ mặt trước mặt nhiều người như thế thật sảng khoái, cảm giác tất cả những oán hận lúc trước đều được trút hết rồi.Lúc này Vương Hằng nói: "Thưa anh, hy vọng anh đừng làm phiền những vị khách khác! Nếu anh không có thiệp mời thì mời anh ra ngoài trước!"Vừa dứt lời, vài nhân viên bảo vệ đã vây quanh Trần Hạo, vẻ mặt nếu Trần Hạo không biết điều sẽ ra tay thẳng thừng.Thấy thế, Hà Nham Đông vàHà Thi Vân cười càng vui vẻ.Ngay lúc này, từ cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo: "Vưong Hằng! Cậu thật dũng cảm!”Giọng nói này truyền đến thu hút ánh mắt của mấy người xung quanh.Ở ngay cổng, Chu Tiểu Nhược đằng đằng sát khí đi đến.Vương Hằng còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Tiểu Nhược tát thẳng vào mặt."Cậu đang làm cái gì hả? Lại còn dám vô lý với cậu Trần sao?.

Chương 337: 337: Thưa Anh Hy Vọng Anh Đừng Làm Phiền Những Vị Khách Khác!