Tác giả:

“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng…

Chương 342: 342: Vậy Tôi Cho Người Mang Tới Cho Cậu!

Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Đối với anh ta mà nói, ngày hôm nay lấy được Nguyên Linh Châu với giá rẻ là chuyện nhỏ, giữ được mặt mũi mới là chuyện lớn.Chu Tiểu Nhược ở phòng riêng bên cạnh thấy Trần Hạo có vẻ hứng thú đối với Nguyên Linh Châu, lúc này chuẩn bị đứng dậy ra giá.Ai ngờ, cò ấy chưa kịp đứng dậy, cửa phòng riêng đã bị người ta đẩy ra, Hải Tam Thòng mang theo khuôn mặt lấy lòng tiến vào phòng riêng."Cậu Trần, thật xin lỗi, vừa rồi có chút việc bận, không thể tiếp cậu từ ngoài cửa, hy vọng cậu lượng thứ!"Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Không sao!"Hải Tam Thông thấy Trần Hạo không đế ý, cười hỏi: "Cảm ơn cậu Trần rộng lượng, không biết cậu Trần có đế ý cái gì không, cậu cứ chọn tùy ý, đồ cậu chọn tòi sẽ đều tặng cho cậu, coi như làm quà tạ lỗi!"Trần Hạo vốn muốn cự tuyệt, nhưng phòng riêng bên cạnh lại truyền tới giọng nói phách lối của Hà Nham Đông."Xem ra mọi người cho Hà Nham Đông tôi mặt mũi, vậy tôi cảm ơn trước!", Hà Nham Đông đắc ý đưa mắt đảo qua mọi người.Mà trong phòng bên này, Trần Hạo nghe nói như thế, cười lạnh tại chỗ: "Vậy tòi muốn cái này đi!"Vừa nói xong, ngón tay Trần Hạo chỉ về phía Nguyên Linh Châu trên đài.Hải Tam Thông gật đầu nói: "Vậy tôi cho người mang tới cho cậu!"Giây phút này, trong lòngngười bán đấu giá trên đài tràn đầy khó chịu bắt đầu đếm ngược, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Hà Nham Đòng.Món đồ chủ chốt này, vốn dĩ anh ta cho rằng có thế kiếm được không ít tiền, có thể được trích phần trăm nhiều một chút, ai ngờ bị Hà Nham Đông này phá hoại.Chỉ lát nữa là phải gõ búa, dưới đài yên lặng như tờ.Còn khuôn mặt Hà Nham Đông cười tươi như hoa, cảm thấy đồ đã bỏ vào trong túi thì, Hải Tam Thông lên đài, sau khi nhỏ giọng nói vào bên tai người bán đấu giá,người bán đấu giá lúng túng nhìn Hà Nham Đông xin lỗi."Xin lỗi cậu Hà, Nguyên Linh Châu này không bán nữa!""Cái gì! ", Hà Nham Đông vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.Phía dưới cũng bàn tán xôn xao, mọi người suy đoán tình huống thế nào.Hà Nham Đòng phẫn nộ kêu gào: "Mấy người như vậy là phá hoại quy củ của buổi đấu giá, làm sao có chuyện nói không bán là không bán?".

Đối với anh ta mà nói, ngày hôm nay lấy được Nguyên Linh Châu với giá rẻ là chuyện nhỏ, giữ được mặt mũi mới là chuyện lớn.

Chu Tiểu Nhược ở phòng riêng bên cạnh thấy Trần Hạo có vẻ hứng thú đối với Nguyên Linh Châu, lúc này chuẩn bị đứng dậy ra giá.

Ai ngờ, cò ấy chưa kịp đứng dậy, cửa phòng riêng đã bị người ta đẩy ra, Hải Tam Thòng mang theo khuôn mặt lấy lòng tiến vào phòng riêng.

"Cậu Trần, thật xin lỗi, vừa rồi có chút việc bận, không thể tiếp cậu từ ngoài cửa, hy vọng cậu lượng thứ!"

Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Không sao!"

Hải Tam Thông thấy Trần Hạo không đế ý, cười hỏi: "Cảm ơn cậu Trần rộng lượng, không biết cậu Trần có đế ý cái gì không, cậu cứ chọn tùy ý, đồ cậu chọn tòi sẽ đều tặng cho cậu, coi như làm quà tạ lỗi!"

Trần Hạo vốn muốn cự tuyệt, nhưng phòng riêng bên cạnh lại truyền tới giọng nói phách lối của Hà Nham Đông.

"Xem ra mọi người cho Hà Nham Đông tôi mặt mũi, vậy tôi cảm ơn trước!", Hà Nham Đông đắc ý đưa mắt đảo qua mọi người.

Mà trong phòng bên này, Trần Hạo nghe nói như thế, cười lạnh tại chỗ: "Vậy tòi muốn cái này đi!"

Vừa nói xong, ngón tay Trần Hạo chỉ về phía Nguyên Linh Châu trên đài.

Hải Tam Thông gật đầu nói: "Vậy tôi cho người mang tới cho cậu!"

Giây phút này, trong lòng

người bán đấu giá trên đài tràn đầy khó chịu bắt đầu đếm ngược, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Hà Nham Đòng.

Món đồ chủ chốt này, vốn dĩ anh ta cho rằng có thế kiếm được không ít tiền, có thể được trích phần trăm nhiều một chút, ai ngờ bị Hà Nham Đông này phá hoại.

Chỉ lát nữa là phải gõ búa, dưới đài yên lặng như tờ.

Còn khuôn mặt Hà Nham Đông cười tươi như hoa, cảm thấy đồ đã bỏ vào trong túi thì, Hải Tam Thông lên đài, sau khi nhỏ giọng nói vào bên tai người bán đấu giá,

người bán đấu giá lúng túng nhìn Hà Nham Đông xin lỗi.

"Xin lỗi cậu Hà, Nguyên Linh Châu này không bán nữa!"

"Cái gì! ", Hà Nham Đông vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Phía dưới cũng bàn tán xôn xao, mọi người suy đoán tình huống thế nào.

Hà Nham Đòng phẫn nộ kêu gào: "Mấy người như vậy là phá hoại quy củ của buổi đấu giá, làm sao có chuyện nói không bán là không bán?".

Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Đối với anh ta mà nói, ngày hôm nay lấy được Nguyên Linh Châu với giá rẻ là chuyện nhỏ, giữ được mặt mũi mới là chuyện lớn.Chu Tiểu Nhược ở phòng riêng bên cạnh thấy Trần Hạo có vẻ hứng thú đối với Nguyên Linh Châu, lúc này chuẩn bị đứng dậy ra giá.Ai ngờ, cò ấy chưa kịp đứng dậy, cửa phòng riêng đã bị người ta đẩy ra, Hải Tam Thòng mang theo khuôn mặt lấy lòng tiến vào phòng riêng."Cậu Trần, thật xin lỗi, vừa rồi có chút việc bận, không thể tiếp cậu từ ngoài cửa, hy vọng cậu lượng thứ!"Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Không sao!"Hải Tam Thông thấy Trần Hạo không đế ý, cười hỏi: "Cảm ơn cậu Trần rộng lượng, không biết cậu Trần có đế ý cái gì không, cậu cứ chọn tùy ý, đồ cậu chọn tòi sẽ đều tặng cho cậu, coi như làm quà tạ lỗi!"Trần Hạo vốn muốn cự tuyệt, nhưng phòng riêng bên cạnh lại truyền tới giọng nói phách lối của Hà Nham Đông."Xem ra mọi người cho Hà Nham Đông tôi mặt mũi, vậy tôi cảm ơn trước!", Hà Nham Đông đắc ý đưa mắt đảo qua mọi người.Mà trong phòng bên này, Trần Hạo nghe nói như thế, cười lạnh tại chỗ: "Vậy tòi muốn cái này đi!"Vừa nói xong, ngón tay Trần Hạo chỉ về phía Nguyên Linh Châu trên đài.Hải Tam Thông gật đầu nói: "Vậy tôi cho người mang tới cho cậu!"Giây phút này, trong lòngngười bán đấu giá trên đài tràn đầy khó chịu bắt đầu đếm ngược, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Hà Nham Đòng.Món đồ chủ chốt này, vốn dĩ anh ta cho rằng có thế kiếm được không ít tiền, có thể được trích phần trăm nhiều một chút, ai ngờ bị Hà Nham Đông này phá hoại.Chỉ lát nữa là phải gõ búa, dưới đài yên lặng như tờ.Còn khuôn mặt Hà Nham Đông cười tươi như hoa, cảm thấy đồ đã bỏ vào trong túi thì, Hải Tam Thông lên đài, sau khi nhỏ giọng nói vào bên tai người bán đấu giá,người bán đấu giá lúng túng nhìn Hà Nham Đông xin lỗi."Xin lỗi cậu Hà, Nguyên Linh Châu này không bán nữa!""Cái gì! ", Hà Nham Đông vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.Phía dưới cũng bàn tán xôn xao, mọi người suy đoán tình huống thế nào.Hà Nham Đòng phẫn nộ kêu gào: "Mấy người như vậy là phá hoại quy củ của buổi đấu giá, làm sao có chuyện nói không bán là không bán?".

Chương 342: 342: Vậy Tôi Cho Người Mang Tới Cho Cậu!