“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng…
Chương 347: 347: Trần Hạo Anh Biết Là Bản Thân Không Thể Trốn Thoát Được
Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Sau khi xuống xe, Trần Hạo lười biếng dựa vào thân xe, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Hà Nham Đông đang tiến về phía này, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.Vệ sĩ của Hà Nham Đông dừng xe ngay trước đầu xe Trần Hạo, chặn đi đường lui của anh, sau đó, mấy tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn bước xuống.Hà Nham Đông dẫn đầu nhóm người, vô cùng khí thế nói: "Trần Hạo, anh biết là bản thân không thể trốn thoát được, nên hiện giờ đang suy nghĩ muốn quỳ xuống cầu xin tòi tha thứ sao?”Trần Hạo cười nói: "HàNham Đòng, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh lại sống chết cắn lấy, không chịu buông tha, loại chuyện tự đi tìm đường chết này anh thật ra là một người lành nghề phải không?"Hà Nham Đông nghe được những lời nói này, đầu tiên là sửng sớt, sau đó cười lớn.Xung quanh, đám vệ sĩ đi theo Hà Nham Đông cũng chẳng thèm xem trọng lời nói của Trần Hạo, bọn họ nở nụ cười độc ác, chỉ cảm thấy anh điên rồi, chuyện đã đến mức này mà còn dám mạnh miệng."Ngu xuẩn! Biết điều thì đemthứ mà cậu Hà muốn đưa ra đây, bọn tao sẽ cho mày được chết tử tế!", tên cầm đầu đám vệ sĩ đứng bên cạnh Hà Nham Đòng lạnh lùng nói.Hà Nham Đông nhe răng cười lớn, kiêu ngạo nói: "Trần Hạo! Hôm nay, tòi sẽ cho anh biết kết cục của việc dám chống lại tôi! Cướp mất người phụ nữ mà tòi yêu thích, còn không biết sống chết đối đầu với tôi ở phòng đấu giá? Chúc mừng, anh đã thành công chọc giận tôi!"Trần Hạo bình tĩnh đảo mắt nhìn đám người xung quanh, nhẹ nhàng bấm tay áo: "Một đám ngu xuấn, hôm nay, một ngườiTên cầm đầu kinh ngạc, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn ta là bộ đội xuất ngũ, đã có nhiều kinh nghiệm dã chiến, hắn ta nghe ra được, đây là âm thanh bước chân giẫm lên lá khò."Ai?", tên cầm đầu vừa quát lên vừa nhìn xung quanh.Kiếm Hiệp HayKhông một tiếng trá lời!
Sau khi xuống xe, Trần Hạo lười biếng dựa vào thân xe, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Hà Nham Đông đang tiến về phía này, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.
Vệ sĩ của Hà Nham Đông dừng xe ngay trước đầu xe Trần Hạo, chặn đi đường lui của anh, sau đó, mấy tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn bước xuống.
Hà Nham Đông dẫn đầu nhóm người, vô cùng khí thế nói: "Trần Hạo, anh biết là bản thân không thể trốn thoát được, nên hiện giờ đang suy nghĩ muốn quỳ xuống cầu xin tòi tha thứ sao?”
Trần Hạo cười nói: "Hà
Nham Đòng, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh lại sống chết cắn lấy, không chịu buông tha, loại chuyện tự đi tìm đường chết này anh thật ra là một người lành nghề phải không?"
Hà Nham Đông nghe được những lời nói này, đầu tiên là sửng sớt, sau đó cười lớn.
Xung quanh, đám vệ sĩ đi theo Hà Nham Đông cũng chẳng thèm xem trọng lời nói của Trần Hạo, bọn họ nở nụ cười độc ác, chỉ cảm thấy anh điên rồi, chuyện đã đến mức này mà còn dám mạnh miệng.
"Ngu xuẩn! Biết điều thì đem
thứ mà cậu Hà muốn đưa ra đây, bọn tao sẽ cho mày được chết tử tế!", tên cầm đầu đám vệ sĩ đứng bên cạnh Hà Nham Đòng lạnh lùng nói.
Hà Nham Đông nhe răng cười lớn, kiêu ngạo nói: "Trần Hạo! Hôm nay, tòi sẽ cho anh biết kết cục của việc dám chống lại tôi! Cướp mất người phụ nữ mà tòi yêu thích, còn không biết sống chết đối đầu với tôi ở phòng đấu giá? Chúc mừng, anh đã thành công chọc giận tôi!"
Trần Hạo bình tĩnh đảo mắt nhìn đám người xung quanh, nhẹ nhàng bấm tay áo: "Một đám ngu xuấn, hôm nay, một người
Tên cầm đầu kinh ngạc, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn ta là bộ đội xuất ngũ, đã có nhiều kinh nghiệm dã chiến, hắn ta nghe ra được, đây là âm thanh bước chân giẫm lên lá khò.
"Ai?", tên cầm đầu vừa quát lên vừa nhìn xung quanh.
Kiếm Hiệp Hay
Không một tiếng trá lời!
Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Sau khi xuống xe, Trần Hạo lười biếng dựa vào thân xe, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Hà Nham Đông đang tiến về phía này, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.Vệ sĩ của Hà Nham Đông dừng xe ngay trước đầu xe Trần Hạo, chặn đi đường lui của anh, sau đó, mấy tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn bước xuống.Hà Nham Đông dẫn đầu nhóm người, vô cùng khí thế nói: "Trần Hạo, anh biết là bản thân không thể trốn thoát được, nên hiện giờ đang suy nghĩ muốn quỳ xuống cầu xin tòi tha thứ sao?”Trần Hạo cười nói: "HàNham Đòng, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh lại sống chết cắn lấy, không chịu buông tha, loại chuyện tự đi tìm đường chết này anh thật ra là một người lành nghề phải không?"Hà Nham Đông nghe được những lời nói này, đầu tiên là sửng sớt, sau đó cười lớn.Xung quanh, đám vệ sĩ đi theo Hà Nham Đông cũng chẳng thèm xem trọng lời nói của Trần Hạo, bọn họ nở nụ cười độc ác, chỉ cảm thấy anh điên rồi, chuyện đã đến mức này mà còn dám mạnh miệng."Ngu xuẩn! Biết điều thì đemthứ mà cậu Hà muốn đưa ra đây, bọn tao sẽ cho mày được chết tử tế!", tên cầm đầu đám vệ sĩ đứng bên cạnh Hà Nham Đòng lạnh lùng nói.Hà Nham Đông nhe răng cười lớn, kiêu ngạo nói: "Trần Hạo! Hôm nay, tòi sẽ cho anh biết kết cục của việc dám chống lại tôi! Cướp mất người phụ nữ mà tòi yêu thích, còn không biết sống chết đối đầu với tôi ở phòng đấu giá? Chúc mừng, anh đã thành công chọc giận tôi!"Trần Hạo bình tĩnh đảo mắt nhìn đám người xung quanh, nhẹ nhàng bấm tay áo: "Một đám ngu xuấn, hôm nay, một ngườiTên cầm đầu kinh ngạc, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn ta là bộ đội xuất ngũ, đã có nhiều kinh nghiệm dã chiến, hắn ta nghe ra được, đây là âm thanh bước chân giẫm lên lá khò."Ai?", tên cầm đầu vừa quát lên vừa nhìn xung quanh.Kiếm Hiệp HayKhông một tiếng trá lời!