Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 5
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… "Á!!! Bắt cóc bớ làng nước ơi…” Thủy An Lạc hét to.“Câm miệng.” Sở Ninh Dực đen mặt quát một câu, sau đó vòng qua xe ngồi trở lại ghế lái.Thủy An Lạc bị quát thì bĩu môi một cái rồi quả quyết im miệng luôn.Cô ngồi dựa người vào cửa xe, nhắm mắt lại định bụng đánh một giấc.“Đứa bé là của tôi, tôi sẽ mang nó về.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.“Ha, anh nghĩ nhiều rồi, thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết.”“Thủy An Lạc, tôi không phải đang hỏi ý kiến cô.”“Vừa hay, tôi cũng chẳng muốn bàn bạc với anh.” “Thủy An Lạc, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.” “Đứa bé đúng là do tôi ngoại tình sinh ra thật, anh thừa biết tôi có cái gien này mà.” Thủy An Lạc cười ha hả.“Tôi sẽ giúp cô lấy lại nhà họ Thủy.”Cả người Thủy An Lạc thoáng sững lại nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường.Cô nghiêng người liếc Sở Ninh Dực: “Nhà họ Thủy chẳng có liên quan gì đến tôi hết.” Từ khi cô rời khỏi nhà họ Thủy, mọi thứ thuộc về nơi đó chẳng còn liên quan gì tới cô nữa.Người duy nhất có liên quan đến cô cũng đã đăng báo tuyên bố công khai là sẽ không nuôi con hoang của thằng khác.Mà cô, chính là cái đứa con hoang đó. “Nhưng mà, việc gì anh phải quan tâm đến thằng bé như thế.Dù cho anh có come out thì cũng đâu phải không thể không này nọ được với phụ nữ đâu.Phụ nữ muốn sinh con cho anh xếp hàng dài tới tận Mỹ luôn kia kìa."“Đó là con của tôi.” Sở Ninh Dực nói thẳng. “Thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết, anh có hiểu tiếng người không đấy?” Lần này thì Thủy An Lạc đã hoàn toàn tức điên lên rồi.“Thủy An Lạc tôi cho cô hai lựa chọn, một là mang đứa bé về, hai là về cùng đứa bé.”“Phụt...” Thủy An Lạc kinh ngạc đến ngây cả ra, cô thật muốn hỏi, Sở tổng, giáo viên dạy Ngữ văn cho anh có phải là giáo viên dạy Anh văn bản xứ không vậy? Hai vấn đề này thì khác quái gì nhau?Không phải! Cái này không phải là trọng điểm, mà quan trọng là tại sao cô phải quay về chứ? “Lẽ nào là...!Sở tổng đột nhiên phát hiện ra bản thân yêu tôi mất rồi cho nên mới lấy lý do này để tôi quay về?” Thủy An Lạc cười ha hả nhưng trong tiếng cười này lại chẳng có tí vui vẻ nào. Sở Ninh Dực nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh buốt..
"Á!!! Bắt cóc bớ làng nước ơi…” Thủy An Lạc hét to.“Câm miệng.” Sở Ninh Dực đen mặt quát một câu, sau đó vòng qua xe ngồi trở lại ghế lái.Thủy An Lạc bị quát thì bĩu môi một cái rồi quả quyết im miệng luôn.
Cô ngồi dựa người vào cửa xe, nhắm mắt lại định bụng đánh một giấc.“Đứa bé là của tôi, tôi sẽ mang nó về.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.“Ha, anh nghĩ nhiều rồi, thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết.”“Thủy An Lạc, tôi không phải đang hỏi ý kiến cô.”“Vừa hay, tôi cũng chẳng muốn bàn bạc với anh.” “Thủy An Lạc, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.” “Đứa bé đúng là do tôi ngoại tình sinh ra thật, anh thừa biết tôi có cái gien này mà.” Thủy An Lạc cười ha hả.“Tôi sẽ giúp cô lấy lại nhà họ Thủy.”Cả người Thủy An Lạc thoáng sững lại nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường.
Cô nghiêng người liếc Sở Ninh Dực: “Nhà họ Thủy chẳng có liên quan gì đến tôi hết.” Từ khi cô rời khỏi nhà họ Thủy, mọi thứ thuộc về nơi đó chẳng còn liên quan gì tới cô nữa.
Người duy nhất có liên quan đến cô cũng đã đăng báo tuyên bố công khai là sẽ không nuôi con hoang của thằng khác.Mà cô, chính là cái đứa con hoang đó. “Nhưng mà, việc gì anh phải quan tâm đến thằng bé như thế.
Dù cho anh có come out thì cũng đâu phải không thể không này nọ được với phụ nữ đâu.
Phụ nữ muốn sinh con cho anh xếp hàng dài tới tận Mỹ luôn kia kìa."“Đó là con của tôi.” Sở Ninh Dực nói thẳng. “Thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết, anh có hiểu tiếng người không đấy?” Lần này thì Thủy An Lạc đã hoàn toàn tức điên lên rồi.“Thủy An Lạc tôi cho cô hai lựa chọn, một là mang đứa bé về, hai là về cùng đứa bé.”“Phụt...” Thủy An Lạc kinh ngạc đến ngây cả ra, cô thật muốn hỏi, Sở tổng, giáo viên dạy Ngữ văn cho anh có phải là giáo viên dạy Anh văn bản xứ không vậy? Hai vấn đề này thì khác quái gì nhau?Không phải! Cái này không phải là trọng điểm, mà quan trọng là tại sao cô phải quay về chứ? “Lẽ nào là...!Sở tổng đột nhiên phát hiện ra bản thân yêu tôi mất rồi cho nên mới lấy lý do này để tôi quay về?” Thủy An Lạc cười ha hả nhưng trong tiếng cười này lại chẳng có tí vui vẻ nào. Sở Ninh Dực nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh buốt..
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… "Á!!! Bắt cóc bớ làng nước ơi…” Thủy An Lạc hét to.“Câm miệng.” Sở Ninh Dực đen mặt quát một câu, sau đó vòng qua xe ngồi trở lại ghế lái.Thủy An Lạc bị quát thì bĩu môi một cái rồi quả quyết im miệng luôn.Cô ngồi dựa người vào cửa xe, nhắm mắt lại định bụng đánh một giấc.“Đứa bé là của tôi, tôi sẽ mang nó về.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.“Ha, anh nghĩ nhiều rồi, thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết.”“Thủy An Lạc, tôi không phải đang hỏi ý kiến cô.”“Vừa hay, tôi cũng chẳng muốn bàn bạc với anh.” “Thủy An Lạc, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.” “Đứa bé đúng là do tôi ngoại tình sinh ra thật, anh thừa biết tôi có cái gien này mà.” Thủy An Lạc cười ha hả.“Tôi sẽ giúp cô lấy lại nhà họ Thủy.”Cả người Thủy An Lạc thoáng sững lại nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường.Cô nghiêng người liếc Sở Ninh Dực: “Nhà họ Thủy chẳng có liên quan gì đến tôi hết.” Từ khi cô rời khỏi nhà họ Thủy, mọi thứ thuộc về nơi đó chẳng còn liên quan gì tới cô nữa.Người duy nhất có liên quan đến cô cũng đã đăng báo tuyên bố công khai là sẽ không nuôi con hoang của thằng khác.Mà cô, chính là cái đứa con hoang đó. “Nhưng mà, việc gì anh phải quan tâm đến thằng bé như thế.Dù cho anh có come out thì cũng đâu phải không thể không này nọ được với phụ nữ đâu.Phụ nữ muốn sinh con cho anh xếp hàng dài tới tận Mỹ luôn kia kìa."“Đó là con của tôi.” Sở Ninh Dực nói thẳng. “Thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết, anh có hiểu tiếng người không đấy?” Lần này thì Thủy An Lạc đã hoàn toàn tức điên lên rồi.“Thủy An Lạc tôi cho cô hai lựa chọn, một là mang đứa bé về, hai là về cùng đứa bé.”“Phụt...” Thủy An Lạc kinh ngạc đến ngây cả ra, cô thật muốn hỏi, Sở tổng, giáo viên dạy Ngữ văn cho anh có phải là giáo viên dạy Anh văn bản xứ không vậy? Hai vấn đề này thì khác quái gì nhau?Không phải! Cái này không phải là trọng điểm, mà quan trọng là tại sao cô phải quay về chứ? “Lẽ nào là...!Sở tổng đột nhiên phát hiện ra bản thân yêu tôi mất rồi cho nên mới lấy lý do này để tôi quay về?” Thủy An Lạc cười ha hả nhưng trong tiếng cười này lại chẳng có tí vui vẻ nào. Sở Ninh Dực nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh buốt..