Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 271: Tiết Tháo Đâu Rồi
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Thủy An Lạc đang đứng đập đầu vào cửa.Giờ không đập đầu vào bàn nữa mà chuyển thành đập đầu vào cửa rồi, cô nhóc này rốt cuộc bị làm sao vậy?Trước khi Thủy An Lạc đập thêm một cái nữa, Sở Ninh Dực đã chặn tay lên cửa để đầu cô đập vào lòng bàn tay anh, "Em thấy não mình còn chưa đủ tàn à?" Trong giọng nói trầm thấp của Sở Ninh Dực còn chứa đựng cả ý cười nữa."A" Thủy An Lạc hét lên một tiếng và lùi về phía sau một bước vì sự xuất hiện đột ngột của Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực vẫn đặt tay trên cửa, nhìn Thủy An Lạc bị giật mình mà lùi lại phía sau.Thủy An Lạc đảo đảo đôi mắt mình một hồi, sau đó quay lại chỉ chỉ vào Tiểu Bảo Bối: "Con...!con ngủ rồi."Điên mất thôi, Thủy An Lạc, mày lại nói cái quái quỷ gì thế này? Thủy An Lạc cúi gằm xuống, hung hăng mắng mình một tiếng.Sở Ninh Dực nhíu mày tiến lại gần cô: "Sau đó thì sao?"Câu này thực sự là mờ ám cực kỳ, vợ chồng đã có con rồi, lại còn nói ra cái câu "con ngủ rồi" thì sau đó còn có thể sao được nữa..."Không, không có sau đó." Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng lên, nói xong liền lách qua cánh tay Sở Ninh Dực chạy mất dép."Thủy An Lạc, anh chỉ cho em một cơ hội này thôi, không nói là sau này không có cơ hội nữa đâu đấy." Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng, tuy rằng chắc chắn sẽ giúp đỡ cô nhưng anh vẫn muốn tự cô phải nói ra.Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại.Cô quay lại nhìn Sở Ninh Dực đang đứng dựa vào cửa, bình tĩnh nhìn cô.Lúc này, anh giống hệt như tay thợ săn tự tin nhất, chẳng cần phải tự đích thân mình ra tay cũng biết con mồi sẽ tự động dâng xác đến tận cửa.Mà, tất nhiên cô chính là con mồi đó rồi.Thủy An Lạc bĩu môi, lết từng bước quay lại, sau đó cụp đầu ủ rũ như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện: "Tôi sai rồi."Sở Ninh Dực cau mày."Tôi không nên ngang ngạnh như thế." Thủy An Lạc mổ xẻ kỹ sai sót của bản thân, "Nhưng cảm giác lúc đó đúng là đã lắm...""Thủy An Lạc!!!""Tôi nhận sai còn chưa được à?" Thủy An Lạc vội bật lại rồi ngẩng lên nhìn anh, "Nhưng anh cũng đâu nói cho tôi biết là anh đã bỏ nhiều tiền như thế vào cho Viễn Tường đâu." Cho nên lúc đó cô mới muốn lên tiếng bảo vệ Sở Ninh Dực, ai ngờ lại quên mất thực lực nát bét của bản thân.Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực nhìn Thủy An Lạc, "Em nghĩ anh đang lỗ vốn sao? Sở Ninh Dực anh chưa bao giờ làm một vụ làm ăn nào lỗ vốn cả."Thủy An Lạc tò mò nhìn anh, "Nhưng mà Viễn Tường..." Sự thật thì đúng như những gì Hà Tiêu Nhiên đã nói, Sở Ninh Dực đang đốt tiền để vực dậymột doanh nghiệp nửa sống nửa chết.Sở Ninh Dực đặt khuỷu tay lên vai Thủy An Lạc rồi vòng cánh tay ra phía sau để ôm cô, "Thế nên giờ em đã muốn cầu xin anh chưa nào?"Không phải là một cái ôm thân mật, cũng chẳng phải cái vỗ vai khách khí, chỉ là một hành động biểu hiện sự bảo vệ của anh đối với cô.Thím Vu cười tít mắt ngồi xổm dưới cầu thang chụp lại cảnh này, cảnh này nhìn thế nào cũng thấy tràn ngập yêu thương ~Thủy An Lạc mím mím môi nhìn Sở Ninh Dực, có vẻ như đang nghĩ xem rốt cuộc nên mở miệng xin anh giúp đỡ thế nào đây?"Xin anh đấy!" Thủy An Lạc chu môi tỏ ra dễ thương."Tiết tháo của em đâu rồi?" Sở Ninh Dực chép miệng chậc một cái.Thủy An Lạc lập tức vạch đen đầy đầu, má nó chứ, cô chỉ muốn sút ngay cho anh một phát, cơ mà cô không dám hu hu."Vậy anh muốn thế nào?" Thủy An Lạc nghiến răng ken két hỏi lại.Sở Ninh Dực nhìn cánh môi hơi cong lên của cô, tâm trạng liền tốt hơn, anh thản nhiên nói, "Tự nghĩ đi."------oOo------.
Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Thủy An Lạc đang đứng đập đầu vào cửa.
Giờ không đập đầu vào bàn nữa mà chuyển thành đập đầu vào cửa rồi, cô nhóc này rốt cuộc bị làm sao vậy?Trước khi Thủy An Lạc đập thêm một cái nữa, Sở Ninh Dực đã chặn tay lên cửa để đầu cô đập vào lòng bàn tay anh, "Em thấy não mình còn chưa đủ tàn à?" Trong giọng nói trầm thấp của Sở Ninh Dực còn chứa đựng cả ý cười nữa."A" Thủy An Lạc hét lên một tiếng và lùi về phía sau một bước vì sự xuất hiện đột ngột của Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực vẫn đặt tay trên cửa, nhìn Thủy An Lạc bị giật mình mà lùi lại phía sau.
Thủy An Lạc đảo đảo đôi mắt mình một hồi, sau đó quay lại chỉ chỉ vào Tiểu Bảo Bối: "Con...!con ngủ rồi."Điên mất thôi, Thủy An Lạc, mày lại nói cái quái quỷ gì thế này? Thủy An Lạc cúi gằm xuống, hung hăng mắng mình một tiếng.Sở Ninh Dực nhíu mày tiến lại gần cô: "Sau đó thì sao?"Câu này thực sự là mờ ám cực kỳ, vợ chồng đã có con rồi, lại còn nói ra cái câu "con ngủ rồi" thì sau đó còn có thể sao được nữa..."Không, không có sau đó." Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng lên, nói xong liền lách qua cánh tay Sở Ninh Dực chạy mất dép."Thủy An Lạc, anh chỉ cho em một cơ hội này thôi, không nói là sau này không có cơ hội nữa đâu đấy." Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng, tuy rằng chắc chắn sẽ giúp đỡ cô nhưng anh vẫn muốn tự cô phải nói ra.Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại.
Cô quay lại nhìn Sở Ninh Dực đang đứng dựa vào cửa, bình tĩnh nhìn cô.
Lúc này, anh giống hệt như tay thợ săn tự tin nhất, chẳng cần phải tự đích thân mình ra tay cũng biết con mồi sẽ tự động dâng xác đến tận cửa.
Mà, tất nhiên cô chính là con mồi đó rồi.Thủy An Lạc bĩu môi, lết từng bước quay lại, sau đó cụp đầu ủ rũ như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện: "Tôi sai rồi."Sở Ninh Dực cau mày."Tôi không nên ngang ngạnh như thế." Thủy An Lạc mổ xẻ kỹ sai sót của bản thân, "Nhưng cảm giác lúc đó đúng là đã lắm...""Thủy An Lạc!!!""Tôi nhận sai còn chưa được à?" Thủy An Lạc vội bật lại rồi ngẩng lên nhìn anh, "Nhưng anh cũng đâu nói cho tôi biết là anh đã bỏ nhiều tiền như thế vào cho Viễn Tường đâu." Cho nên lúc đó cô mới muốn lên tiếng bảo vệ Sở Ninh Dực, ai ngờ lại quên mất thực lực nát bét của bản thân.Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực nhìn Thủy An Lạc, "Em nghĩ anh đang lỗ vốn sao? Sở Ninh Dực anh chưa bao giờ làm một vụ làm ăn nào lỗ vốn cả."Thủy An Lạc tò mò nhìn anh, "Nhưng mà Viễn Tường..." Sự thật thì đúng như những gì Hà Tiêu Nhiên đã nói, Sở Ninh Dực đang đốt tiền để vực dậymột doanh nghiệp nửa sống nửa chết.Sở Ninh Dực đặt khuỷu tay lên vai Thủy An Lạc rồi vòng cánh tay ra phía sau để ôm cô, "Thế nên giờ em đã muốn cầu xin anh chưa nào?"Không phải là một cái ôm thân mật, cũng chẳng phải cái vỗ vai khách khí, chỉ là một hành động biểu hiện sự bảo vệ của anh đối với cô.Thím Vu cười tít mắt ngồi xổm dưới cầu thang chụp lại cảnh này, cảnh này nhìn thế nào cũng thấy tràn ngập yêu thương ~Thủy An Lạc mím mím môi nhìn Sở Ninh Dực, có vẻ như đang nghĩ xem rốt cuộc nên mở miệng xin anh giúp đỡ thế nào đây?"Xin anh đấy!" Thủy An Lạc chu môi tỏ ra dễ thương."Tiết tháo của em đâu rồi?" Sở Ninh Dực chép miệng chậc một cái.Thủy An Lạc lập tức vạch đen đầy đầu, má nó chứ, cô chỉ muốn sút ngay cho anh một phát, cơ mà cô không dám hu hu."Vậy anh muốn thế nào?" Thủy An Lạc nghiến răng ken két hỏi lại.Sở Ninh Dực nhìn cánh môi hơi cong lên của cô, tâm trạng liền tốt hơn, anh thản nhiên nói, "Tự nghĩ đi."------oOo------.
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Thủy An Lạc đang đứng đập đầu vào cửa.Giờ không đập đầu vào bàn nữa mà chuyển thành đập đầu vào cửa rồi, cô nhóc này rốt cuộc bị làm sao vậy?Trước khi Thủy An Lạc đập thêm một cái nữa, Sở Ninh Dực đã chặn tay lên cửa để đầu cô đập vào lòng bàn tay anh, "Em thấy não mình còn chưa đủ tàn à?" Trong giọng nói trầm thấp của Sở Ninh Dực còn chứa đựng cả ý cười nữa."A" Thủy An Lạc hét lên một tiếng và lùi về phía sau một bước vì sự xuất hiện đột ngột của Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực vẫn đặt tay trên cửa, nhìn Thủy An Lạc bị giật mình mà lùi lại phía sau.Thủy An Lạc đảo đảo đôi mắt mình một hồi, sau đó quay lại chỉ chỉ vào Tiểu Bảo Bối: "Con...!con ngủ rồi."Điên mất thôi, Thủy An Lạc, mày lại nói cái quái quỷ gì thế này? Thủy An Lạc cúi gằm xuống, hung hăng mắng mình một tiếng.Sở Ninh Dực nhíu mày tiến lại gần cô: "Sau đó thì sao?"Câu này thực sự là mờ ám cực kỳ, vợ chồng đã có con rồi, lại còn nói ra cái câu "con ngủ rồi" thì sau đó còn có thể sao được nữa..."Không, không có sau đó." Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng lên, nói xong liền lách qua cánh tay Sở Ninh Dực chạy mất dép."Thủy An Lạc, anh chỉ cho em một cơ hội này thôi, không nói là sau này không có cơ hội nữa đâu đấy." Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng, tuy rằng chắc chắn sẽ giúp đỡ cô nhưng anh vẫn muốn tự cô phải nói ra.Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại.Cô quay lại nhìn Sở Ninh Dực đang đứng dựa vào cửa, bình tĩnh nhìn cô.Lúc này, anh giống hệt như tay thợ săn tự tin nhất, chẳng cần phải tự đích thân mình ra tay cũng biết con mồi sẽ tự động dâng xác đến tận cửa.Mà, tất nhiên cô chính là con mồi đó rồi.Thủy An Lạc bĩu môi, lết từng bước quay lại, sau đó cụp đầu ủ rũ như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện: "Tôi sai rồi."Sở Ninh Dực cau mày."Tôi không nên ngang ngạnh như thế." Thủy An Lạc mổ xẻ kỹ sai sót của bản thân, "Nhưng cảm giác lúc đó đúng là đã lắm...""Thủy An Lạc!!!""Tôi nhận sai còn chưa được à?" Thủy An Lạc vội bật lại rồi ngẩng lên nhìn anh, "Nhưng anh cũng đâu nói cho tôi biết là anh đã bỏ nhiều tiền như thế vào cho Viễn Tường đâu." Cho nên lúc đó cô mới muốn lên tiếng bảo vệ Sở Ninh Dực, ai ngờ lại quên mất thực lực nát bét của bản thân.Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực nhìn Thủy An Lạc, "Em nghĩ anh đang lỗ vốn sao? Sở Ninh Dực anh chưa bao giờ làm một vụ làm ăn nào lỗ vốn cả."Thủy An Lạc tò mò nhìn anh, "Nhưng mà Viễn Tường..." Sự thật thì đúng như những gì Hà Tiêu Nhiên đã nói, Sở Ninh Dực đang đốt tiền để vực dậymột doanh nghiệp nửa sống nửa chết.Sở Ninh Dực đặt khuỷu tay lên vai Thủy An Lạc rồi vòng cánh tay ra phía sau để ôm cô, "Thế nên giờ em đã muốn cầu xin anh chưa nào?"Không phải là một cái ôm thân mật, cũng chẳng phải cái vỗ vai khách khí, chỉ là một hành động biểu hiện sự bảo vệ của anh đối với cô.Thím Vu cười tít mắt ngồi xổm dưới cầu thang chụp lại cảnh này, cảnh này nhìn thế nào cũng thấy tràn ngập yêu thương ~Thủy An Lạc mím mím môi nhìn Sở Ninh Dực, có vẻ như đang nghĩ xem rốt cuộc nên mở miệng xin anh giúp đỡ thế nào đây?"Xin anh đấy!" Thủy An Lạc chu môi tỏ ra dễ thương."Tiết tháo của em đâu rồi?" Sở Ninh Dực chép miệng chậc một cái.Thủy An Lạc lập tức vạch đen đầy đầu, má nó chứ, cô chỉ muốn sút ngay cho anh một phát, cơ mà cô không dám hu hu."Vậy anh muốn thế nào?" Thủy An Lạc nghiến răng ken két hỏi lại.Sở Ninh Dực nhìn cánh môi hơi cong lên của cô, tâm trạng liền tốt hơn, anh thản nhiên nói, "Tự nghĩ đi."------oOo------.