Tác giả:

Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…

Chương 811: Bài Học Trong Quá Khứ 7

Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… “Oa...” Ngã chết bảo bảo rồi.Thủy An Lạc giật mình, giày còn chưa kịp thay đã chạy tới bế Tiểu Bảo Bối lên.Gò má Tiểu Bảo Bối đã chạm đất, tuy phía dưới có đệm lót nhưng gương mặt bầu bĩnh vẫn hơi đỏ lên.Thủy An Lạc nhẹ nhàng thổi cho cậu nhóc, dỗ dành: “Mẹ thổi bay này, không đau nữa.”Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn hai mẹ con.Chắc lần này Tiểu Bảo Bối ngã đau lắm cho nên cứ khóc mãi.Thủy An Lạc ôm cậu nhóc ngồi xuống đất, lau nước mắt cho c* cậu, một tay còn vỗ xuống đất một cái, “Làm bé cưng nhà chúng ta đau rồi này, đáng đánh này.”Tiểu Bảo Bối thút thít, bàn tay nhỏ bé cũng học theo mẹ đánh một cái xuống đất, thế rồi cũng không khóc nữa.Sở Ninh Dực đứng sau lưng hai mẹ con, che mặt mình lại, hai cái đồ não tàn này.Thủy An Lạc dỗ một hồi.Tiểu Bảo Bối không đau nữa, cuối cùng còn cười khanh khách lên.Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con ngốc nghếch nhà mình, đang nghĩ xem cónên lên lầu để yên tĩnh một lúc không.Con trai anh, sao có thể ngốc như thế này cơ chứ?Sở tổng không biết, khi còn bé chẳng phải anh cũng thế hay sao?Sở Ninh Dực bước tới, gọi thím Vu.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, không biết anh gọi thím Vu làm gì?Tiểu Bảo Bối bi ba bi bô kêu lên, bàn tay bé xíu còn chỉ thẳng vào tivi, đòi mẹ mở tivi cho mình xem.Thím Vu lau tay bước vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực, “Thiếu gia.”“Thím Vu, thím đưa hết cho tôi đống ảnh hồi trước thím chụp đi.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.“Ảnh?” Thím Vu hơi sửng sốt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề của mình ra, “Thiếu gia nói ảnh của cậu và thiếu phu nhân à?” Thứ khác thì bà không có, chứ cái này thì hơi bị nhiều.Sở Ninh Dực gật đầu, thím Vu vui vẻ đưa điện thoại của mình cho anh.Sở Ninh Dực nhận lấy di động của bà, nhìn mấy tấm hình trong đó một lượt rồi mới cất đi, “Tôi sẽ bảo chú Sở mua cho thím một chiếc di động mới.Chú ấy sẽ mang qua cho thím sau.”Thím Vu định nói không cần nhưng lại sợ thiếu gia nhà mình tức giận nên liền đồng ý, “Sao hôm nay cậu lại cần mấy tấm ảnh này vậy.”“Cầu hôn.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.“Thiếu gia muốn...” Thím Vu kích động mở miệng nói, lại cẩn thận bịt miệng lại, tuy nhiên vẫn không thể che giấu sự kích động của mình.Bà nhỏ giọng nói: “Thiếu gia muốn gây bất ngờ cho thiếu phu nhân à? Tôi có thể giúp một tay đấy.”“Thím đã giúp cháu một việc lớn rồi, tạm thời không cần đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền cầm lấy điện thoại di động nhìn một lượt, những tấmhình này chính là đạo cụ quan trọng.Thủy An Lạc đang xem phim hoạt hình với con trai.Có điều cô cảm thấy từ lúc thím Vu đi xuống cứ là lạ, chốc chốc lại nhìn cô cười một cái.Có chuyện gì vậy nhỉ?Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.Tiểu Bảo Bối vô tội chớp mắt, con không biết gì đâu nha.Mãi cho đến khi ăn tối, Sở Ninh Dực mới từ phòng làm việc đi xuống.Tiểu Bảo Bối bi bô đi tìm ba mình.Thủy An Lạc khó hiểu nhìn thím Vu, lại nhìn Sở Ninh Dực.Cô cứ có cảm giác là anh đang có chuyện gì đó giấu giếm cô.***Trong quán bar ồn ã, những ánh đèn đủ màu lóe lên chớp nhoáng.Lý Tử một mình ngồi trước quầy bar thưởng thức ly rượu vang trong tay mình.Anh chàng bartender đứng bên trong vừa pha chế vừa mở miệng nói:“Nghe nói, lần này cậu về không định đi tiếp nữa đúng không?”“Chắc thế.” Lý Tử lạnh nhạt mở miệng, đặt ly rượu trong tay xuống.Anh chàng bartender còn định nói gì đó, lại nhìn thấy một người đang đứng đằng sau Lý Tử nên cúi đầu không nói gì nữa.Lý Tử cảm thấy người đằng sau đang dần dần tiến lại gần.Anh nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.“Thật sự là anh sao?” Người phụ nữ phía sau không thể tin nổi cất lời.------oOo------.

“Oa...” Ngã chết bảo bảo rồi.Thủy An Lạc giật mình, giày còn chưa kịp thay đã chạy tới bế Tiểu Bảo Bối lên.

Gò má Tiểu Bảo Bối đã chạm đất, tuy phía dưới có đệm lót nhưng gương mặt bầu bĩnh vẫn hơi đỏ lên.Thủy An Lạc nhẹ nhàng thổi cho cậu nhóc, dỗ dành: “Mẹ thổi bay này, không đau nữa.”Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn hai mẹ con.

Chắc lần này Tiểu Bảo Bối ngã đau lắm cho nên cứ khóc mãi.Thủy An Lạc ôm cậu nhóc ngồi xuống đất, lau nước mắt cho c* cậu, một tay còn vỗ xuống đất một cái, “Làm bé cưng nhà chúng ta đau rồi này, đáng đánh này.”Tiểu Bảo Bối thút thít, bàn tay nhỏ bé cũng học theo mẹ đánh một cái xuống đất, thế rồi cũng không khóc nữa.Sở Ninh Dực đứng sau lưng hai mẹ con, che mặt mình lại, hai cái đồ não tàn này.Thủy An Lạc dỗ một hồi.

Tiểu Bảo Bối không đau nữa, cuối cùng còn cười khanh khách lên.Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con ngốc nghếch nhà mình, đang nghĩ xem cónên lên lầu để yên tĩnh một lúc không.Con trai anh, sao có thể ngốc như thế này cơ chứ?Sở tổng không biết, khi còn bé chẳng phải anh cũng thế hay sao?Sở Ninh Dực bước tới, gọi thím Vu.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, không biết anh gọi thím Vu làm gì?Tiểu Bảo Bối bi ba bi bô kêu lên, bàn tay bé xíu còn chỉ thẳng vào tivi, đòi mẹ mở tivi cho mình xem.Thím Vu lau tay bước vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực, “Thiếu gia.”“Thím Vu, thím đưa hết cho tôi đống ảnh hồi trước thím chụp đi.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.“Ảnh?” Thím Vu hơi sửng sốt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề của mình ra, “Thiếu gia nói ảnh của cậu và thiếu phu nhân à?” Thứ khác thì bà không có, chứ cái này thì hơi bị nhiều.Sở Ninh Dực gật đầu, thím Vu vui vẻ đưa điện thoại của mình cho anh.Sở Ninh Dực nhận lấy di động của bà, nhìn mấy tấm hình trong đó một lượt rồi mới cất đi, “Tôi sẽ bảo chú Sở mua cho thím một chiếc di động mới.

Chú ấy sẽ mang qua cho thím sau.”Thím Vu định nói không cần nhưng lại sợ thiếu gia nhà mình tức giận nên liền đồng ý, “Sao hôm nay cậu lại cần mấy tấm ảnh này vậy.”“Cầu hôn.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.“Thiếu gia muốn...” Thím Vu kích động mở miệng nói, lại cẩn thận bịt miệng lại, tuy nhiên vẫn không thể che giấu sự kích động của mình.

Bà nhỏ giọng nói: “Thiếu gia muốn gây bất ngờ cho thiếu phu nhân à? Tôi có thể giúp một tay đấy.”“Thím đã giúp cháu một việc lớn rồi, tạm thời không cần đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền cầm lấy điện thoại di động nhìn một lượt, những tấmhình này chính là đạo cụ quan trọng.Thủy An Lạc đang xem phim hoạt hình với con trai.

Có điều cô cảm thấy từ lúc thím Vu đi xuống cứ là lạ, chốc chốc lại nhìn cô cười một cái.Có chuyện gì vậy nhỉ?Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối vô tội chớp mắt, con không biết gì đâu nha.Mãi cho đến khi ăn tối, Sở Ninh Dực mới từ phòng làm việc đi xuống.

Tiểu Bảo Bối bi bô đi tìm ba mình.

Thủy An Lạc khó hiểu nhìn thím Vu, lại nhìn Sở Ninh Dực.

Cô cứ có cảm giác là anh đang có chuyện gì đó giấu giếm cô.***Trong quán bar ồn ã, những ánh đèn đủ màu lóe lên chớp nhoáng.Lý Tử một mình ngồi trước quầy bar thưởng thức ly rượu vang trong tay mình.Anh chàng bartender đứng bên trong vừa pha chế vừa mở miệng nói:“Nghe nói, lần này cậu về không định đi tiếp nữa đúng không?”“Chắc thế.” Lý Tử lạnh nhạt mở miệng, đặt ly rượu trong tay xuống.Anh chàng bartender còn định nói gì đó, lại nhìn thấy một người đang đứng đằng sau Lý Tử nên cúi đầu không nói gì nữa.Lý Tử cảm thấy người đằng sau đang dần dần tiến lại gần.

Anh nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.“Thật sự là anh sao?” Người phụ nữ phía sau không thể tin nổi cất lời.------oOo------.

Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… “Oa...” Ngã chết bảo bảo rồi.Thủy An Lạc giật mình, giày còn chưa kịp thay đã chạy tới bế Tiểu Bảo Bối lên.Gò má Tiểu Bảo Bối đã chạm đất, tuy phía dưới có đệm lót nhưng gương mặt bầu bĩnh vẫn hơi đỏ lên.Thủy An Lạc nhẹ nhàng thổi cho cậu nhóc, dỗ dành: “Mẹ thổi bay này, không đau nữa.”Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn hai mẹ con.Chắc lần này Tiểu Bảo Bối ngã đau lắm cho nên cứ khóc mãi.Thủy An Lạc ôm cậu nhóc ngồi xuống đất, lau nước mắt cho c* cậu, một tay còn vỗ xuống đất một cái, “Làm bé cưng nhà chúng ta đau rồi này, đáng đánh này.”Tiểu Bảo Bối thút thít, bàn tay nhỏ bé cũng học theo mẹ đánh một cái xuống đất, thế rồi cũng không khóc nữa.Sở Ninh Dực đứng sau lưng hai mẹ con, che mặt mình lại, hai cái đồ não tàn này.Thủy An Lạc dỗ một hồi.Tiểu Bảo Bối không đau nữa, cuối cùng còn cười khanh khách lên.Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con ngốc nghếch nhà mình, đang nghĩ xem cónên lên lầu để yên tĩnh một lúc không.Con trai anh, sao có thể ngốc như thế này cơ chứ?Sở tổng không biết, khi còn bé chẳng phải anh cũng thế hay sao?Sở Ninh Dực bước tới, gọi thím Vu.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, không biết anh gọi thím Vu làm gì?Tiểu Bảo Bối bi ba bi bô kêu lên, bàn tay bé xíu còn chỉ thẳng vào tivi, đòi mẹ mở tivi cho mình xem.Thím Vu lau tay bước vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực, “Thiếu gia.”“Thím Vu, thím đưa hết cho tôi đống ảnh hồi trước thím chụp đi.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.“Ảnh?” Thím Vu hơi sửng sốt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề của mình ra, “Thiếu gia nói ảnh của cậu và thiếu phu nhân à?” Thứ khác thì bà không có, chứ cái này thì hơi bị nhiều.Sở Ninh Dực gật đầu, thím Vu vui vẻ đưa điện thoại của mình cho anh.Sở Ninh Dực nhận lấy di động của bà, nhìn mấy tấm hình trong đó một lượt rồi mới cất đi, “Tôi sẽ bảo chú Sở mua cho thím một chiếc di động mới.Chú ấy sẽ mang qua cho thím sau.”Thím Vu định nói không cần nhưng lại sợ thiếu gia nhà mình tức giận nên liền đồng ý, “Sao hôm nay cậu lại cần mấy tấm ảnh này vậy.”“Cầu hôn.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.“Thiếu gia muốn...” Thím Vu kích động mở miệng nói, lại cẩn thận bịt miệng lại, tuy nhiên vẫn không thể che giấu sự kích động của mình.Bà nhỏ giọng nói: “Thiếu gia muốn gây bất ngờ cho thiếu phu nhân à? Tôi có thể giúp một tay đấy.”“Thím đã giúp cháu một việc lớn rồi, tạm thời không cần đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền cầm lấy điện thoại di động nhìn một lượt, những tấmhình này chính là đạo cụ quan trọng.Thủy An Lạc đang xem phim hoạt hình với con trai.Có điều cô cảm thấy từ lúc thím Vu đi xuống cứ là lạ, chốc chốc lại nhìn cô cười một cái.Có chuyện gì vậy nhỉ?Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.Tiểu Bảo Bối vô tội chớp mắt, con không biết gì đâu nha.Mãi cho đến khi ăn tối, Sở Ninh Dực mới từ phòng làm việc đi xuống.Tiểu Bảo Bối bi bô đi tìm ba mình.Thủy An Lạc khó hiểu nhìn thím Vu, lại nhìn Sở Ninh Dực.Cô cứ có cảm giác là anh đang có chuyện gì đó giấu giếm cô.***Trong quán bar ồn ã, những ánh đèn đủ màu lóe lên chớp nhoáng.Lý Tử một mình ngồi trước quầy bar thưởng thức ly rượu vang trong tay mình.Anh chàng bartender đứng bên trong vừa pha chế vừa mở miệng nói:“Nghe nói, lần này cậu về không định đi tiếp nữa đúng không?”“Chắc thế.” Lý Tử lạnh nhạt mở miệng, đặt ly rượu trong tay xuống.Anh chàng bartender còn định nói gì đó, lại nhìn thấy một người đang đứng đằng sau Lý Tử nên cúi đầu không nói gì nữa.Lý Tử cảm thấy người đằng sau đang dần dần tiến lại gần.Anh nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.“Thật sự là anh sao?” Người phụ nữ phía sau không thể tin nổi cất lời.------oOo------.

Chương 811: Bài Học Trong Quá Khứ 7