Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 855: Bác Sĩ Tâm Lý Của Sở Ninh Dực 4
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Cơ thể Thủy An Lạc khẽ run lên, đánh rơi luôn nắp nồi cô vừa cầm lên.Choang...Âm thanh lớn vang lên khiến thím Vu vội vàng nhìn qua, “Thiếu phu nhân.”Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, nên đành phải dựa vào bệ bếp để không ngã xuống.Bạch Dạ Hàn tới tìm Sở Ninh Dực rồi?Vậy, tập tài liệu anh vừa cầm lên là cái gì?Thủy An Lạc nghĩ vậy, mồ hôi lạnh ở sống lưng bắt đầu toát ra, ngay đến bàn tay đang bám vào bệ bếp của cô cũng run lên trông thấy.Thủy An Lạc mím chặt môi, cảm giác sợ hãi bỗng chốc vây lấy cả cơ thể cô.Trong đầu Thủy An Lạc chỉ có một câu nói duy nhất, đó chính là: Sở Ninh Dực biết rồi!Anh biết hết cả rồi!Hạnh phúc vừa mới tới, đã phải đi rồi sao?“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.” Thấy cô như vậy thím Vu càng lo lắng hơn, bà nắm lấy cánh tay Thủy An Lạc gọi cô.Thủy An Lạc bỗng sực tỉnh, đôi mắt to tròn nhìn thím Vu với vẻ bất lực, “Cháu không sao.” Cô khẽ nói, “Thím Vu, thím trông trứng gà giúp cháu nhé, cháu lên xem Tiểu Bảo Bối thế nào một chút.”Thím Vu vừa tò mò lại lo lắng nhưng vẫn gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.Thủy An Lạc nhanh chân chạy lên lầu, nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ say.Sau đó cô lấy điện thoại để trong ngăn kéo đầu giường ra.Trước đây lúc cô mời Bạch Dạ Hàn kiện giúp có lưu lại số điện thoại của anh ta, thế nên cũng tìm thấy rất nhanh.Sau khi tìm thấy số điện thoại, cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà gọi thẳng luôn.Điện thoại reng lấy mấy tiếng mới có người nghe máy, Thủy An Lạc nghĩ chắc chắn Bạch Dạ Hàn không biết đây là số điện thoại của cô, vì nghe giọng của anh ta rất lịch sự.“Xin hỏi ai thế?”“Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Thủy An Lạc tức giận chất vấn, “Nếu anh thật sự có bằng chứng xác thực thì cứ nộp lên tòa án để kiện ba tôi, cần gì cứ phải làm trò này với tôi và Sở Ninh Dực hả? Anh như vậy thật sự khiến tôi cảm thấy người anh yêu thật ra là Sở Ninh Dực đấy!”Thủy An Lạc nói một mạch không ngừng, có thể thấy cô đã bị chọc giận đến cực hạn rồi.Lúc này Bạch Dạ Hàn đang ngồi trên xe ở dưới khu chung cư.Cả người anh ta đau nhức, khóe miệng hơi nhếch lên cũng thấy đau.Sở Ninh Dực vì người phụ nữ này mà ra tay với anh ta ác thật.Anh ta bỗng cảm thấy bản thân thật đáng thương, rốt cuộc anh ta đang làm gì thế này?Thủy An Lạc nói xong, nhưng bên kia vẫn chẳng ho he tiếng nào.Cô cố gắng th* d*c, giờ bất luận cô có chất vấn Bạch Dạ Hàn thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật là Sở Ninh Dực đã biết hết chuyện rồi.Thế nên, dù cô có hận Bạch Dạ Hàn tới tận xương tủy thì cũng chẳng cótác dụng gì nữa.Trong phòng ngủ nhanh chóng yên tĩnh lại, Thủy An Lạc ngồi bên giường, nhưng lại chẳng động đậy gì.Bạch Dạ Hàn cố nhịn xuống cơn đau trên bụng mình, “Thủy An Lạc, cậu ấy yêu cô hơn tôi tưởng, nhưng chuyện này cũng không thể tránh được sự thật.Viên Hải rất quan trọng đối với Sở Đại, quan trọng hơn cả mạng sống của cậu ấy.Cậu ấy từng mắc bệnh tâm lý chỉ vì Viên Hải.”Bệnh tâm lý.Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đã bị đóng chặt.Sở Ninh Dực có bệnh tâm lý sao?“Nếu cô thật sự yêu cậu ấy, không bằng hãy tìm bác sĩ tâm lý của cậu ấy, cô sẽ biết tại sao tôi cứ khăng khăng bắt cô phải rời đi như vậy.” Nói rồi Bạch Dạ Hàn ôm chặt lấy bụng mình, có vẻ như anh ta đã bị đau đến cực hạn rồi.Bàn tay đang nắm di động của Thủy An Lạc giờ phút này như mất hết toàn bộ sức lực, từ từ buông thõng xuống.Một người đàn ông như Sở Ninh Dực mà lại cần phải đi khám bác sĩ tâm ý?Anh ấy đã trải qua chuyện gì?Anh ấy thật sự đã mắc bệnh sau lần chỉ huy sai lầm của trận hỏa hoạn ấy sao?------oOo------.
Cơ thể Thủy An Lạc khẽ run lên, đánh rơi luôn nắp nồi cô vừa cầm lên.Choang...Âm thanh lớn vang lên khiến thím Vu vội vàng nhìn qua, “Thiếu phu nhân.”Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, nên đành phải dựa vào bệ bếp để không ngã xuống.Bạch Dạ Hàn tới tìm Sở Ninh Dực rồi?Vậy, tập tài liệu anh vừa cầm lên là cái gì?Thủy An Lạc nghĩ vậy, mồ hôi lạnh ở sống lưng bắt đầu toát ra, ngay đến bàn tay đang bám vào bệ bếp của cô cũng run lên trông thấy.Thủy An Lạc mím chặt môi, cảm giác sợ hãi bỗng chốc vây lấy cả cơ thể cô.Trong đầu Thủy An Lạc chỉ có một câu nói duy nhất, đó chính là: Sở Ninh Dực biết rồi!Anh biết hết cả rồi!Hạnh phúc vừa mới tới, đã phải đi rồi sao?“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.” Thấy cô như vậy thím Vu càng lo lắng hơn, bà nắm lấy cánh tay Thủy An Lạc gọi cô.Thủy An Lạc bỗng sực tỉnh, đôi mắt to tròn nhìn thím Vu với vẻ bất lực, “Cháu không sao.” Cô khẽ nói, “Thím Vu, thím trông trứng gà giúp cháu nhé, cháu lên xem Tiểu Bảo Bối thế nào một chút.”Thím Vu vừa tò mò lại lo lắng nhưng vẫn gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.Thủy An Lạc nhanh chân chạy lên lầu, nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ say.
Sau đó cô lấy điện thoại để trong ngăn kéo đầu giường ra.
Trước đây lúc cô mời Bạch Dạ Hàn kiện giúp có lưu lại số điện thoại của anh ta, thế nên cũng tìm thấy rất nhanh.Sau khi tìm thấy số điện thoại, cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà gọi thẳng luôn.Điện thoại reng lấy mấy tiếng mới có người nghe máy, Thủy An Lạc nghĩ chắc chắn Bạch Dạ Hàn không biết đây là số điện thoại của cô, vì nghe giọng của anh ta rất lịch sự.“Xin hỏi ai thế?”“Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Thủy An Lạc tức giận chất vấn, “Nếu anh thật sự có bằng chứng xác thực thì cứ nộp lên tòa án để kiện ba tôi, cần gì cứ phải làm trò này với tôi và Sở Ninh Dực hả? Anh như vậy thật sự khiến tôi cảm thấy người anh yêu thật ra là Sở Ninh Dực đấy!”Thủy An Lạc nói một mạch không ngừng, có thể thấy cô đã bị chọc giận đến cực hạn rồi.Lúc này Bạch Dạ Hàn đang ngồi trên xe ở dưới khu chung cư.Cả người anh ta đau nhức, khóe miệng hơi nhếch lên cũng thấy đau.
Sở Ninh Dực vì người phụ nữ này mà ra tay với anh ta ác thật.Anh ta bỗng cảm thấy bản thân thật đáng thương, rốt cuộc anh ta đang làm gì thế này?Thủy An Lạc nói xong, nhưng bên kia vẫn chẳng ho he tiếng nào.Cô cố gắng th* d*c, giờ bất luận cô có chất vấn Bạch Dạ Hàn thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật là Sở Ninh Dực đã biết hết chuyện rồi.Thế nên, dù cô có hận Bạch Dạ Hàn tới tận xương tủy thì cũng chẳng cótác dụng gì nữa.Trong phòng ngủ nhanh chóng yên tĩnh lại, Thủy An Lạc ngồi bên giường, nhưng lại chẳng động đậy gì.Bạch Dạ Hàn cố nhịn xuống cơn đau trên bụng mình, “Thủy An Lạc, cậu ấy yêu cô hơn tôi tưởng, nhưng chuyện này cũng không thể tránh được sự thật.
Viên Hải rất quan trọng đối với Sở Đại, quan trọng hơn cả mạng sống của cậu ấy.
Cậu ấy từng mắc bệnh tâm lý chỉ vì Viên Hải.”Bệnh tâm lý.Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đã bị đóng chặt.Sở Ninh Dực có bệnh tâm lý sao?“Nếu cô thật sự yêu cậu ấy, không bằng hãy tìm bác sĩ tâm lý của cậu ấy, cô sẽ biết tại sao tôi cứ khăng khăng bắt cô phải rời đi như vậy.” Nói rồi Bạch Dạ Hàn ôm chặt lấy bụng mình, có vẻ như anh ta đã bị đau đến cực hạn rồi.Bàn tay đang nắm di động của Thủy An Lạc giờ phút này như mất hết toàn bộ sức lực, từ từ buông thõng xuống.Một người đàn ông như Sở Ninh Dực mà lại cần phải đi khám bác sĩ tâm ý?Anh ấy đã trải qua chuyện gì?Anh ấy thật sự đã mắc bệnh sau lần chỉ huy sai lầm của trận hỏa hoạn ấy sao?------oOo------.
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Cơ thể Thủy An Lạc khẽ run lên, đánh rơi luôn nắp nồi cô vừa cầm lên.Choang...Âm thanh lớn vang lên khiến thím Vu vội vàng nhìn qua, “Thiếu phu nhân.”Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, nên đành phải dựa vào bệ bếp để không ngã xuống.Bạch Dạ Hàn tới tìm Sở Ninh Dực rồi?Vậy, tập tài liệu anh vừa cầm lên là cái gì?Thủy An Lạc nghĩ vậy, mồ hôi lạnh ở sống lưng bắt đầu toát ra, ngay đến bàn tay đang bám vào bệ bếp của cô cũng run lên trông thấy.Thủy An Lạc mím chặt môi, cảm giác sợ hãi bỗng chốc vây lấy cả cơ thể cô.Trong đầu Thủy An Lạc chỉ có một câu nói duy nhất, đó chính là: Sở Ninh Dực biết rồi!Anh biết hết cả rồi!Hạnh phúc vừa mới tới, đã phải đi rồi sao?“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.” Thấy cô như vậy thím Vu càng lo lắng hơn, bà nắm lấy cánh tay Thủy An Lạc gọi cô.Thủy An Lạc bỗng sực tỉnh, đôi mắt to tròn nhìn thím Vu với vẻ bất lực, “Cháu không sao.” Cô khẽ nói, “Thím Vu, thím trông trứng gà giúp cháu nhé, cháu lên xem Tiểu Bảo Bối thế nào một chút.”Thím Vu vừa tò mò lại lo lắng nhưng vẫn gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.Thủy An Lạc nhanh chân chạy lên lầu, nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ say.Sau đó cô lấy điện thoại để trong ngăn kéo đầu giường ra.Trước đây lúc cô mời Bạch Dạ Hàn kiện giúp có lưu lại số điện thoại của anh ta, thế nên cũng tìm thấy rất nhanh.Sau khi tìm thấy số điện thoại, cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà gọi thẳng luôn.Điện thoại reng lấy mấy tiếng mới có người nghe máy, Thủy An Lạc nghĩ chắc chắn Bạch Dạ Hàn không biết đây là số điện thoại của cô, vì nghe giọng của anh ta rất lịch sự.“Xin hỏi ai thế?”“Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Thủy An Lạc tức giận chất vấn, “Nếu anh thật sự có bằng chứng xác thực thì cứ nộp lên tòa án để kiện ba tôi, cần gì cứ phải làm trò này với tôi và Sở Ninh Dực hả? Anh như vậy thật sự khiến tôi cảm thấy người anh yêu thật ra là Sở Ninh Dực đấy!”Thủy An Lạc nói một mạch không ngừng, có thể thấy cô đã bị chọc giận đến cực hạn rồi.Lúc này Bạch Dạ Hàn đang ngồi trên xe ở dưới khu chung cư.Cả người anh ta đau nhức, khóe miệng hơi nhếch lên cũng thấy đau.Sở Ninh Dực vì người phụ nữ này mà ra tay với anh ta ác thật.Anh ta bỗng cảm thấy bản thân thật đáng thương, rốt cuộc anh ta đang làm gì thế này?Thủy An Lạc nói xong, nhưng bên kia vẫn chẳng ho he tiếng nào.Cô cố gắng th* d*c, giờ bất luận cô có chất vấn Bạch Dạ Hàn thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật là Sở Ninh Dực đã biết hết chuyện rồi.Thế nên, dù cô có hận Bạch Dạ Hàn tới tận xương tủy thì cũng chẳng cótác dụng gì nữa.Trong phòng ngủ nhanh chóng yên tĩnh lại, Thủy An Lạc ngồi bên giường, nhưng lại chẳng động đậy gì.Bạch Dạ Hàn cố nhịn xuống cơn đau trên bụng mình, “Thủy An Lạc, cậu ấy yêu cô hơn tôi tưởng, nhưng chuyện này cũng không thể tránh được sự thật.Viên Hải rất quan trọng đối với Sở Đại, quan trọng hơn cả mạng sống của cậu ấy.Cậu ấy từng mắc bệnh tâm lý chỉ vì Viên Hải.”Bệnh tâm lý.Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đã bị đóng chặt.Sở Ninh Dực có bệnh tâm lý sao?“Nếu cô thật sự yêu cậu ấy, không bằng hãy tìm bác sĩ tâm lý của cậu ấy, cô sẽ biết tại sao tôi cứ khăng khăng bắt cô phải rời đi như vậy.” Nói rồi Bạch Dạ Hàn ôm chặt lấy bụng mình, có vẻ như anh ta đã bị đau đến cực hạn rồi.Bàn tay đang nắm di động của Thủy An Lạc giờ phút này như mất hết toàn bộ sức lực, từ từ buông thõng xuống.Một người đàn ông như Sở Ninh Dực mà lại cần phải đi khám bác sĩ tâm ý?Anh ấy đã trải qua chuyện gì?Anh ấy thật sự đã mắc bệnh sau lần chỉ huy sai lầm của trận hỏa hoạn ấy sao?------oOo------.