Tác giả:

Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…

Chương 1231: Sở Ninh Dực Chỉ Thuộc Về Thủy An Lạc 3

Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Gió xuân ấm áp nhưng vẫn chẳng thể nào làm ấm lên nhiệt độ giữa hai người họ.Kiều Nhã Nguyễn cố chấp muốn có một câu trả lời, nhưng Phong Phong lại nhất quyết không lên tiếng.Kiều Nhã Nguyễn nghĩ chỉ cần anh ta có thể nói một câu thôi thì cô nguyện làm người vượt qua ngôi mộ đang chắn giữa bọn họ kia.Hiện tại Phong Phong không phủ nhận thì cô vẫn sẽ thích anh ta.Nếu đã yêu thì cô sẽ vì bản thân mà cố gắng.Nếu trong lòng Phong Phong đã có cô thì tại sao không vì chính bản thân mình mà cố gắng một chút?Cả người Phong Phong căng cứng, cuối cùng quay người đi.Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên để mặc những giọt nước mắt lăn xuống.“Được, tôi đã hiểu rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói dứt lời liền dứt khoát mở cửa ngồi vào xe, sau đó phóng xe rời đi.Phong Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Kiều Nhã Nguyễn đang xa dần, cảm giác đau đớn khiến anh ta phải đưa tay siết chặt lấy lồng ngực của mình.Lúc George chạy nơi đến thì thấy Phong Phong đang ngồi một mình bên vệ đường.Rõ ràng là một thằng đàn ông mà sao mỗi lần đối mặt với vấn đề lại ủy mị hơn cả phụ nữ như vậy?Về điểm này thì anh ta cảm thấy Phong Phong còn chẳng bằng Kiều Nhã Nguyễn.Chẳng lẽ vì Kiều Nhã Nguyễn mạnh mẽ quá sao? Vậy nên Phong Phong chỉ có thể đóng vai nữ trong cuộc tình này?George đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phong Phong: “Lúc tôi đến thì thấy cô Kiều đang phóng xe đi, nếu là! ”Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì người vốn ngồi bên cạnh anh ta bỗng biến mất, đồng thời con xe của anh ta cũng mất tăm luôn.George hơi nhún vai, hay ghê, vội vàng đến thế rồi mà vẫn không thể nói ra được sao?***Trong phòng ngủ của Sở gia, Thủy An Lạc đang ngáp ngắn ngáp dài bế Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui để ru nhóc ngủ.Trên bàn là di động đang ở chế độ bật loa ngoài, cô đã nghe Kiều Nhã Nguyễn mắng đến nửa tiếng đồng hồ rồi.Xem ra Phong Phong lại chọc Kiều Nhã Nguyễn tức rồi.“Mày nói xem có phải anh ta mắc bệnh lạ nào đó không? Đau cả trứng, tao chưa từng thấy một thằng đàn ông nào lại có thể đàn bà như vậy, còn đàn bà hơn cả ông đây nữa!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, một người vừa mở miệng là hô ông đây mà còn dám nói mình đàn bà sao?“Tao bảo này, mày không thấy lần này Phong Ảnh đế chơi rất hay sao?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Không ngờ anh ta lại có thể làm chuyện như vậy, nói mau, mày với Sư Hạ Dương làm cái gì thế? Đến mức độ mà anh ta phát điên đập luôn cả quán cafe của người ta?”“Cút! Tao vừa ra cửa thì trùng hợp gặp mặt không được sao? Người ta thay mặt vợ nói một tiếng cảm ơn với tao thì có vấn đề gì chắc? Người ta lịch sự hơn anh ta thì là phạm pháp à?” Kiều Nhã Nguyễn càng nói giọng càng cao.Thủy An Lạc vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối vừa bị giật mình rồi tiếp tục nói: “Gái à, mày bình tĩnh chút đi, giảm tốc độ xuống.”Kiều Nhã Nguyễn nghe Thủy An Lạc nói vậy thì hơi ngừng lại một chút:“Sao bây giờ mày lại ăn nói bình tĩnh như vậy?”“Chị đây lịch kiếp, sắp thăng rồi.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.“Lượn đi!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng: “Giờ thì mày hạnh phúc quá rồi.Sở tổng chỉ còn thiếu mỗi nước treo mày trên lưng mang đi rêu rao thôi đấy.”“Treo trên lưng mang ra ngoài? Phải là cõng trên lưng mang ra ngoài mới đúng chứ?” Thủy An Lạc chắc chắn ai kia đã bị kích động tới độ mụ nãoluôn rồi.“Cút ra đây cho tao, đi uống rượu với tao.”“Anh Sở không cho! ”“Thủy An Lạc!!!”“Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!” Thủy An Lạc vội vàng sửa lời: “Nhưng mà người chị em à, trước đó có thể cho tao dỗ người đàn ông nhỏ của tao ngủ đã được không?”Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất.Kiều Nhã Nguyễn nói địa điểm xong liền cúp máy.Thủy An Lạc thở dài đánh thượt một cái, cô cúi đầu nhìn con trai đang buồn ngủ: “Mẹ nuôi của con chọn người yêu kiểu gì vậy hả?”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống.Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh Sở đang đứng trước cửa phòng tắm.Có điều ánh mắt của anh có gì đó không được đúng lắm.------oOo------.

Gió xuân ấm áp nhưng vẫn chẳng thể nào làm ấm lên nhiệt độ giữa hai người họ.

Kiều Nhã Nguyễn cố chấp muốn có một câu trả lời, nhưng Phong Phong lại nhất quyết không lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ chỉ cần anh ta có thể nói một câu thôi thì cô nguyện làm người vượt qua ngôi mộ đang chắn giữa bọn họ kia.

Hiện tại Phong Phong không phủ nhận thì cô vẫn sẽ thích anh ta.

Nếu đã yêu thì cô sẽ vì bản thân mà cố gắng.

Nếu trong lòng Phong Phong đã có cô thì tại sao không vì chính bản thân mình mà cố gắng một chút?Cả người Phong Phong căng cứng, cuối cùng quay người đi.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên để mặc những giọt nước mắt lăn xuống.

“Được, tôi đã hiểu rồi.

” Kiều Nhã Nguyễn nói dứt lời liền dứt khoát mở cửa ngồi vào xe, sau đó phóng xe rời đi.

Phong Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Kiều Nhã Nguyễn đang xa dần, cảm giác đau đớn khiến anh ta phải đưa tay siết chặt lấy lồng ngực của mình.

Lúc George chạy nơi đến thì thấy Phong Phong đang ngồi một mình bên vệ đường.

Rõ ràng là một thằng đàn ông mà sao mỗi lần đối mặt với vấn đề lại ủy mị hơn cả phụ nữ như vậy?Về điểm này thì anh ta cảm thấy Phong Phong còn chẳng bằng Kiều Nhã Nguyễn.

Chẳng lẽ vì Kiều Nhã Nguyễn mạnh mẽ quá sao? Vậy nên Phong Phong chỉ có thể đóng vai nữ trong cuộc tình này?George đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phong Phong: “Lúc tôi đến thì thấy cô Kiều đang phóng xe đi, nếu là! ”Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì người vốn ngồi bên cạnh anh ta bỗng biến mất, đồng thời con xe của anh ta cũng mất tăm luôn.

George hơi nhún vai, hay ghê, vội vàng đến thế rồi mà vẫn không thể nói ra được sao?***Trong phòng ngủ của Sở gia, Thủy An Lạc đang ngáp ngắn ngáp dài bế Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui để ru nhóc ngủ.

Trên bàn là di động đang ở chế độ bật loa ngoài, cô đã nghe Kiều Nhã Nguyễn mắng đến nửa tiếng đồng hồ rồi.

Xem ra Phong Phong lại chọc Kiều Nhã Nguyễn tức rồi.

“Mày nói xem có phải anh ta mắc bệnh lạ nào đó không? Đau cả trứng, tao chưa từng thấy một thằng đàn ông nào lại có thể đàn bà như vậy, còn đàn bà hơn cả ông đây nữa!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, một người vừa mở miệng là hô ông đây mà còn dám nói mình đàn bà sao?“Tao bảo này, mày không thấy lần này Phong Ảnh đế chơi rất hay sao?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Không ngờ anh ta lại có thể làm chuyện như vậy, nói mau, mày với Sư Hạ Dương làm cái gì thế? Đến mức độ mà anh ta phát điên đập luôn cả quán cafe của người ta?”“Cút! Tao vừa ra cửa thì trùng hợp gặp mặt không được sao? Người ta thay mặt vợ nói một tiếng cảm ơn với tao thì có vấn đề gì chắc? Người ta lịch sự hơn anh ta thì là phạm pháp à?” Kiều Nhã Nguyễn càng nói giọng càng cao.

Thủy An Lạc vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối vừa bị giật mình rồi tiếp tục nói: “Gái à, mày bình tĩnh chút đi, giảm tốc độ xuống.

”Kiều Nhã Nguyễn nghe Thủy An Lạc nói vậy thì hơi ngừng lại một chút:“Sao bây giờ mày lại ăn nói bình tĩnh như vậy?”“Chị đây lịch kiếp, sắp thăng rồi.

” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.

“Lượn đi!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng: “Giờ thì mày hạnh phúc quá rồi.

Sở tổng chỉ còn thiếu mỗi nước treo mày trên lưng mang đi rêu rao thôi đấy.

”“Treo trên lưng mang ra ngoài? Phải là cõng trên lưng mang ra ngoài mới đúng chứ?” Thủy An Lạc chắc chắn ai kia đã bị kích động tới độ mụ nãoluôn rồi.

“Cút ra đây cho tao, đi uống rượu với tao.

”“Anh Sở không cho! ”“Thủy An Lạc!!!”“Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!” Thủy An Lạc vội vàng sửa lời: “Nhưng mà người chị em à, trước đó có thể cho tao dỗ người đàn ông nhỏ của tao ngủ đã được không?”Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất.

Kiều Nhã Nguyễn nói địa điểm xong liền cúp máy.

Thủy An Lạc thở dài đánh thượt một cái, cô cúi đầu nhìn con trai đang buồn ngủ: “Mẹ nuôi của con chọn người yêu kiểu gì vậy hả?”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống.

Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh Sở đang đứng trước cửa phòng tắm.

Có điều ánh mắt của anh có gì đó không được đúng lắm.

------oOo------.

Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Gió xuân ấm áp nhưng vẫn chẳng thể nào làm ấm lên nhiệt độ giữa hai người họ.Kiều Nhã Nguyễn cố chấp muốn có một câu trả lời, nhưng Phong Phong lại nhất quyết không lên tiếng.Kiều Nhã Nguyễn nghĩ chỉ cần anh ta có thể nói một câu thôi thì cô nguyện làm người vượt qua ngôi mộ đang chắn giữa bọn họ kia.Hiện tại Phong Phong không phủ nhận thì cô vẫn sẽ thích anh ta.Nếu đã yêu thì cô sẽ vì bản thân mà cố gắng.Nếu trong lòng Phong Phong đã có cô thì tại sao không vì chính bản thân mình mà cố gắng một chút?Cả người Phong Phong căng cứng, cuối cùng quay người đi.Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên để mặc những giọt nước mắt lăn xuống.“Được, tôi đã hiểu rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói dứt lời liền dứt khoát mở cửa ngồi vào xe, sau đó phóng xe rời đi.Phong Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Kiều Nhã Nguyễn đang xa dần, cảm giác đau đớn khiến anh ta phải đưa tay siết chặt lấy lồng ngực của mình.Lúc George chạy nơi đến thì thấy Phong Phong đang ngồi một mình bên vệ đường.Rõ ràng là một thằng đàn ông mà sao mỗi lần đối mặt với vấn đề lại ủy mị hơn cả phụ nữ như vậy?Về điểm này thì anh ta cảm thấy Phong Phong còn chẳng bằng Kiều Nhã Nguyễn.Chẳng lẽ vì Kiều Nhã Nguyễn mạnh mẽ quá sao? Vậy nên Phong Phong chỉ có thể đóng vai nữ trong cuộc tình này?George đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phong Phong: “Lúc tôi đến thì thấy cô Kiều đang phóng xe đi, nếu là! ”Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì người vốn ngồi bên cạnh anh ta bỗng biến mất, đồng thời con xe của anh ta cũng mất tăm luôn.George hơi nhún vai, hay ghê, vội vàng đến thế rồi mà vẫn không thể nói ra được sao?***Trong phòng ngủ của Sở gia, Thủy An Lạc đang ngáp ngắn ngáp dài bế Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui để ru nhóc ngủ.Trên bàn là di động đang ở chế độ bật loa ngoài, cô đã nghe Kiều Nhã Nguyễn mắng đến nửa tiếng đồng hồ rồi.Xem ra Phong Phong lại chọc Kiều Nhã Nguyễn tức rồi.“Mày nói xem có phải anh ta mắc bệnh lạ nào đó không? Đau cả trứng, tao chưa từng thấy một thằng đàn ông nào lại có thể đàn bà như vậy, còn đàn bà hơn cả ông đây nữa!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, một người vừa mở miệng là hô ông đây mà còn dám nói mình đàn bà sao?“Tao bảo này, mày không thấy lần này Phong Ảnh đế chơi rất hay sao?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Không ngờ anh ta lại có thể làm chuyện như vậy, nói mau, mày với Sư Hạ Dương làm cái gì thế? Đến mức độ mà anh ta phát điên đập luôn cả quán cafe của người ta?”“Cút! Tao vừa ra cửa thì trùng hợp gặp mặt không được sao? Người ta thay mặt vợ nói một tiếng cảm ơn với tao thì có vấn đề gì chắc? Người ta lịch sự hơn anh ta thì là phạm pháp à?” Kiều Nhã Nguyễn càng nói giọng càng cao.Thủy An Lạc vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối vừa bị giật mình rồi tiếp tục nói: “Gái à, mày bình tĩnh chút đi, giảm tốc độ xuống.”Kiều Nhã Nguyễn nghe Thủy An Lạc nói vậy thì hơi ngừng lại một chút:“Sao bây giờ mày lại ăn nói bình tĩnh như vậy?”“Chị đây lịch kiếp, sắp thăng rồi.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.“Lượn đi!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng: “Giờ thì mày hạnh phúc quá rồi.Sở tổng chỉ còn thiếu mỗi nước treo mày trên lưng mang đi rêu rao thôi đấy.”“Treo trên lưng mang ra ngoài? Phải là cõng trên lưng mang ra ngoài mới đúng chứ?” Thủy An Lạc chắc chắn ai kia đã bị kích động tới độ mụ nãoluôn rồi.“Cút ra đây cho tao, đi uống rượu với tao.”“Anh Sở không cho! ”“Thủy An Lạc!!!”“Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!” Thủy An Lạc vội vàng sửa lời: “Nhưng mà người chị em à, trước đó có thể cho tao dỗ người đàn ông nhỏ của tao ngủ đã được không?”Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất.Kiều Nhã Nguyễn nói địa điểm xong liền cúp máy.Thủy An Lạc thở dài đánh thượt một cái, cô cúi đầu nhìn con trai đang buồn ngủ: “Mẹ nuôi của con chọn người yêu kiểu gì vậy hả?”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống.Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh Sở đang đứng trước cửa phòng tắm.Có điều ánh mắt của anh có gì đó không được đúng lắm.------oOo------.

Chương 1231: Sở Ninh Dực Chỉ Thuộc Về Thủy An Lạc 3