Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 1267: Đội Trưởng Sư Có Thể Đi Cửa Sau Được Không 4
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Thủy An Lạc kiểm tra cẩn thận cho cô nàng xong liền xoay người định đi“Đứng lại cho tao.”“Lão Phật Gia, tiểu nhân đi làm đây.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.“Ai gia là bệnh nhân của ngươi, giờ có chuyện, lăn lại đây cho ông.” Kiều Nhã Nguyễn khí phách nói.Thủy An Lạc âm thầm nói lẩm bẩm, biết ngay con người này là như vậy, nói chuyện tử tế thì không nghe, cứ phải dùng biện pháp mạnh.“Mày vẫn chưa nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhã Nguyễn không nén được sự tò mò trong lòng, không hỏi ra miệng cô thấy rất bức bối.“Mày ấy, lần đầu tiên mày đi xem mắt, lúc mày về rồi, Phong Phong quay lại đánh cho thằng cha tự đại kia một trận.Lần thứ hai mày xem mắt, lúc Phong Phong đến nơi thì mày và đối tượng hẹn hò của mày đã đi rồi, nên anh ta đã đập banh quán cà phê nhà người ta ra.Sau đó buổi đêm anh ta lại phá banh cả quán rượu, đoạn tuyệt với CP Thái tử rồi.” Thủy An Lạc nói xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn không có ý định nói chuyện, liền xoay người bỏ đi.Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, thật sự cô không thể nắm bắt được Phong Phong muốn làm gì?Thủy An Lạc đứng ở cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng lắc đầu bước đi.Cho dù nói sẽ không phân người hướng dẫn cho Thủy An Lạc nhưng như vậy thật là coi rẻ mạng người, cho nên lần này người được tìm làm hướng dẫn cho cô chính là chủ nhiệm khoa ngoại, một người phụ nữ rất hiền lành.Thủy An Lạc vẫn theo bà ấy đi khám bệnh, lúc xế chiều lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.“Cuộc họp của anh còn chưa kết thúc, anh bảo chú Sở qua đón em rồi đấy, đến chỗ anh trước, chờ tan họp mình cùng về nhà.” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề.“Em có thể bắt xe...!tự về mà.” Ba chữ cuối, Thủy An Lạc xác nhận Sở Ninh Dực không nghe được, bởi vì người bên kia đã cúp điện thoại.Xem ra là bận thật.“Cô ơi, không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó đến chỗ Kiều Nhã Nguyễn chờ chú Sở tới đón mình.Lúc Thủy An Lạc đến nơi, ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn đã tới.Kiều Nhã Nguyễn thấy cô liền trừng mắt một cái.Thủy An Lạc chớp mắt tỏ ra rất vô tội, không phải cô gọi tới.“Chào cô chú.” Thủy An Lạc khéo léo chào hỏi.“Lạc Lạc tan làm rồi à?” Mẹ Kiều dịu dàng mở miệng hỏi.“Dạ, tan rồi.” Thủy An Lạc nói, đặt cơm tối lên bàn, “Cô chú ở lại, cháu xin phép về trước.”“Ừ, Lạc Lạc à, hai ngày này làm phiền cháu quá.Đáng lẽ cháu nên báochúng ta sớm mới phải.” Mẹ Kiều tiễn Thủy An Lạc đi ra ngoài, còn vừa đi vừa mở miệng nói.“Cháu?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút, tiếp tục nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.Kiều Nhã Nguyễn lầm bầm hai tiếng, cứ giả vờ đi.Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.Lão Phật Gia không mở miệng, cô ấy làm sao dám tấu lên thiên đình chứ.Thủy An Lạc nghĩ, ngoại trừ tên nào đó ra, cũng chẳng có ai mượn danh nghĩa của cô để làm chuyện này hết.Phong Phong, anh đấy, đánh chị đây còn muốn lợi dụng chị, anh giỏi lắm, cứ chờ đấy.Thủy An Lạc lúng túng cười hai tiếng, “Cháu về trước ạ.” Thủy An Lạc nghĩ, mình mà cứ tiếp tục ở lại kiểu gì cũng bị ánh mắt của Lão Phật Gia g**t ch*t.Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện như chạy nạn.Chú Sở đến vừa kịp lúc.Sau khi lên xe Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ, Phong Phong sao lại lấy danh nghĩa của mình mà nói cho ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn biết?Có bản lĩnh tự mình đi mà nói, giả danh người khác làm gì?Lúc Thủy An Lạc đến công ty, Sở Ninh Dực vẫn còn đang họp, nhưng cô lại tìm thấy một người rảnh rỗi, Cố Thanh Trần.Lúc này Cố Thanh Trần đang tựa cả người trước cửa sổ phòng pha trà, nhìn bên ngoài đờ ra.Thủy An Lạc nói với chú Sở một tiếng rồi lặng lẽ đi tới.------oOo------.
Thủy An Lạc kiểm tra cẩn thận cho cô nàng xong liền xoay người định đi“Đứng lại cho tao.”“Lão Phật Gia, tiểu nhân đi làm đây.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.“Ai gia là bệnh nhân của ngươi, giờ có chuyện, lăn lại đây cho ông.” Kiều Nhã Nguyễn khí phách nói.Thủy An Lạc âm thầm nói lẩm bẩm, biết ngay con người này là như vậy, nói chuyện tử tế thì không nghe, cứ phải dùng biện pháp mạnh.“Mày vẫn chưa nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhã Nguyễn không nén được sự tò mò trong lòng, không hỏi ra miệng cô thấy rất bức bối.“Mày ấy, lần đầu tiên mày đi xem mắt, lúc mày về rồi, Phong Phong quay lại đánh cho thằng cha tự đại kia một trận.
Lần thứ hai mày xem mắt, lúc Phong Phong đến nơi thì mày và đối tượng hẹn hò của mày đã đi rồi, nên anh ta đã đập banh quán cà phê nhà người ta ra.
Sau đó buổi đêm anh ta lại phá banh cả quán rượu, đoạn tuyệt với CP Thái tử rồi.” Thủy An Lạc nói xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn không có ý định nói chuyện, liền xoay người bỏ đi.Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, thật sự cô không thể nắm bắt được Phong Phong muốn làm gì?Thủy An Lạc đứng ở cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng lắc đầu bước đi.Cho dù nói sẽ không phân người hướng dẫn cho Thủy An Lạc nhưng như vậy thật là coi rẻ mạng người, cho nên lần này người được tìm làm hướng dẫn cho cô chính là chủ nhiệm khoa ngoại, một người phụ nữ rất hiền lành.Thủy An Lạc vẫn theo bà ấy đi khám bệnh, lúc xế chiều lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.“Cuộc họp của anh còn chưa kết thúc, anh bảo chú Sở qua đón em rồi đấy, đến chỗ anh trước, chờ tan họp mình cùng về nhà.” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề.“Em có thể bắt xe...!tự về mà.” Ba chữ cuối, Thủy An Lạc xác nhận Sở Ninh Dực không nghe được, bởi vì người bên kia đã cúp điện thoại.Xem ra là bận thật.“Cô ơi, không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó đến chỗ Kiều Nhã Nguyễn chờ chú Sở tới đón mình.Lúc Thủy An Lạc đến nơi, ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn đã tới.Kiều Nhã Nguyễn thấy cô liền trừng mắt một cái.
Thủy An Lạc chớp mắt tỏ ra rất vô tội, không phải cô gọi tới.“Chào cô chú.” Thủy An Lạc khéo léo chào hỏi.“Lạc Lạc tan làm rồi à?” Mẹ Kiều dịu dàng mở miệng hỏi.“Dạ, tan rồi.” Thủy An Lạc nói, đặt cơm tối lên bàn, “Cô chú ở lại, cháu xin phép về trước.”“Ừ, Lạc Lạc à, hai ngày này làm phiền cháu quá.
Đáng lẽ cháu nên báochúng ta sớm mới phải.” Mẹ Kiều tiễn Thủy An Lạc đi ra ngoài, còn vừa đi vừa mở miệng nói.“Cháu?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút, tiếp tục nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn lầm bầm hai tiếng, cứ giả vờ đi.Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.
Lão Phật Gia không mở miệng, cô ấy làm sao dám tấu lên thiên đình chứ.Thủy An Lạc nghĩ, ngoại trừ tên nào đó ra, cũng chẳng có ai mượn danh nghĩa của cô để làm chuyện này hết.Phong Phong, anh đấy, đánh chị đây còn muốn lợi dụng chị, anh giỏi lắm, cứ chờ đấy.Thủy An Lạc lúng túng cười hai tiếng, “Cháu về trước ạ.” Thủy An Lạc nghĩ, mình mà cứ tiếp tục ở lại kiểu gì cũng bị ánh mắt của Lão Phật Gia g**t ch*t.Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện như chạy nạn.
Chú Sở đến vừa kịp lúc.
Sau khi lên xe Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ, Phong Phong sao lại lấy danh nghĩa của mình mà nói cho ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn biết?Có bản lĩnh tự mình đi mà nói, giả danh người khác làm gì?Lúc Thủy An Lạc đến công ty, Sở Ninh Dực vẫn còn đang họp, nhưng cô lại tìm thấy một người rảnh rỗi, Cố Thanh Trần.Lúc này Cố Thanh Trần đang tựa cả người trước cửa sổ phòng pha trà, nhìn bên ngoài đờ ra.Thủy An Lạc nói với chú Sở một tiếng rồi lặng lẽ đi tới.------oOo------.
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Thủy An Lạc kiểm tra cẩn thận cho cô nàng xong liền xoay người định đi“Đứng lại cho tao.”“Lão Phật Gia, tiểu nhân đi làm đây.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.“Ai gia là bệnh nhân của ngươi, giờ có chuyện, lăn lại đây cho ông.” Kiều Nhã Nguyễn khí phách nói.Thủy An Lạc âm thầm nói lẩm bẩm, biết ngay con người này là như vậy, nói chuyện tử tế thì không nghe, cứ phải dùng biện pháp mạnh.“Mày vẫn chưa nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhã Nguyễn không nén được sự tò mò trong lòng, không hỏi ra miệng cô thấy rất bức bối.“Mày ấy, lần đầu tiên mày đi xem mắt, lúc mày về rồi, Phong Phong quay lại đánh cho thằng cha tự đại kia một trận.Lần thứ hai mày xem mắt, lúc Phong Phong đến nơi thì mày và đối tượng hẹn hò của mày đã đi rồi, nên anh ta đã đập banh quán cà phê nhà người ta ra.Sau đó buổi đêm anh ta lại phá banh cả quán rượu, đoạn tuyệt với CP Thái tử rồi.” Thủy An Lạc nói xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn không có ý định nói chuyện, liền xoay người bỏ đi.Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, thật sự cô không thể nắm bắt được Phong Phong muốn làm gì?Thủy An Lạc đứng ở cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng lắc đầu bước đi.Cho dù nói sẽ không phân người hướng dẫn cho Thủy An Lạc nhưng như vậy thật là coi rẻ mạng người, cho nên lần này người được tìm làm hướng dẫn cho cô chính là chủ nhiệm khoa ngoại, một người phụ nữ rất hiền lành.Thủy An Lạc vẫn theo bà ấy đi khám bệnh, lúc xế chiều lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.“Cuộc họp của anh còn chưa kết thúc, anh bảo chú Sở qua đón em rồi đấy, đến chỗ anh trước, chờ tan họp mình cùng về nhà.” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề.“Em có thể bắt xe...!tự về mà.” Ba chữ cuối, Thủy An Lạc xác nhận Sở Ninh Dực không nghe được, bởi vì người bên kia đã cúp điện thoại.Xem ra là bận thật.“Cô ơi, không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó đến chỗ Kiều Nhã Nguyễn chờ chú Sở tới đón mình.Lúc Thủy An Lạc đến nơi, ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn đã tới.Kiều Nhã Nguyễn thấy cô liền trừng mắt một cái.Thủy An Lạc chớp mắt tỏ ra rất vô tội, không phải cô gọi tới.“Chào cô chú.” Thủy An Lạc khéo léo chào hỏi.“Lạc Lạc tan làm rồi à?” Mẹ Kiều dịu dàng mở miệng hỏi.“Dạ, tan rồi.” Thủy An Lạc nói, đặt cơm tối lên bàn, “Cô chú ở lại, cháu xin phép về trước.”“Ừ, Lạc Lạc à, hai ngày này làm phiền cháu quá.Đáng lẽ cháu nên báochúng ta sớm mới phải.” Mẹ Kiều tiễn Thủy An Lạc đi ra ngoài, còn vừa đi vừa mở miệng nói.“Cháu?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút, tiếp tục nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.Kiều Nhã Nguyễn lầm bầm hai tiếng, cứ giả vờ đi.Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.Lão Phật Gia không mở miệng, cô ấy làm sao dám tấu lên thiên đình chứ.Thủy An Lạc nghĩ, ngoại trừ tên nào đó ra, cũng chẳng có ai mượn danh nghĩa của cô để làm chuyện này hết.Phong Phong, anh đấy, đánh chị đây còn muốn lợi dụng chị, anh giỏi lắm, cứ chờ đấy.Thủy An Lạc lúng túng cười hai tiếng, “Cháu về trước ạ.” Thủy An Lạc nghĩ, mình mà cứ tiếp tục ở lại kiểu gì cũng bị ánh mắt của Lão Phật Gia g**t ch*t.Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện như chạy nạn.Chú Sở đến vừa kịp lúc.Sau khi lên xe Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ, Phong Phong sao lại lấy danh nghĩa của mình mà nói cho ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn biết?Có bản lĩnh tự mình đi mà nói, giả danh người khác làm gì?Lúc Thủy An Lạc đến công ty, Sở Ninh Dực vẫn còn đang họp, nhưng cô lại tìm thấy một người rảnh rỗi, Cố Thanh Trần.Lúc này Cố Thanh Trần đang tựa cả người trước cửa sổ phòng pha trà, nhìn bên ngoài đờ ra.Thủy An Lạc nói với chú Sở một tiếng rồi lặng lẽ đi tới.------oOo------.