Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 1272: Đội Trưởng Sư Có Thể Đi Cửa Sau Được Không 9
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh bế Tiểu Bảo Bối đặt vào ghế ăn của nhóc.“Anh tốt với con trai mình thì có gì là không bình thường?”Ặc! Anh hỏi nghiêm túc như thế thì mới là không bình thường đấy.Lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực nhận được một cuộc điện thoại, Thủy An Lạc thấy sắc mặt anh thay đổi, rồi lại thấy anh nghe điện thoại xong liền ném di động lên bàn.“Nhìn cái gì thế? Không ăn cơm à?” Sở Ninh Dực nói rồi cầm thìa đút cháo cho Tiểu Bảo Bối.“Điện thoại của ai thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.“Em sẽ không muốn biết đâu.” Nói rồi anh lại nhìn cô một cái.Thủy An Lạc hơi sững ra, “Anh đấy, thôi bỏ đi.” Trước mắt cô ghét nhất hai người, một là Phong Phong, một là Sư Hạ Dương.Nếu là Phong Phong, Sở Ninh Dực sẽ chỉ nhíu mày bất lực chứ không ghét bỏ, nhưngvừa rồi rõ ràng là anh có chán ghét, vậy chỉ có thể là Sư Hạ Dương thôi.Sư Hạ Dương đang đứng trong phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn, nhìn điện thoại bị dập ngang hông, rồi lại nhìn về phía cô.“Cánh cửa sau này, chắc phải mất một thời gian nữa tôi mới mở cho cô được rồi.” Sư Hạ Dương quay người đi vào.“Không phải anh là lãnh đạo sao?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò, anh ta không phải là người có vị trí cao nhất trong đợt tuyển binh lần này à?“Cô, có hơi ngoại lệ.” Kiều Nhã Nguyễn là bạn thân của vợ người kia, tất nhiên anh ta cũng không dám tùy tiện đưa người đi, nếu không chỉ sợ khúc mắc với Sở Ninh Dực sẽ ngày càng lớn mất.“Tôi có gì ngoại lệ đâu, chỉ là thêm một người thôi mà.” Kiều Nhã Nguyễn khó hiểu hỏi.“Nếu cô đã thật sự quyết định rồi, tôi nhất định sẽ mở cánh cửa sau này ra cho cô, có điều tạm thời vẫn chưa được, còn thời gian mà, tới lúc đó tôi sẽ báo lại với cô sau.” Sư Hạ Dương nói rồi đi đến bên giường, “Xem như để trả ơn cô đã cứu mạng Dương Dương.”“Lấy công mưu tư à?”“Không đến mức thế, quả thật là cô cũng có năng lực, xem như là chiêu mộ thêm một nhân tài cho tổ quốc, tiện thể tôi cũng có thể trả ơn luôn được thôi.” Sư Hạ Dương không hề cảm thấy bản thân mình như thế là sai chút nào.“Quân nhân các anh đều máu lạnh như thế à? Vợ chưa cưới của anh đã! ” như thế rồi mà anh vẫn còn bận bịu chuyện chiêu binh thế này là sao.Sư Hạ Dương hơi sững ra, có vẻ như có chút giận vì Kiều Nhã Nguyễn hỏi câu này.“Nếu hai năm sau, khi đối diện với Phong Phong, tôi hy vọng cô cũng có thể hỏi bản thân mình một chút xem liệu có phải cũng máu lạnh như thế không.” Sư Hạ Dương nói rồi, không chút khách khí rời khỏi đó.Một dao này, chém cũng đủ ác đấy.Rõ ràng anh ta biết hai chữ cấm kỵ nhất với cô lúc này chính là “Phong Phong” thế mà vẫn nói vậy.Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, chắc là vì cô đã giẫm phải vết thương của Sư Hạ Dương rồi.Hóa ra, anh ta cũng biết đau, chứ không phải là người sắt.Sư Hạ Dương đi khỏi, vừa ra khỏi cửa được một đoạn thì lại gặp Phong Phong, anh ta đi ngang qua nhưng lại bị Phong Phong gọi giật lại.“Tôi nhớ là gần đây đội trưởng Sư bận lắm cơ mà, sao lại có nhiều thời gian rảnh rỗi thế này vậy?” Lời này của Phong Phong rõ ràng có ý châm biếm.Sư Hạ Dương biết lý do vì sao anh ta như vậy với mình, nghe vậy cũng chỉ ngoảnh lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, “Tôi nghĩ lúc này chắc cô Kiều cũng không muốn trông thấy anh đâu.”“Đó là chuyện của tôi!” Phong Phong tức giận phản bác.Bị người ta đâm đúng vết thương, đau đến tê dại.“Tất nhiên.” Sư Hạ Dương nói rồi khẽ gật một cái rồi rời khỏi nơi này.Sư Hạ Dương giỏi lắm, chỉ một câu nói của anh ta mà Phong Phong chỉ dám ngoảnh lại nhìn về phía phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn chứ không có dũng khí bước tới.Cô và Sư Hạ Dương thật sự đã thân thiết đến thế này rồi sao?Nhưng còn anh ta, lại càng ngày càng xa cô.Phong Phong từ từ bước về phía cửa phòng bệnh, nhìn vào trong đã thấy người trong phòng đã nằm ngủ.Nếu như mới đầu giữa hai người bị ngăn cách bởi Kỳ Nhu, thì bây giờ, đến chính anh ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa rồi.------oOo------.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh bế Tiểu Bảo Bối đặt vào ghế ăn của nhóc.
“Anh tốt với con trai mình thì có gì là không bình thường?”Ặc! Anh hỏi nghiêm túc như thế thì mới là không bình thường đấy.
Lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực nhận được một cuộc điện thoại, Thủy An Lạc thấy sắc mặt anh thay đổi, rồi lại thấy anh nghe điện thoại xong liền ném di động lên bàn.
“Nhìn cái gì thế? Không ăn cơm à?” Sở Ninh Dực nói rồi cầm thìa đút cháo cho Tiểu Bảo Bối.
“Điện thoại của ai thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Em sẽ không muốn biết đâu.
” Nói rồi anh lại nhìn cô một cái.
Thủy An Lạc hơi sững ra, “Anh đấy, thôi bỏ đi.
” Trước mắt cô ghét nhất hai người, một là Phong Phong, một là Sư Hạ Dương.
Nếu là Phong Phong, Sở Ninh Dực sẽ chỉ nhíu mày bất lực chứ không ghét bỏ, nhưngvừa rồi rõ ràng là anh có chán ghét, vậy chỉ có thể là Sư Hạ Dương thôi.
Sư Hạ Dương đang đứng trong phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn, nhìn điện thoại bị dập ngang hông, rồi lại nhìn về phía cô.
“Cánh cửa sau này, chắc phải mất một thời gian nữa tôi mới mở cho cô được rồi.
” Sư Hạ Dương quay người đi vào.
“Không phải anh là lãnh đạo sao?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò, anh ta không phải là người có vị trí cao nhất trong đợt tuyển binh lần này à?“Cô, có hơi ngoại lệ.
” Kiều Nhã Nguyễn là bạn thân của vợ người kia, tất nhiên anh ta cũng không dám tùy tiện đưa người đi, nếu không chỉ sợ khúc mắc với Sở Ninh Dực sẽ ngày càng lớn mất.
“Tôi có gì ngoại lệ đâu, chỉ là thêm một người thôi mà.
” Kiều Nhã Nguyễn khó hiểu hỏi.
“Nếu cô đã thật sự quyết định rồi, tôi nhất định sẽ mở cánh cửa sau này ra cho cô, có điều tạm thời vẫn chưa được, còn thời gian mà, tới lúc đó tôi sẽ báo lại với cô sau.
” Sư Hạ Dương nói rồi đi đến bên giường, “Xem như để trả ơn cô đã cứu mạng Dương Dương.
”“Lấy công mưu tư à?”“Không đến mức thế, quả thật là cô cũng có năng lực, xem như là chiêu mộ thêm một nhân tài cho tổ quốc, tiện thể tôi cũng có thể trả ơn luôn được thôi.
” Sư Hạ Dương không hề cảm thấy bản thân mình như thế là sai chút nào.
“Quân nhân các anh đều máu lạnh như thế à? Vợ chưa cưới của anh đã! ” như thế rồi mà anh vẫn còn bận bịu chuyện chiêu binh thế này là sao.
Sư Hạ Dương hơi sững ra, có vẻ như có chút giận vì Kiều Nhã Nguyễn hỏi câu này.
“Nếu hai năm sau, khi đối diện với Phong Phong, tôi hy vọng cô cũng có thể hỏi bản thân mình một chút xem liệu có phải cũng máu lạnh như thế không.
” Sư Hạ Dương nói rồi, không chút khách khí rời khỏi đó.
Một dao này, chém cũng đủ ác đấy.
Rõ ràng anh ta biết hai chữ cấm kỵ nhất với cô lúc này chính là “Phong Phong” thế mà vẫn nói vậy.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, chắc là vì cô đã giẫm phải vết thương của Sư Hạ Dương rồi.
Hóa ra, anh ta cũng biết đau, chứ không phải là người sắt.
Sư Hạ Dương đi khỏi, vừa ra khỏi cửa được một đoạn thì lại gặp Phong Phong, anh ta đi ngang qua nhưng lại bị Phong Phong gọi giật lại.
“Tôi nhớ là gần đây đội trưởng Sư bận lắm cơ mà, sao lại có nhiều thời gian rảnh rỗi thế này vậy?” Lời này của Phong Phong rõ ràng có ý châm biếm.
Sư Hạ Dương biết lý do vì sao anh ta như vậy với mình, nghe vậy cũng chỉ ngoảnh lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, “Tôi nghĩ lúc này chắc cô Kiều cũng không muốn trông thấy anh đâu.
”“Đó là chuyện của tôi!” Phong Phong tức giận phản bác.
Bị người ta đâm đúng vết thương, đau đến tê dại.
“Tất nhiên.
” Sư Hạ Dương nói rồi khẽ gật một cái rồi rời khỏi nơi này.
Sư Hạ Dương giỏi lắm, chỉ một câu nói của anh ta mà Phong Phong chỉ dám ngoảnh lại nhìn về phía phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn chứ không có dũng khí bước tới.
Cô và Sư Hạ Dương thật sự đã thân thiết đến thế này rồi sao?Nhưng còn anh ta, lại càng ngày càng xa cô.
Phong Phong từ từ bước về phía cửa phòng bệnh, nhìn vào trong đã thấy người trong phòng đã nằm ngủ.
Nếu như mới đầu giữa hai người bị ngăn cách bởi Kỳ Nhu, thì bây giờ, đến chính anh ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa rồi.
------oOo------.
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh bế Tiểu Bảo Bối đặt vào ghế ăn của nhóc.“Anh tốt với con trai mình thì có gì là không bình thường?”Ặc! Anh hỏi nghiêm túc như thế thì mới là không bình thường đấy.Lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực nhận được một cuộc điện thoại, Thủy An Lạc thấy sắc mặt anh thay đổi, rồi lại thấy anh nghe điện thoại xong liền ném di động lên bàn.“Nhìn cái gì thế? Không ăn cơm à?” Sở Ninh Dực nói rồi cầm thìa đút cháo cho Tiểu Bảo Bối.“Điện thoại của ai thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.“Em sẽ không muốn biết đâu.” Nói rồi anh lại nhìn cô một cái.Thủy An Lạc hơi sững ra, “Anh đấy, thôi bỏ đi.” Trước mắt cô ghét nhất hai người, một là Phong Phong, một là Sư Hạ Dương.Nếu là Phong Phong, Sở Ninh Dực sẽ chỉ nhíu mày bất lực chứ không ghét bỏ, nhưngvừa rồi rõ ràng là anh có chán ghét, vậy chỉ có thể là Sư Hạ Dương thôi.Sư Hạ Dương đang đứng trong phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn, nhìn điện thoại bị dập ngang hông, rồi lại nhìn về phía cô.“Cánh cửa sau này, chắc phải mất một thời gian nữa tôi mới mở cho cô được rồi.” Sư Hạ Dương quay người đi vào.“Không phải anh là lãnh đạo sao?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò, anh ta không phải là người có vị trí cao nhất trong đợt tuyển binh lần này à?“Cô, có hơi ngoại lệ.” Kiều Nhã Nguyễn là bạn thân của vợ người kia, tất nhiên anh ta cũng không dám tùy tiện đưa người đi, nếu không chỉ sợ khúc mắc với Sở Ninh Dực sẽ ngày càng lớn mất.“Tôi có gì ngoại lệ đâu, chỉ là thêm một người thôi mà.” Kiều Nhã Nguyễn khó hiểu hỏi.“Nếu cô đã thật sự quyết định rồi, tôi nhất định sẽ mở cánh cửa sau này ra cho cô, có điều tạm thời vẫn chưa được, còn thời gian mà, tới lúc đó tôi sẽ báo lại với cô sau.” Sư Hạ Dương nói rồi đi đến bên giường, “Xem như để trả ơn cô đã cứu mạng Dương Dương.”“Lấy công mưu tư à?”“Không đến mức thế, quả thật là cô cũng có năng lực, xem như là chiêu mộ thêm một nhân tài cho tổ quốc, tiện thể tôi cũng có thể trả ơn luôn được thôi.” Sư Hạ Dương không hề cảm thấy bản thân mình như thế là sai chút nào.“Quân nhân các anh đều máu lạnh như thế à? Vợ chưa cưới của anh đã! ” như thế rồi mà anh vẫn còn bận bịu chuyện chiêu binh thế này là sao.Sư Hạ Dương hơi sững ra, có vẻ như có chút giận vì Kiều Nhã Nguyễn hỏi câu này.“Nếu hai năm sau, khi đối diện với Phong Phong, tôi hy vọng cô cũng có thể hỏi bản thân mình một chút xem liệu có phải cũng máu lạnh như thế không.” Sư Hạ Dương nói rồi, không chút khách khí rời khỏi đó.Một dao này, chém cũng đủ ác đấy.Rõ ràng anh ta biết hai chữ cấm kỵ nhất với cô lúc này chính là “Phong Phong” thế mà vẫn nói vậy.Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, chắc là vì cô đã giẫm phải vết thương của Sư Hạ Dương rồi.Hóa ra, anh ta cũng biết đau, chứ không phải là người sắt.Sư Hạ Dương đi khỏi, vừa ra khỏi cửa được một đoạn thì lại gặp Phong Phong, anh ta đi ngang qua nhưng lại bị Phong Phong gọi giật lại.“Tôi nhớ là gần đây đội trưởng Sư bận lắm cơ mà, sao lại có nhiều thời gian rảnh rỗi thế này vậy?” Lời này của Phong Phong rõ ràng có ý châm biếm.Sư Hạ Dương biết lý do vì sao anh ta như vậy với mình, nghe vậy cũng chỉ ngoảnh lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, “Tôi nghĩ lúc này chắc cô Kiều cũng không muốn trông thấy anh đâu.”“Đó là chuyện của tôi!” Phong Phong tức giận phản bác.Bị người ta đâm đúng vết thương, đau đến tê dại.“Tất nhiên.” Sư Hạ Dương nói rồi khẽ gật một cái rồi rời khỏi nơi này.Sư Hạ Dương giỏi lắm, chỉ một câu nói của anh ta mà Phong Phong chỉ dám ngoảnh lại nhìn về phía phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn chứ không có dũng khí bước tới.Cô và Sư Hạ Dương thật sự đã thân thiết đến thế này rồi sao?Nhưng còn anh ta, lại càng ngày càng xa cô.Phong Phong từ từ bước về phía cửa phòng bệnh, nhìn vào trong đã thấy người trong phòng đã nằm ngủ.Nếu như mới đầu giữa hai người bị ngăn cách bởi Kỳ Nhu, thì bây giờ, đến chính anh ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa rồi.------oOo------.