Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 1318: Sở Ninh Dực Vs Bạch Dạ Hàn 3
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì Thủy An Lạc lập tức liếc mắt nhìn một cái.Trách ai?Còn không phải là do Kiều Nhã Nguyễn cầm di động của cô, cho nên đêm qua cô mới phải bán mình cầu tha thứ đó sao.Dù sao Kiều Nhã Nguyễn cũng là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì xảy ra.Cô ôm miệng cười trộm, nhìn Thủy An Lạc cứ như một con mèo trộm được cá.Thủy An Lạc cúi đầu bấm điện thoại của mình rồi hỏi: “Hôm qua mày với Phong điên thế nào rồi?”“Còn có thể thế nào nữa, trời thì phải mưa, gái lớn thì phải gả chồng, đâu có liên quan tới ai.Tao có thể mặc kệ không thèm để ý chuyện của chị Kỳ Nhu.Thế nhưng chắc chắn tao sẽ không ở cùng một đứa con trai ngoan của mẹ đâu.”Cái gì cũng phải nghe mẹ, cái loại đàn ông như vậy, cô có lấy về cũng chẳng được ích lợi gì.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Nhã Nguyễn liền hiểu, lúc này cô có nói gì thì cô bạn thân cũng chẳng thể nghe vào tai được.Trừ khi Phong Phong có thể thay đổi.“Mày biết không? Tao vừa mới đi kiểm tra cho một cô nàng nghệ sĩ nhỏ bị viêm phổi.Bây giờ bệnh đã khỏi rồi nhưng cô ta nhất quyết không chịu xuất viện, cứ ở lì đây để gặp Sở tổng cho bằng được đây.” Thủy An Lạc chậc chậc nói.“Ôi chao, quả nhiên là sức quyến rũ của Sở tổng không ai có thể sánh bằng, có vợ có con đàng hoàng rồi mà vẫn khiến các em gái mơ mộng cơ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quay đầu nhìn nhân vật của mình đã được hồi sinh.Nhân vật của cô học kỹ năng tự hồi sinh lúc nào vậy, sao cô không biết.“Em gái cái quái gì, đã hai mươi mốt rồi, tao còn thấy được cả vết chân chim ở khóe mắt cô ta đấy!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Buổi trưa tan tầm, mày đi với tao qua chỗ mẹ chồng tao đi, để bà ấy chọn thực đơn.”“Muốn ai gia làm tài xế cho nhà ngươi thì cứ nói thẳng.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói.“Tiện đường qua nhà tao đón Tiểu Bảo Bối luôn nhé, mẹ chồng tao bảo nhớ cháu.” Thủy An Lạc đặt di động xuống, đem bệnh án lưu vào trong máy tính xách tay của mình.“Trước mẹ chồng sau mẹ chồng, sao tao lại muốn đánh mày thế nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn chống cằm chuyển qua acc phụ của mình, nhưng lại phát hiện bị đá ra.“What? Thằng nào trộm acc của ông đấy? Nó bị tao chém đến nát bươm rồi mà vẫn còn đi trộm?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.“Trộm thôi mà, mày quan tâm đó là ai làm cái gì, mày cứ thấy cái tên Phong Ảnh đế là nhào lên chém chẳng phải được rồi sao.Có người không công luyện cấp cho mày chém, mày còn không bằng lòng cái gì nữa?”Thủy An Lạc viết xong bệnh án thì xem lại hộp thư một lần nữa, xét thấy không có vấn đề gì liền tắt máy mính, rồi đi cùng Kiều Nhã Nguyễn về nhà đón Tiểu Bảo Bối, sau đó cả ba cũng về nhà ba mẹ.Đối với việc mẹ đột nhiên xuất hiện ở nhà vào ban ngày, Tiểu Bảo Bối rất vui vẻ, cho nên nhóc để mẹ tùy ý mặc cho nhóc một bộ đồ mà nhóc không thích, nghe nói là do bà nội mua cho nhóc.Haizz, Tiểu Bảo Bối rất đau lòng, rõ ràng bà nội là một người tao nhã như vậy mà tại sao bộ đồ nào bà nội chọn cũng không hợp ý nhóc thế chứ.Cái bộ đồ gà con màu vàng tươi này tuy là rất đáng yêu, thế nhưng đây không phải là phong cách của nhóc đâu.Có điều, lần nào mẹ mặc cho nhóc bộ này thì y như rằng sẽ phải đi qua chỗ bà nội.Người mẹ ngốc của nhóc ít nhất vẫn có chút thông minh, lần nào cũng lợi dụng nhóc để lấy lòng bà nội.Tiểu Bảo Bối được mẹ ôm xuống lầu liền trông thấy cả mẹ nuôi.Nhóc lập tức cười tít mắt, ôm cổ của mẹ nuôi rồi hôn một cái thật kêu.“Quả nhiên con trai của mẹ là tốt nhất!” Kiều Nhã Nguyễn tấm tắc nói rồi khom lưng hôn lên má của Tiểu Bảo Bối: “Đi thôi, đi lúc này còn ăn ké được bữa trưa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở cửa xe để hai mẹ con Thủy An Lạc bước lên.------oOo------.
Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì Thủy An Lạc lập tức liếc mắt nhìn một cái.Trách ai?Còn không phải là do Kiều Nhã Nguyễn cầm di động của cô, cho nên đêm qua cô mới phải bán mình cầu tha thứ đó sao.Dù sao Kiều Nhã Nguyễn cũng là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cô ôm miệng cười trộm, nhìn Thủy An Lạc cứ như một con mèo trộm được cá.Thủy An Lạc cúi đầu bấm điện thoại của mình rồi hỏi: “Hôm qua mày với Phong điên thế nào rồi?”“Còn có thể thế nào nữa, trời thì phải mưa, gái lớn thì phải gả chồng, đâu có liên quan tới ai.
Tao có thể mặc kệ không thèm để ý chuyện của chị Kỳ Nhu.
Thế nhưng chắc chắn tao sẽ không ở cùng một đứa con trai ngoan của mẹ đâu.”Cái gì cũng phải nghe mẹ, cái loại đàn ông như vậy, cô có lấy về cũng chẳng được ích lợi gì.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Nhã Nguyễn liền hiểu, lúc này cô có nói gì thì cô bạn thân cũng chẳng thể nghe vào tai được.Trừ khi Phong Phong có thể thay đổi.“Mày biết không? Tao vừa mới đi kiểm tra cho một cô nàng nghệ sĩ nhỏ bị viêm phổi.
Bây giờ bệnh đã khỏi rồi nhưng cô ta nhất quyết không chịu xuất viện, cứ ở lì đây để gặp Sở tổng cho bằng được đây.” Thủy An Lạc chậc chậc nói.“Ôi chao, quả nhiên là sức quyến rũ của Sở tổng không ai có thể sánh bằng, có vợ có con đàng hoàng rồi mà vẫn khiến các em gái mơ mộng cơ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quay đầu nhìn nhân vật của mình đã được hồi sinh.Nhân vật của cô học kỹ năng tự hồi sinh lúc nào vậy, sao cô không biết.“Em gái cái quái gì, đã hai mươi mốt rồi, tao còn thấy được cả vết chân chim ở khóe mắt cô ta đấy!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Buổi trưa tan tầm, mày đi với tao qua chỗ mẹ chồng tao đi, để bà ấy chọn thực đơn.”“Muốn ai gia làm tài xế cho nhà ngươi thì cứ nói thẳng.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói.“Tiện đường qua nhà tao đón Tiểu Bảo Bối luôn nhé, mẹ chồng tao bảo nhớ cháu.” Thủy An Lạc đặt di động xuống, đem bệnh án lưu vào trong máy tính xách tay của mình.“Trước mẹ chồng sau mẹ chồng, sao tao lại muốn đánh mày thế nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn chống cằm chuyển qua acc phụ của mình, nhưng lại phát hiện bị đá ra.“What? Thằng nào trộm acc của ông đấy? Nó bị tao chém đến nát bươm rồi mà vẫn còn đi trộm?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.“Trộm thôi mà, mày quan tâm đó là ai làm cái gì, mày cứ thấy cái tên Phong Ảnh đế là nhào lên chém chẳng phải được rồi sao.
Có người không công luyện cấp cho mày chém, mày còn không bằng lòng cái gì nữa?”Thủy An Lạc viết xong bệnh án thì xem lại hộp thư một lần nữa, xét thấy không có vấn đề gì liền tắt máy mính, rồi đi cùng Kiều Nhã Nguyễn về nhà đón Tiểu Bảo Bối, sau đó cả ba cũng về nhà ba mẹ.Đối với việc mẹ đột nhiên xuất hiện ở nhà vào ban ngày, Tiểu Bảo Bối rất vui vẻ, cho nên nhóc để mẹ tùy ý mặc cho nhóc một bộ đồ mà nhóc không thích, nghe nói là do bà nội mua cho nhóc.Haizz, Tiểu Bảo Bối rất đau lòng, rõ ràng bà nội là một người tao nhã như vậy mà tại sao bộ đồ nào bà nội chọn cũng không hợp ý nhóc thế chứ.Cái bộ đồ gà con màu vàng tươi này tuy là rất đáng yêu, thế nhưng đây không phải là phong cách của nhóc đâu.Có điều, lần nào mẹ mặc cho nhóc bộ này thì y như rằng sẽ phải đi qua chỗ bà nội.
Người mẹ ngốc của nhóc ít nhất vẫn có chút thông minh, lần nào cũng lợi dụng nhóc để lấy lòng bà nội.Tiểu Bảo Bối được mẹ ôm xuống lầu liền trông thấy cả mẹ nuôi.
Nhóc lập tức cười tít mắt, ôm cổ của mẹ nuôi rồi hôn một cái thật kêu.“Quả nhiên con trai của mẹ là tốt nhất!” Kiều Nhã Nguyễn tấm tắc nói rồi khom lưng hôn lên má của Tiểu Bảo Bối: “Đi thôi, đi lúc này còn ăn ké được bữa trưa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở cửa xe để hai mẹ con Thủy An Lạc bước lên.------oOo------.
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì Thủy An Lạc lập tức liếc mắt nhìn một cái.Trách ai?Còn không phải là do Kiều Nhã Nguyễn cầm di động của cô, cho nên đêm qua cô mới phải bán mình cầu tha thứ đó sao.Dù sao Kiều Nhã Nguyễn cũng là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì xảy ra.Cô ôm miệng cười trộm, nhìn Thủy An Lạc cứ như một con mèo trộm được cá.Thủy An Lạc cúi đầu bấm điện thoại của mình rồi hỏi: “Hôm qua mày với Phong điên thế nào rồi?”“Còn có thể thế nào nữa, trời thì phải mưa, gái lớn thì phải gả chồng, đâu có liên quan tới ai.Tao có thể mặc kệ không thèm để ý chuyện của chị Kỳ Nhu.Thế nhưng chắc chắn tao sẽ không ở cùng một đứa con trai ngoan của mẹ đâu.”Cái gì cũng phải nghe mẹ, cái loại đàn ông như vậy, cô có lấy về cũng chẳng được ích lợi gì.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Nhã Nguyễn liền hiểu, lúc này cô có nói gì thì cô bạn thân cũng chẳng thể nghe vào tai được.Trừ khi Phong Phong có thể thay đổi.“Mày biết không? Tao vừa mới đi kiểm tra cho một cô nàng nghệ sĩ nhỏ bị viêm phổi.Bây giờ bệnh đã khỏi rồi nhưng cô ta nhất quyết không chịu xuất viện, cứ ở lì đây để gặp Sở tổng cho bằng được đây.” Thủy An Lạc chậc chậc nói.“Ôi chao, quả nhiên là sức quyến rũ của Sở tổng không ai có thể sánh bằng, có vợ có con đàng hoàng rồi mà vẫn khiến các em gái mơ mộng cơ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quay đầu nhìn nhân vật của mình đã được hồi sinh.Nhân vật của cô học kỹ năng tự hồi sinh lúc nào vậy, sao cô không biết.“Em gái cái quái gì, đã hai mươi mốt rồi, tao còn thấy được cả vết chân chim ở khóe mắt cô ta đấy!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Buổi trưa tan tầm, mày đi với tao qua chỗ mẹ chồng tao đi, để bà ấy chọn thực đơn.”“Muốn ai gia làm tài xế cho nhà ngươi thì cứ nói thẳng.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói.“Tiện đường qua nhà tao đón Tiểu Bảo Bối luôn nhé, mẹ chồng tao bảo nhớ cháu.” Thủy An Lạc đặt di động xuống, đem bệnh án lưu vào trong máy tính xách tay của mình.“Trước mẹ chồng sau mẹ chồng, sao tao lại muốn đánh mày thế nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn chống cằm chuyển qua acc phụ của mình, nhưng lại phát hiện bị đá ra.“What? Thằng nào trộm acc của ông đấy? Nó bị tao chém đến nát bươm rồi mà vẫn còn đi trộm?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.“Trộm thôi mà, mày quan tâm đó là ai làm cái gì, mày cứ thấy cái tên Phong Ảnh đế là nhào lên chém chẳng phải được rồi sao.Có người không công luyện cấp cho mày chém, mày còn không bằng lòng cái gì nữa?”Thủy An Lạc viết xong bệnh án thì xem lại hộp thư một lần nữa, xét thấy không có vấn đề gì liền tắt máy mính, rồi đi cùng Kiều Nhã Nguyễn về nhà đón Tiểu Bảo Bối, sau đó cả ba cũng về nhà ba mẹ.Đối với việc mẹ đột nhiên xuất hiện ở nhà vào ban ngày, Tiểu Bảo Bối rất vui vẻ, cho nên nhóc để mẹ tùy ý mặc cho nhóc một bộ đồ mà nhóc không thích, nghe nói là do bà nội mua cho nhóc.Haizz, Tiểu Bảo Bối rất đau lòng, rõ ràng bà nội là một người tao nhã như vậy mà tại sao bộ đồ nào bà nội chọn cũng không hợp ý nhóc thế chứ.Cái bộ đồ gà con màu vàng tươi này tuy là rất đáng yêu, thế nhưng đây không phải là phong cách của nhóc đâu.Có điều, lần nào mẹ mặc cho nhóc bộ này thì y như rằng sẽ phải đi qua chỗ bà nội.Người mẹ ngốc của nhóc ít nhất vẫn có chút thông minh, lần nào cũng lợi dụng nhóc để lấy lòng bà nội.Tiểu Bảo Bối được mẹ ôm xuống lầu liền trông thấy cả mẹ nuôi.Nhóc lập tức cười tít mắt, ôm cổ của mẹ nuôi rồi hôn một cái thật kêu.“Quả nhiên con trai của mẹ là tốt nhất!” Kiều Nhã Nguyễn tấm tắc nói rồi khom lưng hôn lên má của Tiểu Bảo Bối: “Đi thôi, đi lúc này còn ăn ké được bữa trưa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở cửa xe để hai mẹ con Thủy An Lạc bước lên.------oOo------.