Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc…
Chương 1442: Hôn Lễ 8
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Sở Ninh Dực hơi khom người, đặt Thủy An Lạc đang kinh ngạc xuống.Kiều Nhã Nguyễn đi tới cạnh cô, khẽ nói bên tai: “Ngạc nhiên lắm đúng không, nhưng đừng có mà khóc, mất mặt lắm.”Dù sao thì ngay đến một người ngoài cuộc như cô còn phải ngạc nhiên cơ mà.Tua rua trước trán Thủy An Lạc được buông xuống, che đi gương mặt xinh đẹp của cô.Kiều Nhã Nguyễn mặc lễ phục đứng sau lưng cô, chốc chốc lại chỉnh lại tà váy xộc xệch giúpThủy An Lạc.Phong Phong đứng cạnh Sở Ninh Dực, thỉnh thoảng lại nhìn cô gái đang phía sau Thủy An Lạc.Có lẽ đợi tới ngày anh ta giải quyết được chuyện trong nhà rồi, biết đâu cũng có thể cùng cô đi như thế này, chỉ là lúc đó họ sẽ là người đi đằng trước.Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bước vào.Đám phóng viên bị cấm chụp ảnh, nên chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.Thủy An Lạc nhìn hai bên đường vào, không cẩn thận suýt nữa thì vấp vào tà váy của mình té ngã.Sở Ninh Dực vội với tay ra ôm lấy eo, khẽ nói vào tai cô: “Anh có giữ lại cho em một bộ, muốn xem lúc nào cũng được.”Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, nước mắt suýt lại tuôn rơi.Những mô hình kia được dựa vào hình tượng của hai người để làm ra, từng con trông đều giống vô cùng.“Anh làm từ bao giờ thế?” Cô hoàn toàn không biết gì cả.Vì kích động nên giọng nói của Thủy An Lạc lúc này cũng đã run hết cả lên.Sở Ninh Dực ôm chặt lấy eo cô, nhưng lại không trả lời câu hỏi này.Thủy An Lạc bước từng bước theo anh đi tới, nhưng vẫn không khỏi ngân ngấn nước mắt.Cô từng cho rằng, dùng hiệu ứng điện tử chiếu lại quá khứ của họ đã là cực hạn rồi, nhưng không ngờ, anh lại dùng điện tử biến thành hiện thực.Cô nói, anh đừng làm mấy cái kỹ thuật cao siêu làm gì, em xem không hiểu.Thế nên anh liền làm đống búp bê này, đều là cô và anh cả.Cô nhìn có thể hiểu được, còn rất rõ ràng nữa.Suốt quãng đường này, họ từ những kẻ xa lạ trở thành quen biết nhau, từ quen biết lại trở nên xa lạ, từng bước từng bước, từng bước lại như g**t ch*t con tim, mang theo đau khổ, nhưng cũng xen lẫn cả nụ cười.Cuối cùng, vào giờ phút này Sở Ninh Dực đưa cô đứng vào giữa tiêu điểm.Anh nắm chặt lấy tay cô, như thể cả đời này đều sẽ không buông ra.“Được rồi, giờ cô dâu chú rể cũng đã tới rồi, còn khoảng mười phút nữa là tới giờ lành, trong mười phút này, chúng ta cùng hỏi cô dâu chú rể vài câu hỏi nhé.” An Phong Dương vẫn mặc một bộ đồ màu đỏ trông có chút “lẳng lơ”, giống hình ảnh của anh mà Thủy An Lạc nhìn thấy trên báo chí hồi năm ngoái.“Anh Xinh Trai.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng cảnh cáo.“Nếu cô dâu đã sốt ruột như thế thì chúng ta sẽ hỏi cô dâu trước nhé.” An Phong Dương cười xấu, nói.Thủy An Lạc: “! ”Sau buổi lễ cô phải xử lý anh mới được.Vấn đề ở chỗ Sở Ninh Dực không hề nói gì cả, chỉ nhìn An Phong Dương với ánh mắt cảnh cáo: Đừng quên, cậu vẫn còn chưa kết hôn đâu đấy.An Phong Dương cười dịu dàng: Dù sao thì ông đây cũng không thể làm được như cậu.Cậu hại ông đây thảm quá rồi, ông đây sao có thể để cậu sống dễ thế được.Sở Ninh Dực:! “Thế giờ tôi sẽ hỏi cô dâu câu đầu tiên nhé, chú rể có phải là tình đầu của cô dâu không?” An Phong Dương cười hỏi.Thủy An Lạc mím môi, ngẩng lên nhìn An Phong Dương.Sở Ninh Dực lại quay sang nhìn Thủy An Lạc, anh biết anh là tình đầu của cô, nhưng vẫn muốn nghe cô tự mình nói ra.Đó chính là cái gọi là thói hư tật xấu của đàn ông đấy.Thủy An Lạc đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, như thể đang nghĩ đáp án.“Câu này còn phải nghĩ nữa sao?” An Phong Dương truy hỏi.“Không phải!”Thủy An Lạc dứt khoát nói.------oOo------.
Sở Ninh Dực hơi khom người, đặt Thủy An Lạc đang kinh ngạc xuống.
Kiều Nhã Nguyễn đi tới cạnh cô, khẽ nói bên tai: “Ngạc nhiên lắm đúng không, nhưng đừng có mà khóc, mất mặt lắm.
”Dù sao thì ngay đến một người ngoài cuộc như cô còn phải ngạc nhiên cơ mà.
Tua rua trước trán Thủy An Lạc được buông xuống, che đi gương mặt xinh đẹp của cô.
Kiều Nhã Nguyễn mặc lễ phục đứng sau lưng cô, chốc chốc lại chỉnh lại tà váy xộc xệch giúpThủy An Lạc.
Phong Phong đứng cạnh Sở Ninh Dực, thỉnh thoảng lại nhìn cô gái đang phía sau Thủy An Lạc.
Có lẽ đợi tới ngày anh ta giải quyết được chuyện trong nhà rồi, biết đâu cũng có thể cùng cô đi như thế này, chỉ là lúc đó họ sẽ là người đi đằng trước.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bước vào.
Đám phóng viên bị cấm chụp ảnh, nên chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thủy An Lạc nhìn hai bên đường vào, không cẩn thận suýt nữa thì vấp vào tà váy của mình té ngã.
Sở Ninh Dực vội với tay ra ôm lấy eo, khẽ nói vào tai cô: “Anh có giữ lại cho em một bộ, muốn xem lúc nào cũng được.
”Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, nước mắt suýt lại tuôn rơi.
Những mô hình kia được dựa vào hình tượng của hai người để làm ra, từng con trông đều giống vô cùng.
“Anh làm từ bao giờ thế?” Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Vì kích động nên giọng nói của Thủy An Lạc lúc này cũng đã run hết cả lên.
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy eo cô, nhưng lại không trả lời câu hỏi này.
Thủy An Lạc bước từng bước theo anh đi tới, nhưng vẫn không khỏi ngân ngấn nước mắt.
Cô từng cho rằng, dùng hiệu ứng điện tử chiếu lại quá khứ của họ đã là cực hạn rồi, nhưng không ngờ, anh lại dùng điện tử biến thành hiện thực.
Cô nói, anh đừng làm mấy cái kỹ thuật cao siêu làm gì, em xem không hiểu.
Thế nên anh liền làm đống búp bê này, đều là cô và anh cả.
Cô nhìn có thể hiểu được, còn rất rõ ràng nữa.
Suốt quãng đường này, họ từ những kẻ xa lạ trở thành quen biết nhau, từ quen biết lại trở nên xa lạ, từng bước từng bước, từng bước lại như g**t ch*t con tim, mang theo đau khổ, nhưng cũng xen lẫn cả nụ cười.
Cuối cùng, vào giờ phút này Sở Ninh Dực đưa cô đứng vào giữa tiêu điểm.
Anh nắm chặt lấy tay cô, như thể cả đời này đều sẽ không buông ra.
“Được rồi, giờ cô dâu chú rể cũng đã tới rồi, còn khoảng mười phút nữa là tới giờ lành, trong mười phút này, chúng ta cùng hỏi cô dâu chú rể vài câu hỏi nhé.
” An Phong Dương vẫn mặc một bộ đồ màu đỏ trông có chút “lẳng lơ”, giống hình ảnh của anh mà Thủy An Lạc nhìn thấy trên báo chí hồi năm ngoái.
“Anh Xinh Trai.
” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng cảnh cáo.
“Nếu cô dâu đã sốt ruột như thế thì chúng ta sẽ hỏi cô dâu trước nhé.
” An Phong Dương cười xấu, nói.
Thủy An Lạc: “! ”Sau buổi lễ cô phải xử lý anh mới được.
Vấn đề ở chỗ Sở Ninh Dực không hề nói gì cả, chỉ nhìn An Phong Dương với ánh mắt cảnh cáo: Đừng quên, cậu vẫn còn chưa kết hôn đâu đấy.
An Phong Dương cười dịu dàng: Dù sao thì ông đây cũng không thể làm được như cậu.
Cậu hại ông đây thảm quá rồi, ông đây sao có thể để cậu sống dễ thế được.
Sở Ninh Dực:! “Thế giờ tôi sẽ hỏi cô dâu câu đầu tiên nhé, chú rể có phải là tình đầu của cô dâu không?” An Phong Dương cười hỏi.
Thủy An Lạc mím môi, ngẩng lên nhìn An Phong Dương.
Sở Ninh Dực lại quay sang nhìn Thủy An Lạc, anh biết anh là tình đầu của cô, nhưng vẫn muốn nghe cô tự mình nói ra.
Đó chính là cái gọi là thói hư tật xấu của đàn ông đấy.
Thủy An Lạc đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, như thể đang nghĩ đáp án.
“Câu này còn phải nghĩ nữa sao?” An Phong Dương truy hỏi.
“Không phải!”Thủy An Lạc dứt khoát nói.
------oOo------.
Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy TrốnTác giả: Đậu TửTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng."Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy." Thủy An Lạc ai oán. Đây là nỗi oai oán của cô nàng khi sáng dậy từ năm giờ mà vẫn không tranh được chỗ trong phòng tự học của thư viện.Thủy An Lạc - sinh viên năm ba khoa Y đại học A. Hay nói cách khác, qua hai tuần nữa là cô sẽ kết thúc cuộc sống sinh viên năm ba của mình, chuẩn bị bước vào thời kỳ đi thực tập của đàn chị năm tư rồi.Ngồi cạnh cô là Kiều Nhã Nguyễn – trưởng phòng ký túc và cũng là một học bá có tiếng trong trường.Đồng thời cũng là người bạn thân nhất của cô thời đại học."Có thời gian lải nhải còn không bằng cố mà xem nhiều sách hơn đi. Lần này mày mà nợ môn nữa là giáo viên lại mời đi uống trà nữa đấy. Không hiểu sao mày lại thi đỗ đại học nữa?" Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói. Lý do cô nói vậy là vì kỳ thi cuối kỳ lần trước Thủy An Lạc thi có năm môn mà vinh quanh tạch hẳn bốn môn luôn.Thủy An Lạc… Sở Ninh Dực hơi khom người, đặt Thủy An Lạc đang kinh ngạc xuống.Kiều Nhã Nguyễn đi tới cạnh cô, khẽ nói bên tai: “Ngạc nhiên lắm đúng không, nhưng đừng có mà khóc, mất mặt lắm.”Dù sao thì ngay đến một người ngoài cuộc như cô còn phải ngạc nhiên cơ mà.Tua rua trước trán Thủy An Lạc được buông xuống, che đi gương mặt xinh đẹp của cô.Kiều Nhã Nguyễn mặc lễ phục đứng sau lưng cô, chốc chốc lại chỉnh lại tà váy xộc xệch giúpThủy An Lạc.Phong Phong đứng cạnh Sở Ninh Dực, thỉnh thoảng lại nhìn cô gái đang phía sau Thủy An Lạc.Có lẽ đợi tới ngày anh ta giải quyết được chuyện trong nhà rồi, biết đâu cũng có thể cùng cô đi như thế này, chỉ là lúc đó họ sẽ là người đi đằng trước.Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bước vào.Đám phóng viên bị cấm chụp ảnh, nên chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.Thủy An Lạc nhìn hai bên đường vào, không cẩn thận suýt nữa thì vấp vào tà váy của mình té ngã.Sở Ninh Dực vội với tay ra ôm lấy eo, khẽ nói vào tai cô: “Anh có giữ lại cho em một bộ, muốn xem lúc nào cũng được.”Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, nước mắt suýt lại tuôn rơi.Những mô hình kia được dựa vào hình tượng của hai người để làm ra, từng con trông đều giống vô cùng.“Anh làm từ bao giờ thế?” Cô hoàn toàn không biết gì cả.Vì kích động nên giọng nói của Thủy An Lạc lúc này cũng đã run hết cả lên.Sở Ninh Dực ôm chặt lấy eo cô, nhưng lại không trả lời câu hỏi này.Thủy An Lạc bước từng bước theo anh đi tới, nhưng vẫn không khỏi ngân ngấn nước mắt.Cô từng cho rằng, dùng hiệu ứng điện tử chiếu lại quá khứ của họ đã là cực hạn rồi, nhưng không ngờ, anh lại dùng điện tử biến thành hiện thực.Cô nói, anh đừng làm mấy cái kỹ thuật cao siêu làm gì, em xem không hiểu.Thế nên anh liền làm đống búp bê này, đều là cô và anh cả.Cô nhìn có thể hiểu được, còn rất rõ ràng nữa.Suốt quãng đường này, họ từ những kẻ xa lạ trở thành quen biết nhau, từ quen biết lại trở nên xa lạ, từng bước từng bước, từng bước lại như g**t ch*t con tim, mang theo đau khổ, nhưng cũng xen lẫn cả nụ cười.Cuối cùng, vào giờ phút này Sở Ninh Dực đưa cô đứng vào giữa tiêu điểm.Anh nắm chặt lấy tay cô, như thể cả đời này đều sẽ không buông ra.“Được rồi, giờ cô dâu chú rể cũng đã tới rồi, còn khoảng mười phút nữa là tới giờ lành, trong mười phút này, chúng ta cùng hỏi cô dâu chú rể vài câu hỏi nhé.” An Phong Dương vẫn mặc một bộ đồ màu đỏ trông có chút “lẳng lơ”, giống hình ảnh của anh mà Thủy An Lạc nhìn thấy trên báo chí hồi năm ngoái.“Anh Xinh Trai.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng cảnh cáo.“Nếu cô dâu đã sốt ruột như thế thì chúng ta sẽ hỏi cô dâu trước nhé.” An Phong Dương cười xấu, nói.Thủy An Lạc: “! ”Sau buổi lễ cô phải xử lý anh mới được.Vấn đề ở chỗ Sở Ninh Dực không hề nói gì cả, chỉ nhìn An Phong Dương với ánh mắt cảnh cáo: Đừng quên, cậu vẫn còn chưa kết hôn đâu đấy.An Phong Dương cười dịu dàng: Dù sao thì ông đây cũng không thể làm được như cậu.Cậu hại ông đây thảm quá rồi, ông đây sao có thể để cậu sống dễ thế được.Sở Ninh Dực:! “Thế giờ tôi sẽ hỏi cô dâu câu đầu tiên nhé, chú rể có phải là tình đầu của cô dâu không?” An Phong Dương cười hỏi.Thủy An Lạc mím môi, ngẩng lên nhìn An Phong Dương.Sở Ninh Dực lại quay sang nhìn Thủy An Lạc, anh biết anh là tình đầu của cô, nhưng vẫn muốn nghe cô tự mình nói ra.Đó chính là cái gọi là thói hư tật xấu của đàn ông đấy.Thủy An Lạc đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, như thể đang nghĩ đáp án.“Câu này còn phải nghĩ nữa sao?” An Phong Dương truy hỏi.“Không phải!”Thủy An Lạc dứt khoát nói.------oOo------.