Thành phố Lương. Màn đêm yên tĩnh không có một âm thanh kể cả tiếng gió. Kiều Khanh có một tiết tự học vào buổi tối. Lúc cô làm xong việc trực nhật thì cũng mười giờ đêm rồi. Một tay cô khoác chiếc ba lô lên vai một cách hờ hững, một tay khác đút trong túi quần, chậm chạp bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba. Đi qua một loạt hàng quán quà vặt thơm nức chính là một con đường nhỏ rợp bóng cây không người qua lại. Ngọn đèn đường đã lâu không được sửa chữa chiếu xuống ánh sáng trắng mờ mờ. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh làm tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn. Bước đi được một lát, đột nhiên Kiều Khanh dừng lại. Mũi cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm trong không khí. Lúc cô đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chỗ mắt cá chân đột nhiên bị xiết lại như đang bị thứ gì đó nắm chặt lấy. Kiều Khanh dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy một cánh tay tái nhợt đầy máu đang nắm lấy chân mình. Chả trách cô lại có cảm giác dinh dính ươn ướt. Kiều…
Chương 26: Giá»ng Như Chà ng Thiếu Niên Mặc Ä�? Trắng Bưá»c Ra Từ Truyá»n Tranh
Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Kiều KhuynhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThành phố Lương. Màn đêm yên tĩnh không có một âm thanh kể cả tiếng gió. Kiều Khanh có một tiết tự học vào buổi tối. Lúc cô làm xong việc trực nhật thì cũng mười giờ đêm rồi. Một tay cô khoác chiếc ba lô lên vai một cách hờ hững, một tay khác đút trong túi quần, chậm chạp bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba. Đi qua một loạt hàng quán quà vặt thơm nức chính là một con đường nhỏ rợp bóng cây không người qua lại. Ngọn đèn đường đã lâu không được sửa chữa chiếu xuống ánh sáng trắng mờ mờ. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh làm tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn. Bước đi được một lát, đột nhiên Kiều Khanh dừng lại. Mũi cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm trong không khí. Lúc cô đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chỗ mắt cá chân đột nhiên bị xiết lại như đang bị thứ gì đó nắm chặt lấy. Kiều Khanh dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy một cánh tay tái nhợt đầy máu đang nắm lấy chân mình. Chả trách cô lại có cảm giác dinh dính ươn ướt. Kiều… Sau khi chuông reo tan há»c tiết thứ hai thì Lạc Thâm má»i lững thững bưá»c và o lá»p.Chà ng thiếu niên mặc quần Äen ÄÆ¡n giản và áo sÆ¡ mi mà u trắng, chiếc cà vạt Äen thá»i thượng ÄÆ°á»£c thắt má»t cách tùy ý quanh cỠáo sÆ¡ mi, trông tháºt chán chưá»ng và rá»i rắm.Dưá»i mái tóc ngắn bù xù rá»i mù mà u nâu sẫm là má»t khuôn mặt trắng như sứ, tuấn tú và sắc nét, hÆ¡i khó phân biá»t rạch ròi là nam hay là nữ.Äiá»m Äặc biá»t nhất á» cáºu ta là Äôi mắt.Không phải là má»t Äôi mắt mà u nâu phá» biến nhất á» ngưá»i Trung Quá»c, mà là mà u xám khói nhà n nhạt, tá»±a ngá»c lưu ly sáng long lanh, rạng rỡ lấp lánh dưá»i ánh mặt trá»i chiếu rá»i.Cáºu ta giá»ng như chà ng thiếu niên mặc Äá» trắng bưá»c ra từ truyá»n tranh váºy.Vừa bưá»c chân và o lá»p Äã có má»t là n sóng chú ý Äá» dá»n và o cáºu ta.Không chá» bá»i ngoại hình ná»i trá»i mà còn vì những lá»i nói lúc sáng cá»§a Lâm TÃch Nhan.Ãnh mắt cá»§a má»i ngưá»i lưỡng lá»± Äảo qua Äảo lại giữa Lạc Thâm và Khương Dá»±c, trong lòng há» tá»± há»i liá»u Khương Dá»±c có thu giấy kiá»m tra cá»§a Lạc Thâm hay không.Lạc Thâm dưá»ng như giá»ng vá»i Kiá»u Khanh á» má»t mức Äá» nhất Äá»nh.Cáºu ta miá» n nhiá» m vá»i những ánh mắt dò xét cá»§a các bạn há»c trong lá»p và cÅ©ng chẳng mảy may quan tâm Äến sá» sách cá»§a giáo viên á» trêи bục giảng.Tháºm chà Äi trá» cáºu ta cÅ©ng không báo, mà cứ thế Äi thẳng và o chá» ngá»i cá»§a mình⦠Ỡhà ng ghế cuá»i lá»p.Giáo viên dạy toán béo ục á»ch Äứng trêи bục giảng nheo mắt nhìn bóng lưng cá»§a Lạc Thâm.Thầy giáo cưá»i ha ha rá»i má» miá»ng nói: "Äúng rá»i, ban nãy trưá»c khi và o lá»p, trong lúc tôi Äang Äi ná»p bà i kiá»m tra thì thấy Kiá»u Khanh, không sai, bạn ấy xứng Äáng ÄÆ°á»£c tuyên dương! Ngay cả Kiá»u Khanh cÅ©ng biết ná»p bà i táºp rá»i, váºy thì cái ngà y cả lá»p ná»p bà i Äầy Äá»§ chắc không còn xa nữa Äâu nhá»?âLá»i nói nà y cá»§a thầy giáo vừa dứt thì toà n bỠánh mắt cá»§a há»c sinh cả lá»p Äá»u Äá» dá»n lên ngưá»i cá»§a Kiá»u Khanh và Lạc Thâm.Những câu nói nà y cá»§a thầy giáo ám chá» Äến ai, không phải Äá»u Äã quá rõ rà ng rá»i sao!Kiá»u Khanh không ngẩng Äầu lên, chá» chuyên tâm nghiên cứu sách y há»c.Lạc Thâm dưá»ng như cÅ©ng không nghe thấy, cáºu ta nằm lên bà n và bắt Äầu nhắm mắt ngá»§.Cuá»i cùng tất cả má»i ngưá»i lại nhìn vá» phÃa Khương Dá»±c, Khương Dá»±c Äón nháºn những ánh mắt nà y như thá» bá» lá»a nưá»ng chÃn, anh ta Äà nh phải Äứng dáºy giả vá» Äi vá» sinh.Khi tiết há»c thứ ba kết thúc, giáo viên vừa Äi ra, thì ngay cá»a lá»p có má»t ngưá»i Äang ngá»i chá» sẵn: âKiá»u Niá»m, có ngưá»i tìm.âKiá»u Niá»m Äặt bút viết xuá»ng và bưá»c ra ngoà i vá»i tâm trạng nghi ngá».Trêи hà nh lang, Liêu San San cá» tay quấn bÄng gạc trắng má» miá»ng nói thẳng và o vấn Äá»: âNghe nói má»i quan há» giữa cáºu và chá» há» cá»§a cáºu không ÄÆ°á»£c tá»t?âKiá»u Niá»m nghe váºy thì láºp tức ÄÆ°a mắt nhìn bá»n phÃa xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý má»i má» miá»ng nói bằng giá»ng rất nhá»: âCáºu là ai? Tìm tôi là m gì?âNhìn thấy phản ứng nà y cá»§a cô ta, Liêu San San Äá»t nhiên ná» nụ cưá»i: "Tôi là ai không quan trá»ng, Äiá»u cần quan tâm á» Äây là tôi có chuyá»n muá»n Äá»i chác vá»i cáºu.Nếu cáºu cảm thấy nói chuyá»n á» Äây không tiá»n, thì⦠Äi theo tôi, ÄÆ°á»£c chứ?âKiá»u Niá»m nhÃu mà y quan sát tháºt kỹ cô gái thÃch Äánh lá»n vá»i vẻ ngoà i khiến ngưá»i khác thấy gai mắt nà y.Nhưng vì là chuyá»n có liên quan Äến Kiá»u Khanh nên cô ta Äã gáºt Äầu Äá»ng ý.PhÃa khuất sáng cá»§a tòa nhà dạy há»c là nÆ¡i hầu như ngưá»i khác không thá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c.Sau khi hai ngưá»i Äến nÆ¡i, Liêu San San há»i: âNghe nói Lạc Thâm thÃch cáºu hả?âKiá»u Niá»m khá vênh váo khi nghe ÄÆ°á»£c những lá»i Äó.Tuy thà nh tÃch há»c táºp không tá»t nhưng Lạc Thâm Äẹp trai, gia cảnh lại tá»t, cáºu ta chÃnh là nam thần trong suy nghÄ© cá»§a hầu hết nữ sinh trong trưá»ng.ÄÆ°á»£c má»t chà ng trai như váºy thÃch, nếu nói không thấy tá»± hà o thì là nói xạo rá»i.Huá»ng há» gì cô ta lại là má»t kẻ ưa khoe mẽ nữa chứ.Kiá»u Niá»m không phá»§ nháºn Äiá»u Äó, mà chá» há»i ngược lại: âCáºu muá»n là m gì?""Nếu cáºu ta thÃch cáºu thì chuyá»n nà y Äá»i vá»i cáºu quá ư lÃ ÄÆ¡n giản rá»i.âLiêu San San vừa cưá»i vừa nói: "Tôi không quan tâm cáºu muá»n là m cách nà o khiến cho Lạc Thâm dẫn ngưá»i Äến dạy dá» cho cô chá» há» kia cá»§a cáºu má»t bà i há»c, Äá» tôi có thá» phế bá» má»t cánh tay cá»§a cáºu ta.âKiá»u Niá»m cau mà y: âCáºu có mâu thuẫn vá»i Kiá»u Khanh à ?âLiêu San San cÅ©ng không có ý Äá»nh giấu giếm, cô ta cứng ngắc nâng cánh tay lên, âÄây là do chá» há» cá»§a cáºu ban tặng Äấy!âKiá»u Niá»m lắc Äầu: âÄây là ân oán giữa hai ngưá»i các cáºu, tại sao tôi phải giúp cáºu? Äúng là tôi không ưa chá» há» cá»§a tôi, nhưng tôi sẽ không là m công cụ trả thù cho ngưá»i khác Äâu.
Sau khi chuông reo tan há»c tiết thứ hai thì Lạc Thâm má»i lững thững bưá»c và o lá»p.
Chà ng thiếu niên mặc quần Äen ÄÆ¡n giản và áo sÆ¡ mi mà u trắng, chiếc cà vạt Äen thá»i thượng ÄÆ°á»£c thắt má»t cách tùy ý quanh cỠáo sÆ¡ mi, trông tháºt chán chưá»ng và rá»i rắm.
Dưá»i mái tóc ngắn bù xù rá»i mù mà u nâu sẫm là má»t khuôn mặt trắng như sứ, tuấn tú và sắc nét, hÆ¡i khó phân biá»t rạch ròi là nam hay là nữ.
Äiá»m Äặc biá»t nhất á» cáºu ta là Äôi mắt.
Không phải là má»t Äôi mắt mà u nâu phá» biến nhất á» ngưá»i Trung Quá»c, mà là mà u xám khói nhà n nhạt, tá»±a ngá»c lưu ly sáng long lanh, rạng rỡ lấp lánh dưá»i ánh mặt trá»i chiếu rá»i.
Cáºu ta giá»ng như chà ng thiếu niên mặc Äá» trắng bưá»c ra từ truyá»n tranh váºy.
Vừa bưá»c chân và o lá»p Äã có má»t là n sóng chú ý Äá» dá»n và o cáºu ta.
Không chá» bá»i ngoại hình ná»i trá»i mà còn vì những lá»i nói lúc sáng cá»§a Lâm TÃch Nhan.
Ãnh mắt cá»§a má»i ngưá»i lưỡng lá»± Äảo qua Äảo lại giữa Lạc Thâm và Khương Dá»±c, trong lòng há» tá»± há»i liá»u Khương Dá»±c có thu giấy kiá»m tra cá»§a Lạc Thâm hay không.
Lạc Thâm dưá»ng như giá»ng vá»i Kiá»u Khanh á» má»t mức Äá» nhất Äá»nh.
Cáºu ta miá» n nhiá» m vá»i những ánh mắt dò xét cá»§a các bạn há»c trong lá»p và cÅ©ng chẳng mảy may quan tâm Äến sá» sách cá»§a giáo viên á» trêи bục giảng.
Tháºm chà Äi trá» cáºu ta cÅ©ng không báo, mà cứ thế Äi thẳng và o chá» ngá»i cá»§a mình⦠Ỡhà ng ghế cuá»i lá»p.
Giáo viên dạy toán béo ục á»ch Äứng trêи bục giảng nheo mắt nhìn bóng lưng cá»§a Lạc Thâm.
Thầy giáo cưá»i ha ha rá»i má» miá»ng nói: "Äúng rá»i, ban nãy trưá»c khi và o lá»p, trong lúc tôi Äang Äi ná»p bà i kiá»m tra thì thấy Kiá»u Khanh, không sai, bạn ấy xứng Äáng ÄÆ°á»£c tuyên dương! Ngay cả Kiá»u Khanh cÅ©ng biết ná»p bà i táºp rá»i, váºy thì cái ngà y cả lá»p ná»p bà i Äầy Äá»§ chắc không còn xa nữa Äâu nhá»?â
Lá»i nói nà y cá»§a thầy giáo vừa dứt thì toà n bỠánh mắt cá»§a há»c sinh cả lá»p Äá»u Äá» dá»n lên ngưá»i cá»§a Kiá»u Khanh và Lạc Thâm.
Những câu nói nà y cá»§a thầy giáo ám chá» Äến ai, không phải Äá»u Äã quá rõ rà ng rá»i sao!
Kiá»u Khanh không ngẩng Äầu lên, chá» chuyên tâm nghiên cứu sách y há»c.
Lạc Thâm dưá»ng như cÅ©ng không nghe thấy, cáºu ta nằm lên bà n và bắt Äầu nhắm mắt ngá»§.
Cuá»i cùng tất cả má»i ngưá»i lại nhìn vá» phÃa Khương Dá»±c, Khương Dá»±c Äón nháºn những ánh mắt nà y như thá» bá» lá»a nưá»ng chÃn, anh ta Äà nh phải Äứng dáºy giả vá» Äi vá» sinh.
Khi tiết há»c thứ ba kết thúc, giáo viên vừa Äi ra, thì ngay cá»a lá»p có má»t ngưá»i Äang ngá»i chá» sẵn: âKiá»u Niá»m, có ngưá»i tìm.
â
Kiá»u Niá»m Äặt bút viết xuá»ng và bưá»c ra ngoà i vá»i tâm trạng nghi ngá».
Trêи hà nh lang, Liêu San San cá» tay quấn bÄng gạc trắng má» miá»ng nói thẳng và o vấn Äá»: âNghe nói má»i quan há» giữa cáºu và chá» há» cá»§a cáºu không ÄÆ°á»£c tá»t?â
Kiá»u Niá»m nghe váºy thì láºp tức ÄÆ°a mắt nhìn bá»n phÃa xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý má»i má» miá»ng nói bằng giá»ng rất nhá»: âCáºu là ai? Tìm tôi là m gì?â
Nhìn thấy phản ứng nà y cá»§a cô ta, Liêu San San Äá»t nhiên ná» nụ cưá»i: "Tôi là ai không quan trá»ng, Äiá»u cần quan tâm á» Äây là tôi có chuyá»n muá»n Äá»i chác vá»i cáºu.
Nếu cáºu cảm thấy nói chuyá»n á» Äây không tiá»n, thì⦠Äi theo tôi, ÄÆ°á»£c chứ?â
Kiá»u Niá»m nhÃu mà y quan sát tháºt kỹ cô gái thÃch Äánh lá»n vá»i vẻ ngoà i khiến ngưá»i khác thấy gai mắt nà y.
Nhưng vì là chuyá»n có liên quan Äến Kiá»u Khanh nên cô ta Äã gáºt Äầu Äá»ng ý.
PhÃa khuất sáng cá»§a tòa nhà dạy há»c là nÆ¡i hầu như ngưá»i khác không thá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c.
Sau khi hai ngưá»i Äến nÆ¡i, Liêu San San há»i: âNghe nói Lạc Thâm thÃch cáºu hả?â
Kiá»u Niá»m khá vênh váo khi nghe ÄÆ°á»£c những lá»i Äó.
Tuy thà nh tÃch há»c táºp không tá»t nhưng Lạc Thâm Äẹp trai, gia cảnh lại tá»t, cáºu ta chÃnh là nam thần trong suy nghÄ© cá»§a hầu hết nữ sinh trong trưá»ng.
ÄÆ°á»£c má»t chà ng trai như váºy thÃch, nếu nói không thấy tá»± hà o thì là nói xạo rá»i.
Huá»ng há» gì cô ta lại là má»t kẻ ưa khoe mẽ nữa chứ.
Kiá»u Niá»m không phá»§ nháºn Äiá»u Äó, mà chá» há»i ngược lại: âCáºu muá»n là m gì?"
"Nếu cáºu ta thÃch cáºu thì chuyá»n nà y Äá»i vá»i cáºu quá ư lÃ ÄÆ¡n giản rá»i.
â
Liêu San San vừa cưá»i vừa nói: "Tôi không quan tâm cáºu muá»n là m cách nà o khiến cho Lạc Thâm dẫn ngưá»i Äến dạy dá» cho cô chá» há» kia cá»§a cáºu má»t bà i há»c, Äá» tôi có thá» phế bá» má»t cánh tay cá»§a cáºu ta.
â
Kiá»u Niá»m cau mà y: âCáºu có mâu thuẫn vá»i Kiá»u Khanh à ?â
Liêu San San cÅ©ng không có ý Äá»nh giấu giếm, cô ta cứng ngắc nâng cánh tay lên, âÄây là do chá» há» cá»§a cáºu ban tặng Äấy!â
Kiá»u Niá»m lắc Äầu: âÄây là ân oán giữa hai ngưá»i các cáºu, tại sao tôi phải giúp cáºu? Äúng là tôi không ưa chá» há» cá»§a tôi, nhưng tôi sẽ không là m công cụ trả thù cho ngưá»i khác Äâu.
Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Kiều KhuynhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThành phố Lương. Màn đêm yên tĩnh không có một âm thanh kể cả tiếng gió. Kiều Khanh có một tiết tự học vào buổi tối. Lúc cô làm xong việc trực nhật thì cũng mười giờ đêm rồi. Một tay cô khoác chiếc ba lô lên vai một cách hờ hững, một tay khác đút trong túi quần, chậm chạp bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba. Đi qua một loạt hàng quán quà vặt thơm nức chính là một con đường nhỏ rợp bóng cây không người qua lại. Ngọn đèn đường đã lâu không được sửa chữa chiếu xuống ánh sáng trắng mờ mờ. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh làm tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn. Bước đi được một lát, đột nhiên Kiều Khanh dừng lại. Mũi cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm trong không khí. Lúc cô đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chỗ mắt cá chân đột nhiên bị xiết lại như đang bị thứ gì đó nắm chặt lấy. Kiều Khanh dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy một cánh tay tái nhợt đầy máu đang nắm lấy chân mình. Chả trách cô lại có cảm giác dinh dính ươn ướt. Kiều… Sau khi chuông reo tan há»c tiết thứ hai thì Lạc Thâm má»i lững thững bưá»c và o lá»p.Chà ng thiếu niên mặc quần Äen ÄÆ¡n giản và áo sÆ¡ mi mà u trắng, chiếc cà vạt Äen thá»i thượng ÄÆ°á»£c thắt má»t cách tùy ý quanh cỠáo sÆ¡ mi, trông tháºt chán chưá»ng và rá»i rắm.Dưá»i mái tóc ngắn bù xù rá»i mù mà u nâu sẫm là má»t khuôn mặt trắng như sứ, tuấn tú và sắc nét, hÆ¡i khó phân biá»t rạch ròi là nam hay là nữ.Äiá»m Äặc biá»t nhất á» cáºu ta là Äôi mắt.Không phải là má»t Äôi mắt mà u nâu phá» biến nhất á» ngưá»i Trung Quá»c, mà là mà u xám khói nhà n nhạt, tá»±a ngá»c lưu ly sáng long lanh, rạng rỡ lấp lánh dưá»i ánh mặt trá»i chiếu rá»i.Cáºu ta giá»ng như chà ng thiếu niên mặc Äá» trắng bưá»c ra từ truyá»n tranh váºy.Vừa bưá»c chân và o lá»p Äã có má»t là n sóng chú ý Äá» dá»n và o cáºu ta.Không chá» bá»i ngoại hình ná»i trá»i mà còn vì những lá»i nói lúc sáng cá»§a Lâm TÃch Nhan.Ãnh mắt cá»§a má»i ngưá»i lưỡng lá»± Äảo qua Äảo lại giữa Lạc Thâm và Khương Dá»±c, trong lòng há» tá»± há»i liá»u Khương Dá»±c có thu giấy kiá»m tra cá»§a Lạc Thâm hay không.Lạc Thâm dưá»ng như giá»ng vá»i Kiá»u Khanh á» má»t mức Äá» nhất Äá»nh.Cáºu ta miá» n nhiá» m vá»i những ánh mắt dò xét cá»§a các bạn há»c trong lá»p và cÅ©ng chẳng mảy may quan tâm Äến sá» sách cá»§a giáo viên á» trêи bục giảng.Tháºm chà Äi trá» cáºu ta cÅ©ng không báo, mà cứ thế Äi thẳng và o chá» ngá»i cá»§a mình⦠Ỡhà ng ghế cuá»i lá»p.Giáo viên dạy toán béo ục á»ch Äứng trêи bục giảng nheo mắt nhìn bóng lưng cá»§a Lạc Thâm.Thầy giáo cưá»i ha ha rá»i má» miá»ng nói: "Äúng rá»i, ban nãy trưá»c khi và o lá»p, trong lúc tôi Äang Äi ná»p bà i kiá»m tra thì thấy Kiá»u Khanh, không sai, bạn ấy xứng Äáng ÄÆ°á»£c tuyên dương! Ngay cả Kiá»u Khanh cÅ©ng biết ná»p bà i táºp rá»i, váºy thì cái ngà y cả lá»p ná»p bà i Äầy Äá»§ chắc không còn xa nữa Äâu nhá»?âLá»i nói nà y cá»§a thầy giáo vừa dứt thì toà n bỠánh mắt cá»§a há»c sinh cả lá»p Äá»u Äá» dá»n lên ngưá»i cá»§a Kiá»u Khanh và Lạc Thâm.Những câu nói nà y cá»§a thầy giáo ám chá» Äến ai, không phải Äá»u Äã quá rõ rà ng rá»i sao!Kiá»u Khanh không ngẩng Äầu lên, chá» chuyên tâm nghiên cứu sách y há»c.Lạc Thâm dưá»ng như cÅ©ng không nghe thấy, cáºu ta nằm lên bà n và bắt Äầu nhắm mắt ngá»§.Cuá»i cùng tất cả má»i ngưá»i lại nhìn vá» phÃa Khương Dá»±c, Khương Dá»±c Äón nháºn những ánh mắt nà y như thá» bá» lá»a nưá»ng chÃn, anh ta Äà nh phải Äứng dáºy giả vá» Äi vá» sinh.Khi tiết há»c thứ ba kết thúc, giáo viên vừa Äi ra, thì ngay cá»a lá»p có má»t ngưá»i Äang ngá»i chá» sẵn: âKiá»u Niá»m, có ngưá»i tìm.âKiá»u Niá»m Äặt bút viết xuá»ng và bưá»c ra ngoà i vá»i tâm trạng nghi ngá».Trêи hà nh lang, Liêu San San cá» tay quấn bÄng gạc trắng má» miá»ng nói thẳng và o vấn Äá»: âNghe nói má»i quan há» giữa cáºu và chá» há» cá»§a cáºu không ÄÆ°á»£c tá»t?âKiá»u Niá»m nghe váºy thì láºp tức ÄÆ°a mắt nhìn bá»n phÃa xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý má»i má» miá»ng nói bằng giá»ng rất nhá»: âCáºu là ai? Tìm tôi là m gì?âNhìn thấy phản ứng nà y cá»§a cô ta, Liêu San San Äá»t nhiên ná» nụ cưá»i: "Tôi là ai không quan trá»ng, Äiá»u cần quan tâm á» Äây là tôi có chuyá»n muá»n Äá»i chác vá»i cáºu.Nếu cáºu cảm thấy nói chuyá»n á» Äây không tiá»n, thì⦠Äi theo tôi, ÄÆ°á»£c chứ?âKiá»u Niá»m nhÃu mà y quan sát tháºt kỹ cô gái thÃch Äánh lá»n vá»i vẻ ngoà i khiến ngưá»i khác thấy gai mắt nà y.Nhưng vì là chuyá»n có liên quan Äến Kiá»u Khanh nên cô ta Äã gáºt Äầu Äá»ng ý.PhÃa khuất sáng cá»§a tòa nhà dạy há»c là nÆ¡i hầu như ngưá»i khác không thá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c.Sau khi hai ngưá»i Äến nÆ¡i, Liêu San San há»i: âNghe nói Lạc Thâm thÃch cáºu hả?âKiá»u Niá»m khá vênh váo khi nghe ÄÆ°á»£c những lá»i Äó.Tuy thà nh tÃch há»c táºp không tá»t nhưng Lạc Thâm Äẹp trai, gia cảnh lại tá»t, cáºu ta chÃnh là nam thần trong suy nghÄ© cá»§a hầu hết nữ sinh trong trưá»ng.ÄÆ°á»£c má»t chà ng trai như váºy thÃch, nếu nói không thấy tá»± hà o thì là nói xạo rá»i.Huá»ng há» gì cô ta lại là má»t kẻ ưa khoe mẽ nữa chứ.Kiá»u Niá»m không phá»§ nháºn Äiá»u Äó, mà chá» há»i ngược lại: âCáºu muá»n là m gì?""Nếu cáºu ta thÃch cáºu thì chuyá»n nà y Äá»i vá»i cáºu quá ư lÃ ÄÆ¡n giản rá»i.âLiêu San San vừa cưá»i vừa nói: "Tôi không quan tâm cáºu muá»n là m cách nà o khiến cho Lạc Thâm dẫn ngưá»i Äến dạy dá» cho cô chá» há» kia cá»§a cáºu má»t bà i há»c, Äá» tôi có thá» phế bá» má»t cánh tay cá»§a cáºu ta.âKiá»u Niá»m cau mà y: âCáºu có mâu thuẫn vá»i Kiá»u Khanh à ?âLiêu San San cÅ©ng không có ý Äá»nh giấu giếm, cô ta cứng ngắc nâng cánh tay lên, âÄây là do chá» há» cá»§a cáºu ban tặng Äấy!âKiá»u Niá»m lắc Äầu: âÄây là ân oán giữa hai ngưá»i các cáºu, tại sao tôi phải giúp cáºu? Äúng là tôi không ưa chá» há» cá»§a tôi, nhưng tôi sẽ không là m công cụ trả thù cho ngưá»i khác Äâu.