Edit by ChangẦm ầm ầm, bầu trời cuồn cuộn mây đen che hết cả một quốc gia nào đó. Tại một bệnh viện lớn nào đó, trên bàn phẫu thuật có một người tinh xảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen ghét đến mức lập tức có suy nghĩ hủy hoại đang nằm trong góc. Lông mi như cách quạt của người phụ nữ hơi run lên, Dạ Ương cảm giác đầu mình vô cùng nặng. Lúc định giơ tay lên vỗ đầu mới cảm thấy tay mình đã bị xích sắt trói chặt lại. Tim Dạ Ương chợt run lên, cô vội rũ mắt nhìn dưới bụng mình. Lúc nhìn thấy đứa con trong bụng mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, con vẫn an toàn là tốt rồi!“Ương, đã lâu không gặp!” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng. Thần kinh Dạ Ương vừa thả lỏng lập tức căng chặt lại. Con ngươi của Dạ Ương lạnh lùng, cô vừa mang thai được bốn tháng đã bị nhóm người này theo dõi, cô trốn chạy mất bốn tháng, không ngờ cuối cùng vẫn bị nhóm người này bắt được. Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồ đen đứng bên cạnh: “Sao thế! Vì…
Chương 9: Tô Lạc Ương Tôi Sẽ Sống Thay Cô 1
Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp SủngTác giả: Túc TúcTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Light Novel, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit by ChangẦm ầm ầm, bầu trời cuồn cuộn mây đen che hết cả một quốc gia nào đó. Tại một bệnh viện lớn nào đó, trên bàn phẫu thuật có một người tinh xảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen ghét đến mức lập tức có suy nghĩ hủy hoại đang nằm trong góc. Lông mi như cách quạt của người phụ nữ hơi run lên, Dạ Ương cảm giác đầu mình vô cùng nặng. Lúc định giơ tay lên vỗ đầu mới cảm thấy tay mình đã bị xích sắt trói chặt lại. Tim Dạ Ương chợt run lên, cô vội rũ mắt nhìn dưới bụng mình. Lúc nhìn thấy đứa con trong bụng mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, con vẫn an toàn là tốt rồi!“Ương, đã lâu không gặp!” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng. Thần kinh Dạ Ương vừa thả lỏng lập tức căng chặt lại. Con ngươi của Dạ Ương lạnh lùng, cô vừa mang thai được bốn tháng đã bị nhóm người này theo dõi, cô trốn chạy mất bốn tháng, không ngờ cuối cùng vẫn bị nhóm người này bắt được. Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồ đen đứng bên cạnh: “Sao thế! Vì… Edit by ChangSao lại thế, tại sao lại thế được, vậy mà cô lại trọng sinh tới năm năm sau.Nói cách khác, vậy cô đã chết 5 năm rồi à!Dạ Ương lắc đầu kéo suy nghĩ của mình về, cho dù cô không tin thì sao, chuyện này thật sự đã xảy ra trên người cô.Không, cho dù đã qua 5 năm rồi thì sao, nhất định ba mẹ và anh trai sẽ vẫn nhận ra cô.Dạ Ương tìm từ “nước B” trên trang web, nhưng lập tức nhảy ra một dòng chữ ‘không có kết quả, không tìm được bất cứ thông tin nào về nước B’.Nhìn thấy mấy chữ này, Dạ Ương hoàn toàn sụp đổ.Cô trực tiếp ngã ngồi đến từ trên ghế xuống đất, vất vả lắm mới bốc lên một chút hy vọng thì lập tức tan biến hết.Tâm trí cô luôn rất kiên cường, ngay cả khi đứa con trong bụng bị người ta lấy đi cô cũng không khóc, nhưng không biết vì sao lúc này co lại cực kỳ muốn khóc, nước mắt giống như nước suối chảy dọc xuống, không ngừng chảy ròng từ hốc mắt xuống.Cô thật sự rất nhớ ba mẹ mình, tuy từ nhỏ ba mẹ đối xử rất nghiêm khắc với hai anh em các cô, nhưng cô cũng biết, sống trong những đại gia tộc thế này nếu không có năng lực thì sẽ bị người khác coi như rác rưởi.Cô cũng biết hai người họ chỉ muốn tốt cho hai anh em mà thôi, chẳng qua hiện tại cô lại hoàn toàn không tra được tin tức của nước B và nhà họ Dạ, nước B dương như đã bốc hơi khỏi thế giới này.Cô vẫn muốn điều tra rốt cuộc lúc trước là ai muốn giết mình, thậm chí còn lấy đứa trẻ đang sống sờ sờ từ trong bụng ra, nhưng bây giờ nước B đã biến mất tiêu, cô tra kiểu gì đây?“Cô Lạc Ương, sao cô lại ngồi dưới đất thế, cảm lạnh thì sao đây?” Đúng lúc này, dì Thu cầm chăn vừa giặt sạch trên tay đi tới, vừa bước vào đã thấy Dạ Ương ngồi dưới đất.Bà ấy vội vàng ném chiếc chăn kia lên trên giường, sau đó nhanh chóng kéo Dạ Ương lên.Hai mắt Dạ Ương mông lung đẫm lệ ngước nhìn dáng vẻ lo lắng hiện tại của dì Thu, nghĩ đến chuyện nếu bây giờ mẹ ở bên, có lẽ mẹ cũng sẽ quan tâm cô như thế.Dì Thu vừa nâng Dạ Ương dậy, Dạ Ương lại trực tiếp xoay người ôm lấy dì Thu, đầu rúc trên vai bà ấy gào khóc nức nở.Nếu không phải căn phòng này cách âm không tệ, chắc bây giờ có lẽ đã kéo Kỳ Mặc Trần chạy lên đây rồi.Dì Thu bị hành động bất chợt này của Dạ Ương làm cho nhảy dựng, nhưng Dạ Ương cũng chỉ dựa trên đầu vai bà ấy khóc nức nở một lúc mà thôi.Dì Thu chỉ cho rằng vừa rồi nhóc con này bị chủ tử dọa sợ.Bà ấy cũng đã làm việc ở đây một thời gian rất dài, cũng thuộc dạng người lớn tuổi trong căn nhà này, quản không ít người dưới.Chắc mới đầu bà ấy cũng sợ cô Lạc Ương này sẽ bị cảm thôi, nhưng nghĩ đến cô bé này chỉ đến đây được mấy tháng, nói thế nào cũng mới là một cô gái nhỏ 17 18 tuổi, bị chủ tử đối xử như thế nên trong lòng chắc chắn rất sợ hãi.Nghĩ đến đây, dì Thu giơ tay vỗ vỗ lưng Dạ Ương: “ Cô Lạc Ương, đừng khóc nữa, thật ra chủ tử không đáng sợ như cô nghĩ đâu, chỉ cần sau này cô đừng đối nghịch với chủ tử nữa, cậu ấy nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt!”Dạ Ương ghé lên đầu vai dì Thu khóc một lát, lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện mình hơi giả dối, rất nhanh đã thoát khỏi bi thương.Dạ Ương cũng không ngờ lúc đó mình lại khóc như thế, lúc trước cô tìm mọi cách muốn rời khỏi nhà họ Dạ để đi ra ngoài khám phá thế giới rộng lớn.Không ngờ còn chưa nhìn thấy thế giới đã bị làm cho lớn bụng, chưa kết hôn đã có thai, có nhà không thể về, cũng không biết do ai biết được tin tức cô rời khỏi nhà họ Dạ mà đuổi giết không ngừng..
Edit by ChangSao lại thế, tại sao lại thế được, vậy mà cô lại trọng sinh tới năm năm sau.
Nói cách khác, vậy cô đã chết 5 năm rồi à!Dạ Ương lắc đầu kéo suy nghĩ của mình về, cho dù cô không tin thì sao, chuyện này thật sự đã xảy ra trên người cô.Không, cho dù đã qua 5 năm rồi thì sao, nhất định ba mẹ và anh trai sẽ vẫn nhận ra cô.Dạ Ương tìm từ “nước B” trên trang web, nhưng lập tức nhảy ra một dòng chữ ‘không có kết quả, không tìm được bất cứ thông tin nào về nước B’.Nhìn thấy mấy chữ này, Dạ Ương hoàn toàn sụp đổ.
Cô trực tiếp ngã ngồi đến từ trên ghế xuống đất, vất vả lắm mới bốc lên một chút hy vọng thì lập tức tan biến hết.
Tâm trí cô luôn rất kiên cường, ngay cả khi đứa con trong bụng bị người ta lấy đi cô cũng không khóc, nhưng không biết vì sao lúc này co lại cực kỳ muốn khóc, nước mắt giống như nước suối chảy dọc xuống, không ngừng chảy ròng từ hốc mắt xuống.Cô thật sự rất nhớ ba mẹ mình, tuy từ nhỏ ba mẹ đối xử rất nghiêm khắc với hai anh em các cô, nhưng cô cũng biết, sống trong những đại gia tộc thế này nếu không có năng lực thì sẽ bị người khác coi như rác rưởi.
Cô cũng biết hai người họ chỉ muốn tốt cho hai anh em mà thôi, chẳng qua hiện tại cô lại hoàn toàn không tra được tin tức của nước B và nhà họ Dạ, nước B dương như đã bốc hơi khỏi thế giới này.Cô vẫn muốn điều tra rốt cuộc lúc trước là ai muốn giết mình, thậm chí còn lấy đứa trẻ đang sống sờ sờ từ trong bụng ra, nhưng bây giờ nước B đã biến mất tiêu, cô tra kiểu gì đây?“Cô Lạc Ương, sao cô lại ngồi dưới đất thế, cảm lạnh thì sao đây?” Đúng lúc này, dì Thu cầm chăn vừa giặt sạch trên tay đi tới, vừa bước vào đã thấy Dạ Ương ngồi dưới đất.Bà ấy vội vàng ném chiếc chăn kia lên trên giường, sau đó nhanh chóng kéo Dạ Ương lên.Hai mắt Dạ Ương mông lung đẫm lệ ngước nhìn dáng vẻ lo lắng hiện tại của dì Thu, nghĩ đến chuyện nếu bây giờ mẹ ở bên, có lẽ mẹ cũng sẽ quan tâm cô như thế.Dì Thu vừa nâng Dạ Ương dậy, Dạ Ương lại trực tiếp xoay người ôm lấy dì Thu, đầu rúc trên vai bà ấy gào khóc nức nở.
Nếu không phải căn phòng này cách âm không tệ, chắc bây giờ có lẽ đã kéo Kỳ Mặc Trần chạy lên đây rồi.Dì Thu bị hành động bất chợt này của Dạ Ương làm cho nhảy dựng, nhưng Dạ Ương cũng chỉ dựa trên đầu vai bà ấy khóc nức nở một lúc mà thôi.Dì Thu chỉ cho rằng vừa rồi nhóc con này bị chủ tử dọa sợ.
Bà ấy cũng đã làm việc ở đây một thời gian rất dài, cũng thuộc dạng người lớn tuổi trong căn nhà này, quản không ít người dưới.Chắc mới đầu bà ấy cũng sợ cô Lạc Ương này sẽ bị cảm thôi, nhưng nghĩ đến cô bé này chỉ đến đây được mấy tháng, nói thế nào cũng mới là một cô gái nhỏ 17 18 tuổi, bị chủ tử đối xử như thế nên trong lòng chắc chắn rất sợ hãi.Nghĩ đến đây, dì Thu giơ tay vỗ vỗ lưng Dạ Ương: “ Cô Lạc Ương, đừng khóc nữa, thật ra chủ tử không đáng sợ như cô nghĩ đâu, chỉ cần sau này cô đừng đối nghịch với chủ tử nữa, cậu ấy nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt!”Dạ Ương ghé lên đầu vai dì Thu khóc một lát, lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện mình hơi giả dối, rất nhanh đã thoát khỏi bi thương.Dạ Ương cũng không ngờ lúc đó mình lại khóc như thế, lúc trước cô tìm mọi cách muốn rời khỏi nhà họ Dạ để đi ra ngoài khám phá thế giới rộng lớn.
Không ngờ còn chưa nhìn thấy thế giới đã bị làm cho lớn bụng, chưa kết hôn đã có thai, có nhà không thể về, cũng không biết do ai biết được tin tức cô rời khỏi nhà họ Dạ mà đuổi giết không ngừng..
Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp SủngTác giả: Túc TúcTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Light Novel, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit by ChangẦm ầm ầm, bầu trời cuồn cuộn mây đen che hết cả một quốc gia nào đó. Tại một bệnh viện lớn nào đó, trên bàn phẫu thuật có một người tinh xảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen ghét đến mức lập tức có suy nghĩ hủy hoại đang nằm trong góc. Lông mi như cách quạt của người phụ nữ hơi run lên, Dạ Ương cảm giác đầu mình vô cùng nặng. Lúc định giơ tay lên vỗ đầu mới cảm thấy tay mình đã bị xích sắt trói chặt lại. Tim Dạ Ương chợt run lên, cô vội rũ mắt nhìn dưới bụng mình. Lúc nhìn thấy đứa con trong bụng mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, con vẫn an toàn là tốt rồi!“Ương, đã lâu không gặp!” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng. Thần kinh Dạ Ương vừa thả lỏng lập tức căng chặt lại. Con ngươi của Dạ Ương lạnh lùng, cô vừa mang thai được bốn tháng đã bị nhóm người này theo dõi, cô trốn chạy mất bốn tháng, không ngờ cuối cùng vẫn bị nhóm người này bắt được. Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồ đen đứng bên cạnh: “Sao thế! Vì… Edit by ChangSao lại thế, tại sao lại thế được, vậy mà cô lại trọng sinh tới năm năm sau.Nói cách khác, vậy cô đã chết 5 năm rồi à!Dạ Ương lắc đầu kéo suy nghĩ của mình về, cho dù cô không tin thì sao, chuyện này thật sự đã xảy ra trên người cô.Không, cho dù đã qua 5 năm rồi thì sao, nhất định ba mẹ và anh trai sẽ vẫn nhận ra cô.Dạ Ương tìm từ “nước B” trên trang web, nhưng lập tức nhảy ra một dòng chữ ‘không có kết quả, không tìm được bất cứ thông tin nào về nước B’.Nhìn thấy mấy chữ này, Dạ Ương hoàn toàn sụp đổ.Cô trực tiếp ngã ngồi đến từ trên ghế xuống đất, vất vả lắm mới bốc lên một chút hy vọng thì lập tức tan biến hết.Tâm trí cô luôn rất kiên cường, ngay cả khi đứa con trong bụng bị người ta lấy đi cô cũng không khóc, nhưng không biết vì sao lúc này co lại cực kỳ muốn khóc, nước mắt giống như nước suối chảy dọc xuống, không ngừng chảy ròng từ hốc mắt xuống.Cô thật sự rất nhớ ba mẹ mình, tuy từ nhỏ ba mẹ đối xử rất nghiêm khắc với hai anh em các cô, nhưng cô cũng biết, sống trong những đại gia tộc thế này nếu không có năng lực thì sẽ bị người khác coi như rác rưởi.Cô cũng biết hai người họ chỉ muốn tốt cho hai anh em mà thôi, chẳng qua hiện tại cô lại hoàn toàn không tra được tin tức của nước B và nhà họ Dạ, nước B dương như đã bốc hơi khỏi thế giới này.Cô vẫn muốn điều tra rốt cuộc lúc trước là ai muốn giết mình, thậm chí còn lấy đứa trẻ đang sống sờ sờ từ trong bụng ra, nhưng bây giờ nước B đã biến mất tiêu, cô tra kiểu gì đây?“Cô Lạc Ương, sao cô lại ngồi dưới đất thế, cảm lạnh thì sao đây?” Đúng lúc này, dì Thu cầm chăn vừa giặt sạch trên tay đi tới, vừa bước vào đã thấy Dạ Ương ngồi dưới đất.Bà ấy vội vàng ném chiếc chăn kia lên trên giường, sau đó nhanh chóng kéo Dạ Ương lên.Hai mắt Dạ Ương mông lung đẫm lệ ngước nhìn dáng vẻ lo lắng hiện tại của dì Thu, nghĩ đến chuyện nếu bây giờ mẹ ở bên, có lẽ mẹ cũng sẽ quan tâm cô như thế.Dì Thu vừa nâng Dạ Ương dậy, Dạ Ương lại trực tiếp xoay người ôm lấy dì Thu, đầu rúc trên vai bà ấy gào khóc nức nở.Nếu không phải căn phòng này cách âm không tệ, chắc bây giờ có lẽ đã kéo Kỳ Mặc Trần chạy lên đây rồi.Dì Thu bị hành động bất chợt này của Dạ Ương làm cho nhảy dựng, nhưng Dạ Ương cũng chỉ dựa trên đầu vai bà ấy khóc nức nở một lúc mà thôi.Dì Thu chỉ cho rằng vừa rồi nhóc con này bị chủ tử dọa sợ.Bà ấy cũng đã làm việc ở đây một thời gian rất dài, cũng thuộc dạng người lớn tuổi trong căn nhà này, quản không ít người dưới.Chắc mới đầu bà ấy cũng sợ cô Lạc Ương này sẽ bị cảm thôi, nhưng nghĩ đến cô bé này chỉ đến đây được mấy tháng, nói thế nào cũng mới là một cô gái nhỏ 17 18 tuổi, bị chủ tử đối xử như thế nên trong lòng chắc chắn rất sợ hãi.Nghĩ đến đây, dì Thu giơ tay vỗ vỗ lưng Dạ Ương: “ Cô Lạc Ương, đừng khóc nữa, thật ra chủ tử không đáng sợ như cô nghĩ đâu, chỉ cần sau này cô đừng đối nghịch với chủ tử nữa, cậu ấy nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt!”Dạ Ương ghé lên đầu vai dì Thu khóc một lát, lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện mình hơi giả dối, rất nhanh đã thoát khỏi bi thương.Dạ Ương cũng không ngờ lúc đó mình lại khóc như thế, lúc trước cô tìm mọi cách muốn rời khỏi nhà họ Dạ để đi ra ngoài khám phá thế giới rộng lớn.Không ngờ còn chưa nhìn thấy thế giới đã bị làm cho lớn bụng, chưa kết hôn đã có thai, có nhà không thể về, cũng không biết do ai biết được tin tức cô rời khỏi nhà họ Dạ mà đuổi giết không ngừng..