Tác giả:

Edit by ChangẦm ầm ầm, bầu trời cuồn cuộn mây đen che hết cả một quốc gia nào đó. Tại một bệnh viện lớn nào đó, trên bàn phẫu thuật có một người tinh xảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen ghét đến mức lập tức có suy nghĩ hủy hoại đang nằm trong góc. Lông mi như cách quạt của người phụ nữ hơi run lên, Dạ Ương cảm giác đầu mình vô cùng nặng. Lúc định giơ tay lên vỗ đầu mới cảm thấy tay mình đã bị xích sắt trói chặt lại. Tim Dạ Ương chợt run lên, cô vội rũ mắt nhìn dưới bụng mình. Lúc nhìn thấy đứa con trong bụng mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, con vẫn an toàn là tốt rồi!“Ương, đã lâu không gặp!” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng. Thần kinh Dạ Ương vừa thả lỏng lập tức căng chặt lại. Con ngươi của Dạ Ương lạnh lùng, cô vừa mang thai được bốn tháng đã bị nhóm người này theo dõi, cô trốn chạy mất bốn tháng, không ngờ cuối cùng vẫn bị nhóm người này bắt được. Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồ đen đứng bên cạnh: “Sao thế! Vì…

Chương 23: Con Là Con Gái Của Ba Mẹ

Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp SủngTác giả: Túc TúcTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Light Novel, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit by ChangẦm ầm ầm, bầu trời cuồn cuộn mây đen che hết cả một quốc gia nào đó. Tại một bệnh viện lớn nào đó, trên bàn phẫu thuật có một người tinh xảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen ghét đến mức lập tức có suy nghĩ hủy hoại đang nằm trong góc. Lông mi như cách quạt của người phụ nữ hơi run lên, Dạ Ương cảm giác đầu mình vô cùng nặng. Lúc định giơ tay lên vỗ đầu mới cảm thấy tay mình đã bị xích sắt trói chặt lại. Tim Dạ Ương chợt run lên, cô vội rũ mắt nhìn dưới bụng mình. Lúc nhìn thấy đứa con trong bụng mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, con vẫn an toàn là tốt rồi!“Ương, đã lâu không gặp!” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng. Thần kinh Dạ Ương vừa thả lỏng lập tức căng chặt lại. Con ngươi của Dạ Ương lạnh lùng, cô vừa mang thai được bốn tháng đã bị nhóm người này theo dõi, cô trốn chạy mất bốn tháng, không ngờ cuối cùng vẫn bị nhóm người này bắt được. Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồ đen đứng bên cạnh: “Sao thế! Vì… Edit by ChangHai vợ chồng đồng thời quay đầu lại, lúc thấy cô gái nhỏ đứng trước cửa thì kích động trực tiếp đứng lên.Diệp Vũ Họa kích động nhào đến trước mặt Tô Lạc Ương, nhanh chóng kéo cô vào trong lòng ngực: “Con gái tôi!”Tô Lạc Ương bị sự nhiệt tình của Diệp Vũ Họa làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vành mắt cô cũng hơi hơi phiếm hồng, cô nâng tay lên vỗ vỗ lưng Diệp Vũ Họa: “Mẹ, đừng khóc, khóc là xấu đấy!”Tô Đình Nghiên đi tới, bất đắc dĩ kéo bà vợ đang dính chặt trên người con gái mình ra.“Thôi được rồi, cũng già đầu rồi, đừng để con gái chê cười nữa!”Diệp Vũ Họa không nói gì hết, chỉ ôm lấy Tô Lạc Ương, mang theo tính trẻ con nói: “Sợ cái gì, đây là con gái tôi!”Tô Đình Nghiên nhìn nhìn những người giúp việc đằng sau Tô Lạc Ương, cười nói: “Đằng sau còn có người!”Diệp Vũ Họa ngước mắt, quả nhiên nhìn đến phía sau con gái có mấy người giúp việc, đều do bà nhất thời kích động quá nên không nhìn thấy.Bà cũng già đầu rồi, làm vậy đúng là hơi trẻ con, còn có chút… Mất mặt!Diệp Vũ Họa buông Tô Lạc Ương ra, sau đó kéo Tô Lạc Ương ra, những người giúp việc đó buông đồ xuống liền rời đi.Thấy người hầu đi rồi, trong gác mái lúc này chỉ còn lại ba người nhà Tô Lạc Ương và bà Diêu, Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn về phía ba mẹ có khuôn mặt từ ái, môi đỏ hé mở, thân mật gọi lên: “Ba mẹ, con trở về rồi!”Diệp Vũ Họa kéo tay Tô Lạc Ương, sau đó giơ tay lên mặt Tô Lạc Ương: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, thật sự vô cùng xinh đẹp!”Thấy Diệp Vũ Họa sờ lên mặt mình, Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô vội vàng giải thích: “Ba mẹ, trước kia không phải con cố ý lừa mọi người, mặt con…”Diệp Vũ Họa cắt ngang lời của cô, cười nói: “Ba mẹ biết, dì Diêu nói cho ba mẹ biết rồi!”“Hơ?” Bọn họ biết?Tô Đình Nghiên đi tới nhẹ vỗ vỗ lên tay Tô Lạc Ương, trên khuôn mặt hằn lên dấu vết năm tháng cũng ngập tràn ý cười: “Ương Nhi, cho dù con có dáng vẻ gì, con cũng đều là con gái ba mẹ!”“Ba, mẹ!” Hai mắt Tô Lạc Ương chua xót, nước mắt không kiểm soát được chảy ra.Kiếp trước sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, không biết đã bao lâu không nghe thấy ba mẹ gọi cô là Ương Nhi rồi.Diệp Vũ Họa lau nước mắt cho con gái, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Khóc gì chứ, con trở về là tốt lắm rồi, còn chưa ăn cơm đúng không, đói bụng không, bây giờ mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con ngay!”Không biết bà Diêu đã rời đu từ lúc nào, chuyện này càng khiến một nhà ba người thân mật hơn một chút!Diệp Vũ Họa rất nhanh đã nấu xong mấy món ăn, mọi người ăn cực kỳ vui vẻ.Tô Đình Nghiên và Diệp Vũ Họa cũng không nhắc tới chuyện Tô Lạc Ương mất tích trong khoảng thời gian này.Tô Lạc Ương biết ba mẹ suy nghĩ vì mình, cô thật sự rất hưởng thụ loại cảm giác này.Vốn còn tưởng rằng chẳng qua kiếp trước chỉ tách khỏi ba mẹ một năm, hiện tại vừa mở mắt đã năm năm trôi qua.Cô thật sự không dám tưởng tượng 5 năm này ba mẹ đã trải qua thế nào, bây giờ cô cũng không có tin tức gì về nước B cả.Thôi, đi một bước rồi tính bước tiếp theo vậy!Diệp Vũ Họa cứ gắp đồ ăn cho Tô Lạc Ương: “Ương Nhi, con gầy đi không ít đấy, ăn nhiều một chút!”Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được, vì nguyên chủ, vì ba mẹ hiện tại, cũng vì bản thân mình, cô phải liều một lần mới được..

Edit by ChangHai vợ chồng đồng thời quay đầu lại, lúc thấy cô gái nhỏ đứng trước cửa thì kích động trực tiếp đứng lên.Diệp Vũ Họa kích động nhào đến trước mặt Tô Lạc Ương, nhanh chóng kéo cô vào trong lòng ngực: “Con gái tôi!”Tô Lạc Ương bị sự nhiệt tình của Diệp Vũ Họa làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vành mắt cô cũng hơi hơi phiếm hồng, cô nâng tay lên vỗ vỗ lưng Diệp Vũ Họa: “Mẹ, đừng khóc, khóc là xấu đấy!”Tô Đình Nghiên đi tới, bất đắc dĩ kéo bà vợ đang dính chặt trên người con gái mình ra.“Thôi được rồi, cũng già đầu rồi, đừng để con gái chê cười nữa!”Diệp Vũ Họa không nói gì hết, chỉ ôm lấy Tô Lạc Ương, mang theo tính trẻ con nói: “Sợ cái gì, đây là con gái tôi!”Tô Đình Nghiên nhìn nhìn những người giúp việc đằng sau Tô Lạc Ương, cười nói: “Đằng sau còn có người!”Diệp Vũ Họa ngước mắt, quả nhiên nhìn đến phía sau con gái có mấy người giúp việc, đều do bà nhất thời kích động quá nên không nhìn thấy.

Bà cũng già đầu rồi, làm vậy đúng là hơi trẻ con, còn có chút… Mất mặt!Diệp Vũ Họa buông Tô Lạc Ương ra, sau đó kéo Tô Lạc Ương ra, những người giúp việc đó buông đồ xuống liền rời đi.Thấy người hầu đi rồi, trong gác mái lúc này chỉ còn lại ba người nhà Tô Lạc Ương và bà Diêu, Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn về phía ba mẹ có khuôn mặt từ ái, môi đỏ hé mở, thân mật gọi lên: “Ba mẹ, con trở về rồi!”Diệp Vũ Họa kéo tay Tô Lạc Ương, sau đó giơ tay lên mặt Tô Lạc Ương: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, thật sự vô cùng xinh đẹp!”Thấy Diệp Vũ Họa sờ lên mặt mình, Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô vội vàng giải thích: “Ba mẹ, trước kia không phải con cố ý lừa mọi người, mặt con…”Diệp Vũ Họa cắt ngang lời của cô, cười nói: “Ba mẹ biết, dì Diêu nói cho ba mẹ biết rồi!”“Hơ?” Bọn họ biết?Tô Đình Nghiên đi tới nhẹ vỗ vỗ lên tay Tô Lạc Ương, trên khuôn mặt hằn lên dấu vết năm tháng cũng ngập tràn ý cười: “Ương Nhi, cho dù con có dáng vẻ gì, con cũng đều là con gái ba mẹ!”“Ba, mẹ!” Hai mắt Tô Lạc Ương chua xót, nước mắt không kiểm soát được chảy ra.

Kiếp trước sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, không biết đã bao lâu không nghe thấy ba mẹ gọi cô là Ương Nhi rồi.Diệp Vũ Họa lau nước mắt cho con gái, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Khóc gì chứ, con trở về là tốt lắm rồi, còn chưa ăn cơm đúng không, đói bụng không, bây giờ mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con ngay!”Không biết bà Diêu đã rời đu từ lúc nào, chuyện này càng khiến một nhà ba người thân mật hơn một chút!Diệp Vũ Họa rất nhanh đã nấu xong mấy món ăn, mọi người ăn cực kỳ vui vẻ.

Tô Đình Nghiên và Diệp Vũ Họa cũng không nhắc tới chuyện Tô Lạc Ương mất tích trong khoảng thời gian này.Tô Lạc Ương biết ba mẹ suy nghĩ vì mình, cô thật sự rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Vốn còn tưởng rằng chẳng qua kiếp trước chỉ tách khỏi ba mẹ một năm, hiện tại vừa mở mắt đã năm năm trôi qua.

Cô thật sự không dám tưởng tượng 5 năm này ba mẹ đã trải qua thế nào, bây giờ cô cũng không có tin tức gì về nước B cả.Thôi, đi một bước rồi tính bước tiếp theo vậy!Diệp Vũ Họa cứ gắp đồ ăn cho Tô Lạc Ương: “Ương Nhi, con gầy đi không ít đấy, ăn nhiều một chút!”Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được, vì nguyên chủ, vì ba mẹ hiện tại, cũng vì bản thân mình, cô phải liều một lần mới được..

Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp SủngTác giả: Túc TúcTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Light Novel, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit by ChangẦm ầm ầm, bầu trời cuồn cuộn mây đen che hết cả một quốc gia nào đó. Tại một bệnh viện lớn nào đó, trên bàn phẫu thuật có một người tinh xảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen ghét đến mức lập tức có suy nghĩ hủy hoại đang nằm trong góc. Lông mi như cách quạt của người phụ nữ hơi run lên, Dạ Ương cảm giác đầu mình vô cùng nặng. Lúc định giơ tay lên vỗ đầu mới cảm thấy tay mình đã bị xích sắt trói chặt lại. Tim Dạ Ương chợt run lên, cô vội rũ mắt nhìn dưới bụng mình. Lúc nhìn thấy đứa con trong bụng mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, con vẫn an toàn là tốt rồi!“Ương, đã lâu không gặp!” Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lùng. Thần kinh Dạ Ương vừa thả lỏng lập tức căng chặt lại. Con ngươi của Dạ Ương lạnh lùng, cô vừa mang thai được bốn tháng đã bị nhóm người này theo dõi, cô trốn chạy mất bốn tháng, không ngờ cuối cùng vẫn bị nhóm người này bắt được. Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồ đen đứng bên cạnh: “Sao thế! Vì… Edit by ChangHai vợ chồng đồng thời quay đầu lại, lúc thấy cô gái nhỏ đứng trước cửa thì kích động trực tiếp đứng lên.Diệp Vũ Họa kích động nhào đến trước mặt Tô Lạc Ương, nhanh chóng kéo cô vào trong lòng ngực: “Con gái tôi!”Tô Lạc Ương bị sự nhiệt tình của Diệp Vũ Họa làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vành mắt cô cũng hơi hơi phiếm hồng, cô nâng tay lên vỗ vỗ lưng Diệp Vũ Họa: “Mẹ, đừng khóc, khóc là xấu đấy!”Tô Đình Nghiên đi tới, bất đắc dĩ kéo bà vợ đang dính chặt trên người con gái mình ra.“Thôi được rồi, cũng già đầu rồi, đừng để con gái chê cười nữa!”Diệp Vũ Họa không nói gì hết, chỉ ôm lấy Tô Lạc Ương, mang theo tính trẻ con nói: “Sợ cái gì, đây là con gái tôi!”Tô Đình Nghiên nhìn nhìn những người giúp việc đằng sau Tô Lạc Ương, cười nói: “Đằng sau còn có người!”Diệp Vũ Họa ngước mắt, quả nhiên nhìn đến phía sau con gái có mấy người giúp việc, đều do bà nhất thời kích động quá nên không nhìn thấy.Bà cũng già đầu rồi, làm vậy đúng là hơi trẻ con, còn có chút… Mất mặt!Diệp Vũ Họa buông Tô Lạc Ương ra, sau đó kéo Tô Lạc Ương ra, những người giúp việc đó buông đồ xuống liền rời đi.Thấy người hầu đi rồi, trong gác mái lúc này chỉ còn lại ba người nhà Tô Lạc Ương và bà Diêu, Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn về phía ba mẹ có khuôn mặt từ ái, môi đỏ hé mở, thân mật gọi lên: “Ba mẹ, con trở về rồi!”Diệp Vũ Họa kéo tay Tô Lạc Ương, sau đó giơ tay lên mặt Tô Lạc Ương: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, thật sự vô cùng xinh đẹp!”Thấy Diệp Vũ Họa sờ lên mặt mình, Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô vội vàng giải thích: “Ba mẹ, trước kia không phải con cố ý lừa mọi người, mặt con…”Diệp Vũ Họa cắt ngang lời của cô, cười nói: “Ba mẹ biết, dì Diêu nói cho ba mẹ biết rồi!”“Hơ?” Bọn họ biết?Tô Đình Nghiên đi tới nhẹ vỗ vỗ lên tay Tô Lạc Ương, trên khuôn mặt hằn lên dấu vết năm tháng cũng ngập tràn ý cười: “Ương Nhi, cho dù con có dáng vẻ gì, con cũng đều là con gái ba mẹ!”“Ba, mẹ!” Hai mắt Tô Lạc Ương chua xót, nước mắt không kiểm soát được chảy ra.Kiếp trước sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, không biết đã bao lâu không nghe thấy ba mẹ gọi cô là Ương Nhi rồi.Diệp Vũ Họa lau nước mắt cho con gái, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Khóc gì chứ, con trở về là tốt lắm rồi, còn chưa ăn cơm đúng không, đói bụng không, bây giờ mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con ngay!”Không biết bà Diêu đã rời đu từ lúc nào, chuyện này càng khiến một nhà ba người thân mật hơn một chút!Diệp Vũ Họa rất nhanh đã nấu xong mấy món ăn, mọi người ăn cực kỳ vui vẻ.Tô Đình Nghiên và Diệp Vũ Họa cũng không nhắc tới chuyện Tô Lạc Ương mất tích trong khoảng thời gian này.Tô Lạc Ương biết ba mẹ suy nghĩ vì mình, cô thật sự rất hưởng thụ loại cảm giác này.Vốn còn tưởng rằng chẳng qua kiếp trước chỉ tách khỏi ba mẹ một năm, hiện tại vừa mở mắt đã năm năm trôi qua.Cô thật sự không dám tưởng tượng 5 năm này ba mẹ đã trải qua thế nào, bây giờ cô cũng không có tin tức gì về nước B cả.Thôi, đi một bước rồi tính bước tiếp theo vậy!Diệp Vũ Họa cứ gắp đồ ăn cho Tô Lạc Ương: “Ương Nhi, con gầy đi không ít đấy, ăn nhiều một chút!”Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được, vì nguyên chủ, vì ba mẹ hiện tại, cũng vì bản thân mình, cô phải liều một lần mới được..

Chương 23: Con Là Con Gái Của Ba Mẹ