Mơ mơ màng màng, thấy rất choáng váng, đầu cũng rất nặng. Cô hơi bất ngờ nhíu mày, cảm thấy thân thể có chút khác thường, sắc mặt vốn tái nhợt lập tức trở nên khó coi. “Ưm.” Diệp Tử vô thức nhích người, buồn bực rên một tiếng, thanh âm bị chặn trong cổ họng, có vẻ trầm thấp lại ngắn ngủi. Ánh mắt cô lóe lên, suy đoán tình trạng hiện tại. Miệng cô bị nhét thứ gì đó, chất vải thô ráp cọ vào cổ họng, một cơn buồn nôn dâng lên khiến cô gần như không thể hô hấp, chỉ có thể nặng nề co rúm mũi thở để giảm bớt chút choáng váng vì hít thở không thông. Không chỉ có thế, hai tay cô còn bị khóa trái sau lưng, cánh tay lúc này đã vừa mỏi vừa đau, hai cổ chân cũng bị xích lại, xích không quá dài, chỉ có thể đi từng bước nhỏ. Quan trọng nhất là… Diệp Tử có chút không thoải mái giật giật cổ, tiếng xích sắt rầm rầm vang lên. Đây chính là một trong những thủ phạm khiến cô khó thở, trên cổ cô cũng có dây xích. Hơn nữa, đây còn là dây xích bằng da, kim loại và nhiệt độ của nó khiến cô rất khó chịu. Dây…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...