“Tạ Sơ về nước.” Không biết là ai nói ra thông tin này. Lúc đó tôi đang thoải mái ngồi trên ghế salon, nắm lấy tay của bồi bàn, bàn tay kia thật xinh đẹp, vừa nhỏ vừa dài, móng tay mượt mà chắc chắn. Nhưng khi nghe tin tức này, tôi sững sờ, tiếp đó lại không để tâm cười: “Tôi biết, biết lâu rồi.” Tôi và Tạ Sơ là anh em, mà người anh em này của tôi, vừa chờ cậu ấy xuất ngoại, tôi đã đào góc tường của cậu ấy, thượng vị, ngủ với đàn em mà cậu ấy từng thích trước khi xuất ngoại. Anh em trong ý của tôi thật sự là chỉ anh em, đừng nhìn hai chúng tôi một người họ Tạ một người họ Đàm, ba tôi và mẹ cậu ấy thật sự là quan hệ vợ chồng vàng thật giá thật. Nhưng Tạ Sơ và tôi luôn không hợp nhau, tôi nghĩ có lẽ là vì lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi bị rượu xông mụ đầu, trong điều kiện vô cùng tốt, một nơi đẳng cấp rất cao, không để ý đến sắc mặt tái mét của ba tôi, vẻ mặt lúng túng của mẹ kế, tôi cười hì hì nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cậu ấy, nói: “Tạ Sơ? Là ‘sơ’ nào, thật khiến lòng người…
Chương 31
Sắc Dịch Huân TâmTác giả: Tam Vă, Trì Đại Tối CườngTruyện Đam Mỹ“Tạ Sơ về nước.” Không biết là ai nói ra thông tin này. Lúc đó tôi đang thoải mái ngồi trên ghế salon, nắm lấy tay của bồi bàn, bàn tay kia thật xinh đẹp, vừa nhỏ vừa dài, móng tay mượt mà chắc chắn. Nhưng khi nghe tin tức này, tôi sững sờ, tiếp đó lại không để tâm cười: “Tôi biết, biết lâu rồi.” Tôi và Tạ Sơ là anh em, mà người anh em này của tôi, vừa chờ cậu ấy xuất ngoại, tôi đã đào góc tường của cậu ấy, thượng vị, ngủ với đàn em mà cậu ấy từng thích trước khi xuất ngoại. Anh em trong ý của tôi thật sự là chỉ anh em, đừng nhìn hai chúng tôi một người họ Tạ một người họ Đàm, ba tôi và mẹ cậu ấy thật sự là quan hệ vợ chồng vàng thật giá thật. Nhưng Tạ Sơ và tôi luôn không hợp nhau, tôi nghĩ có lẽ là vì lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi bị rượu xông mụ đầu, trong điều kiện vô cùng tốt, một nơi đẳng cấp rất cao, không để ý đến sắc mặt tái mét của ba tôi, vẻ mặt lúng túng của mẹ kế, tôi cười hì hì nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cậu ấy, nói: “Tạ Sơ? Là ‘sơ’ nào, thật khiến lòng người… Có thể là sắc mặt tôi hơi khó coi, Brown đưa tay ôm lấy tôi, ngón tay dùng sức, nhéo một cái lên vai tôi, để tôi tỉnh táo.Tôi nhìn Tạ Sơ tao nhã lau miệng, giương mắt nhìn về phía hai chúng tôi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nói: “Anh, không phải anh bị cấm túc sao, bây giờ không thể ra ngoài.”Tạ Sơ thành thạo đưa mắt lướt qua người tôi, sau đó rơi lên người Brown: “Thật ngại quá, chú, anh của tôi thật sự không tiện.”Lúc tôi nghe được hai chữ chú này, khóe miệng hơi co giật, quay đầu nhìn về phía Brown, nếp nhăn nơi khóe mắt anh ấy không phải là giả nhưng nét quyến rũ vẫn không giảm.Dù sao Tạ Sơ cũng là nửa thiếu niên, gọi người già như vậy, nhất định là cố ý.Nhưng rõ ràng Brown không quá để ý, anh ấy khẽ mỉm cười: “Em trai nhỏ nhanh đi học đi, đừng để muộn giờ.”Tôi suýt chút nữa không nhịn được cười, đầu vai rõ ràng rung động.Rõ ràng Brown cũng cảm nhận được, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, có chút bất đắc dĩ.Mặc dù cảm thấy hai người bọn họ cãi nhau rất thú vị nhưng tôi biết Tạ Sơ nói không sai, tôi đã quên mình bị cấm túc, cho nên tôi chỉ có thể vỗ bàn tay đặt lên vai tôi một cái: “Thật sự không sai, gần đây tôi ra ngoài cũng phải báo cáo, hẹn lại lần sau đi.”Brown gật đầu, anh ấy lại gần hôn lên mặt tôi một cái, rất lịch sự lễ phép, tôi gần như không cảm nhận được hơi thở của anh ấy.Tôi thật sự thích Brown, anh ấy là một trong số ít người khiến tôi cảm thấy thoải mái.Tôi nghĩ nếu người tôi thích là anh ấy thì không việc vì phải rối rắm thế này.Tạ Sơ lên tầng, đàn em đứng dưới chờ cậu ấy.Tôi đưa Brown ra cửa, sau đó xoay người về phòng.Đi ngang qua đàn em, tôi dừng bước. Cậu ta như gặp đại địch nhìn tôi chằm chằm, ôm chặt cặp sách trong ngực.Tôi cảm thấy thú vị, không khỏi khom người, đưa tay chống lên lưng ghế của cậu ta, vén một góc cổ áo của cậu ta lật vào: “Đừng căng thẳng, tôi chưa từng muốn làm gì cậu, dù sao cậu cũng là người của Tạ Sơ.”Hai mắt đàn em trợn to, miệng cậu ta mấp máy, như muốn nói gì đó, lúc này một cánh tay ôm tôi từ phía sau.Thật sự là ôm, toàn bộ cánh tay nắm lấy eo tôi kéo ra sau nhấc một cái.Tôi hơi kinh ngạc nhìn về phía Tạ Sơ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cậu ấy nói: “Anh, bạn học của tôi không cần nụ hôn tạm biệt.”Tay của cậu ấy vẫn không buông, tôi nhìn nét mặt nghiêm trang của Tạ Sơ, suýt nữa bị chọc cười.Tôi nhịn không được hơi nổi nóng: “Cậu thì sao, muốn nụ hôn tạm biệt không? Nhưng tôi đây muốn tặng mỗi người một cái.”Tạ Sơ hơi nghiêng mặt, tầm mắt rơi lên khuôn mặt mang vẻ khiêu khích của tôi.Tôi vốn cho là Tạ Sơ sẽ lập tức buông tay, sao biết cậu ấy lại giữ nguyên tư thế đó, nhanh chóng hôn lên bên mặt tôi một cái.Nụ hôn này khác với nụ hôn lễ phép của Brown, Tạ Sơ thật sự hôn.Lực lớn đến mức tôi còn nghe mặt tôi phát ra tiếng vang rõ ràng.Tôi có thể cảm giác được da mặt dày muôn năm của tôi dần tan vỡ, cảm giác xấu hổ từ dưới xông thẳng lên đầu.Tạ Sơ buông tay, cầm cặp bước nhanh ra ngoài, đàn em thì theo sát phía sau.Tôi đứng tại chỗ ôm mặt, toàn bộ linh hồn cũng sắp bay sạch.
Có thể là sắc mặt tôi hơi khó coi, Brown đưa tay ôm lấy tôi, ngón tay dùng sức, nhéo một cái lên vai tôi, để tôi tỉnh táo.
Tôi nhìn Tạ Sơ tao nhã lau miệng, giương mắt nhìn về phía hai chúng tôi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nói: “Anh, không phải anh bị cấm túc sao, bây giờ không thể ra ngoài.”
Tạ Sơ thành thạo đưa mắt lướt qua người tôi, sau đó rơi lên người Brown: “Thật ngại quá, chú, anh của tôi thật sự không tiện.”
Lúc tôi nghe được hai chữ chú này, khóe miệng hơi co giật, quay đầu nhìn về phía Brown, nếp nhăn nơi khóe mắt anh ấy không phải là giả nhưng nét quyến rũ vẫn không giảm.
Dù sao Tạ Sơ cũng là nửa thiếu niên, gọi người già như vậy, nhất định là cố ý.
Nhưng rõ ràng Brown không quá để ý, anh ấy khẽ mỉm cười: “Em trai nhỏ nhanh đi học đi, đừng để muộn giờ.”
Tôi suýt chút nữa không nhịn được cười, đầu vai rõ ràng rung động.
Rõ ràng Brown cũng cảm nhận được, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù cảm thấy hai người bọn họ cãi nhau rất thú vị nhưng tôi biết Tạ Sơ nói không sai, tôi đã quên mình bị cấm túc, cho nên tôi chỉ có thể vỗ bàn tay đặt lên vai tôi một cái: “Thật sự không sai, gần đây tôi ra ngoài cũng phải báo cáo, hẹn lại lần sau đi.”
Brown gật đầu, anh ấy lại gần hôn lên mặt tôi một cái, rất lịch sự lễ phép, tôi gần như không cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
Tôi thật sự thích Brown, anh ấy là một trong số ít người khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Tôi nghĩ nếu người tôi thích là anh ấy thì không việc vì phải rối rắm thế này.
Tạ Sơ lên tầng, đàn em đứng dưới chờ cậu ấy.
Tôi đưa Brown ra cửa, sau đó xoay người về phòng.
Đi ngang qua đàn em, tôi dừng bước. Cậu ta như gặp đại địch nhìn tôi chằm chằm, ôm chặt cặp sách trong ngực.
Tôi cảm thấy thú vị, không khỏi khom người, đưa tay chống lên lưng ghế của cậu ta, vén một góc cổ áo của cậu ta lật vào: “Đừng căng thẳng, tôi chưa từng muốn làm gì cậu, dù sao cậu cũng là người của Tạ Sơ.”
Hai mắt đàn em trợn to, miệng cậu ta mấp máy, như muốn nói gì đó, lúc này một cánh tay ôm tôi từ phía sau.
Thật sự là ôm, toàn bộ cánh tay nắm lấy eo tôi kéo ra sau nhấc một cái.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn về phía Tạ Sơ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cậu ấy nói: “Anh, bạn học của tôi không cần nụ hôn tạm biệt.”
Tay của cậu ấy vẫn không buông, tôi nhìn nét mặt nghiêm trang của Tạ Sơ, suýt nữa bị chọc cười.
Tôi nhịn không được hơi nổi nóng: “Cậu thì sao, muốn nụ hôn tạm biệt không? Nhưng tôi đây muốn tặng mỗi người một cái.”
Tạ Sơ hơi nghiêng mặt, tầm mắt rơi lên khuôn mặt mang vẻ khiêu khích của tôi.
Tôi vốn cho là Tạ Sơ sẽ lập tức buông tay, sao biết cậu ấy lại giữ nguyên tư thế đó, nhanh chóng hôn lên bên mặt tôi một cái.
Nụ hôn này khác với nụ hôn lễ phép của Brown, Tạ Sơ thật sự hôn.
Lực lớn đến mức tôi còn nghe mặt tôi phát ra tiếng vang rõ ràng.
Tôi có thể cảm giác được da mặt dày muôn năm của tôi dần tan vỡ, cảm giác xấu hổ từ dưới xông thẳng lên đầu.
Tạ Sơ buông tay, cầm cặp bước nhanh ra ngoài, đàn em thì theo sát phía sau.
Tôi đứng tại chỗ ôm mặt, toàn bộ linh hồn cũng sắp bay sạch.
Sắc Dịch Huân TâmTác giả: Tam Vă, Trì Đại Tối CườngTruyện Đam Mỹ“Tạ Sơ về nước.” Không biết là ai nói ra thông tin này. Lúc đó tôi đang thoải mái ngồi trên ghế salon, nắm lấy tay của bồi bàn, bàn tay kia thật xinh đẹp, vừa nhỏ vừa dài, móng tay mượt mà chắc chắn. Nhưng khi nghe tin tức này, tôi sững sờ, tiếp đó lại không để tâm cười: “Tôi biết, biết lâu rồi.” Tôi và Tạ Sơ là anh em, mà người anh em này của tôi, vừa chờ cậu ấy xuất ngoại, tôi đã đào góc tường của cậu ấy, thượng vị, ngủ với đàn em mà cậu ấy từng thích trước khi xuất ngoại. Anh em trong ý của tôi thật sự là chỉ anh em, đừng nhìn hai chúng tôi một người họ Tạ một người họ Đàm, ba tôi và mẹ cậu ấy thật sự là quan hệ vợ chồng vàng thật giá thật. Nhưng Tạ Sơ và tôi luôn không hợp nhau, tôi nghĩ có lẽ là vì lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi bị rượu xông mụ đầu, trong điều kiện vô cùng tốt, một nơi đẳng cấp rất cao, không để ý đến sắc mặt tái mét của ba tôi, vẻ mặt lúng túng của mẹ kế, tôi cười hì hì nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cậu ấy, nói: “Tạ Sơ? Là ‘sơ’ nào, thật khiến lòng người… Có thể là sắc mặt tôi hơi khó coi, Brown đưa tay ôm lấy tôi, ngón tay dùng sức, nhéo một cái lên vai tôi, để tôi tỉnh táo.Tôi nhìn Tạ Sơ tao nhã lau miệng, giương mắt nhìn về phía hai chúng tôi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nói: “Anh, không phải anh bị cấm túc sao, bây giờ không thể ra ngoài.”Tạ Sơ thành thạo đưa mắt lướt qua người tôi, sau đó rơi lên người Brown: “Thật ngại quá, chú, anh của tôi thật sự không tiện.”Lúc tôi nghe được hai chữ chú này, khóe miệng hơi co giật, quay đầu nhìn về phía Brown, nếp nhăn nơi khóe mắt anh ấy không phải là giả nhưng nét quyến rũ vẫn không giảm.Dù sao Tạ Sơ cũng là nửa thiếu niên, gọi người già như vậy, nhất định là cố ý.Nhưng rõ ràng Brown không quá để ý, anh ấy khẽ mỉm cười: “Em trai nhỏ nhanh đi học đi, đừng để muộn giờ.”Tôi suýt chút nữa không nhịn được cười, đầu vai rõ ràng rung động.Rõ ràng Brown cũng cảm nhận được, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, có chút bất đắc dĩ.Mặc dù cảm thấy hai người bọn họ cãi nhau rất thú vị nhưng tôi biết Tạ Sơ nói không sai, tôi đã quên mình bị cấm túc, cho nên tôi chỉ có thể vỗ bàn tay đặt lên vai tôi một cái: “Thật sự không sai, gần đây tôi ra ngoài cũng phải báo cáo, hẹn lại lần sau đi.”Brown gật đầu, anh ấy lại gần hôn lên mặt tôi một cái, rất lịch sự lễ phép, tôi gần như không cảm nhận được hơi thở của anh ấy.Tôi thật sự thích Brown, anh ấy là một trong số ít người khiến tôi cảm thấy thoải mái.Tôi nghĩ nếu người tôi thích là anh ấy thì không việc vì phải rối rắm thế này.Tạ Sơ lên tầng, đàn em đứng dưới chờ cậu ấy.Tôi đưa Brown ra cửa, sau đó xoay người về phòng.Đi ngang qua đàn em, tôi dừng bước. Cậu ta như gặp đại địch nhìn tôi chằm chằm, ôm chặt cặp sách trong ngực.Tôi cảm thấy thú vị, không khỏi khom người, đưa tay chống lên lưng ghế của cậu ta, vén một góc cổ áo của cậu ta lật vào: “Đừng căng thẳng, tôi chưa từng muốn làm gì cậu, dù sao cậu cũng là người của Tạ Sơ.”Hai mắt đàn em trợn to, miệng cậu ta mấp máy, như muốn nói gì đó, lúc này một cánh tay ôm tôi từ phía sau.Thật sự là ôm, toàn bộ cánh tay nắm lấy eo tôi kéo ra sau nhấc một cái.Tôi hơi kinh ngạc nhìn về phía Tạ Sơ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cậu ấy nói: “Anh, bạn học của tôi không cần nụ hôn tạm biệt.”Tay của cậu ấy vẫn không buông, tôi nhìn nét mặt nghiêm trang của Tạ Sơ, suýt nữa bị chọc cười.Tôi nhịn không được hơi nổi nóng: “Cậu thì sao, muốn nụ hôn tạm biệt không? Nhưng tôi đây muốn tặng mỗi người một cái.”Tạ Sơ hơi nghiêng mặt, tầm mắt rơi lên khuôn mặt mang vẻ khiêu khích của tôi.Tôi vốn cho là Tạ Sơ sẽ lập tức buông tay, sao biết cậu ấy lại giữ nguyên tư thế đó, nhanh chóng hôn lên bên mặt tôi một cái.Nụ hôn này khác với nụ hôn lễ phép của Brown, Tạ Sơ thật sự hôn.Lực lớn đến mức tôi còn nghe mặt tôi phát ra tiếng vang rõ ràng.Tôi có thể cảm giác được da mặt dày muôn năm của tôi dần tan vỡ, cảm giác xấu hổ từ dưới xông thẳng lên đầu.Tạ Sơ buông tay, cầm cặp bước nhanh ra ngoài, đàn em thì theo sát phía sau.Tôi đứng tại chỗ ôm mặt, toàn bộ linh hồn cũng sắp bay sạch.