Trong đại sảnh phòng tiệc, mọi người quần áo sang trọng, ăn uống linh đình. "Các người có nghe gì không? Lê Cảnh Trí trở về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái đẹp như vậy, làm Lăng thiếu phu nhân nhiều năm mà vẫn còn đơn độc một mình." "Từ khi họ kết hôn xong hai người vẫn ở hai nơi, Lê Cảnh Trí cùng lắm chỉ là mang danh Lăng thiếu phu nhân thôi. Không chừng Lăng thiếu còn không nhớ được dáng dấp của cô ta trông như thế nào nữa." Mọi người cười vang một trận. "Hôm nay là ngày nhà họ Lăng tổ chức tiệc rượu, nếu như Lăng thiếu phu nhân trở về nước, đêm nay chắc sẽ xuất hiện." Có người không thể chờ đợi được nữa muốn xem náo nhiệt. "Còn gọi là Lăng thiếu phu nhân cái gì chứ? Tôi còn tưởng rằng bọn họ đã sớm ly hôn rồi đấy. Gánh vác cái hư danh lớn như vậy trêи đầu, Lê Cảnh Trí không sợ đau cổ sao." Một cô gái tên Ngọc Thiên Thiên khinh bỉ nói :"Đàn ông của mình mà cũng không nắm được không bằng mau chóng ly hôn, đem tặng cho những người khác còn hơn." Có người cười:"Là tặng cho cô sao?" Cô…
Chương 297: 297: Nhà Họ Lê Sụp Đổ Chỉ Trong Một Đêm
Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng ThiếuTác giả: Lăng TằngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong đại sảnh phòng tiệc, mọi người quần áo sang trọng, ăn uống linh đình. "Các người có nghe gì không? Lê Cảnh Trí trở về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái đẹp như vậy, làm Lăng thiếu phu nhân nhiều năm mà vẫn còn đơn độc một mình." "Từ khi họ kết hôn xong hai người vẫn ở hai nơi, Lê Cảnh Trí cùng lắm chỉ là mang danh Lăng thiếu phu nhân thôi. Không chừng Lăng thiếu còn không nhớ được dáng dấp của cô ta trông như thế nào nữa." Mọi người cười vang một trận. "Hôm nay là ngày nhà họ Lăng tổ chức tiệc rượu, nếu như Lăng thiếu phu nhân trở về nước, đêm nay chắc sẽ xuất hiện." Có người không thể chờ đợi được nữa muốn xem náo nhiệt. "Còn gọi là Lăng thiếu phu nhân cái gì chứ? Tôi còn tưởng rằng bọn họ đã sớm ly hôn rồi đấy. Gánh vác cái hư danh lớn như vậy trêи đầu, Lê Cảnh Trí không sợ đau cổ sao." Một cô gái tên Ngọc Thiên Thiên khinh bỉ nói :"Đàn ông của mình mà cũng không nắm được không bằng mau chóng ly hôn, đem tặng cho những người khác còn hơn." Có người cười:"Là tặng cho cô sao?" Cô… Lăng Ý thấp giọng: "Nhà họ Lê không phải nhà của em, người nhà đó cũng chưa bao giờ coi em là người thân.Hôm nay em không buông bỏ được, Viên Vũ sẽ lại dùng những từ ghê tởm nhất để nói về em, em thực sự muốn giúp nhà họ Lê sao?"Lê Cảnh Trí không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.Cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Lăng thị có giúp nhà họ Lê hay không, đó là chuyện của Lăng Ý, cô không có quyền phản đối hành động của hắn.Hơn nữa, hắn cũng chỉ rút tiền chứ không chèn ép.Nhiều năm qua, Lê thị như cái động không đáy, không ngừng hút tài chính từ Lăng thị, về tình về lý, cách làm của Lăng Ý đều không có vấn đề gì.Cô cũng mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục lo lắng cho nhà họ Lê nữa.Đối với nhà họ Lê, cô làm gì cũng là sai, cô không cần tự chuốc lấy nhục lo chuyện bao đồng.Lăng Ý tan làm sớm , ôm phu nhân ủ rũ đi qua trước mặt nhân viên, đi vào thang máy chuyên dụng.Đám nhân viên chứng kiến cảnh này lại bị nhét cho một đống "thức ăn cho chó"!.Lăng thị rút toàn bộ vốn đầu tư, Lê thị sụp đổ trong một đêm.Thực ra từ lâu Lê thị đã là một cái xác không hồn, mặc dù có Lăng thị không ngừng bơm tài chính cho nhưng đội quản lý cấp cao mục nát cũng không thể xây dựng lại công ty.Lê Khải Thiên là một người bảo thủ, ông ta không chấp nhận cải cách công ty, cũng không có cái năng lực đó.Sau khi Lăng thị rút vốn đầu tư, Lê thị như một ngọn đèn cạn dầu.Ngoại trừ một văn nhà ở Ngự Thủy Viên, nhà họ Lê không còn gì cả.Lê Khải Thiên không biết vợ và con gái ông ta gây họa, ông ta tới tìm Lăng Ý và Lê Cảnh Trí, muốn cứu vãn tình hình.Ông ta cũng đã thử vận may đến Lăng trạch tìm cha Lăng, nhưng hai vị nhà họ Lăng còn không để ông ta bước vào đến cổng.Lê Khải Thiên hết cách, chỉ có thể chạy đến Lăng thị.Ông ta đứng ngoài cửa mấy ngày cũng không vào nổi cái cửa lớn.Sau đó hiếm lắm ông ta mới thông minh một lần, ngồi dưới hầm để xe suốt một ngày, cuối cùng cũng chờ được người.Lăng Ý vừa ra khỏi thang máy đã bị Lê Khải Thiên chặn lại: "Lăng tổng, sao đột nhiên cậu lại đối xử với nhà họ Lê như vậy, nể mặt Cảnh Trí, cậu đừng làm mọi chuyện tuyệt tình như thế.""Cảnh Trí không phải là con gái các người, các người cũng đã trở mặt không nhận cô ấy, hiện tại ông nói đến cô ấy làm gì? Coi cô ấy là con cờ hay là bia đỡ đạn."Lăng Ý nở nụ cười châm biếm khiến Lê Khải Thiên cay cả mắt, đến giờ ông ta mới biết, con gái và vợ ông ta lại tự tìm đường chết.Ông ta bỏ hết mặt mũi cầu xin Lăng Ý để lại một con đường sống, nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái rồi rút điện thoại ra.Lê Khải Thiên cho rằng vẫn còn cơ hội, liên tục cầu xin, một lát sau, ông ta mới nhận ra, Lăng Ý vừa lấy điện thoại ra gọi bảo vệ tới lôi ông ta đi.Lê Khải Thiên thảm hại, bị bảo vệ kéo đi, ông ta hét lên: "Lăng tổng, cậu làm như vậy là quá tuyệt tình, cậu không định để lại gì cho tôi sao? Cậu không sợ Cảnh Trí đau lòng sao?"Lúc này Lăng Ý mới liếc nhìn ông ta, hắn cười: "Không phải còn có một căn nhà sao? Tôi đã nói rồi, nếu các người thích căn nhà đó đến thế, tôi sẽ để nó cho các người."Nhưng nhà họ Lê sẽ không thể lấy bất kỳ thứ gì khác.Con người có thể có lòng tham, cũng có thể có dã tâm.Nhưng nếu đã có những suy nghĩ không nên có, đương nhiên cũng phải chấp nhận những hậu quả nó mang lại..
Lăng Ý thấp giọng: "Nhà họ Lê không phải nhà của em, người nhà đó cũng chưa bao giờ coi em là người thân.
Hôm nay em không buông bỏ được, Viên Vũ sẽ lại dùng những từ ghê tởm nhất để nói về em, em thực sự muốn giúp nhà họ Lê sao?"Lê Cảnh Trí không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Lăng thị có giúp nhà họ Lê hay không, đó là chuyện của Lăng Ý, cô không có quyền phản đối hành động của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ rút tiền chứ không chèn ép.
Nhiều năm qua, Lê thị như cái động không đáy, không ngừng hút tài chính từ Lăng thị, về tình về lý, cách làm của Lăng Ý đều không có vấn đề gì.
Cô cũng mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục lo lắng cho nhà họ Lê nữa.
Đối với nhà họ Lê, cô làm gì cũng là sai, cô không cần tự chuốc lấy nhục lo chuyện bao đồng.
Lăng Ý tan làm sớm , ôm phu nhân ủ rũ đi qua trước mặt nhân viên, đi vào thang máy chuyên dụng.
Đám nhân viên chứng kiến cảnh này lại bị nhét cho một đống "thức ăn cho chó"!.
Lăng thị rút toàn bộ vốn đầu tư, Lê thị sụp đổ trong một đêm.
Thực ra từ lâu Lê thị đã là một cái xác không hồn, mặc dù có Lăng thị không ngừng bơm tài chính cho nhưng đội quản lý cấp cao mục nát cũng không thể xây dựng lại công ty.
Lê Khải Thiên là một người bảo thủ, ông ta không chấp nhận cải cách công ty, cũng không có cái năng lực đó.
Sau khi Lăng thị rút vốn đầu tư, Lê thị như một ngọn đèn cạn dầu.
Ngoại trừ một văn nhà ở Ngự Thủy Viên, nhà họ Lê không còn gì cả.
Lê Khải Thiên không biết vợ và con gái ông ta gây họa, ông ta tới tìm Lăng Ý và Lê Cảnh Trí, muốn cứu vãn tình hình.
Ông ta cũng đã thử vận may đến Lăng trạch tìm cha Lăng, nhưng hai vị nhà họ Lăng còn không để ông ta bước vào đến cổng.
Lê Khải Thiên hết cách, chỉ có thể chạy đến Lăng thị.
Ông ta đứng ngoài cửa mấy ngày cũng không vào nổi cái cửa lớn.
Sau đó hiếm lắm ông ta mới thông minh một lần, ngồi dưới hầm để xe suốt một ngày, cuối cùng cũng chờ được người.
Lăng Ý vừa ra khỏi thang máy đã bị Lê Khải Thiên chặn lại: "Lăng tổng, sao đột nhiên cậu lại đối xử với nhà họ Lê như vậy, nể mặt Cảnh Trí, cậu đừng làm mọi chuyện tuyệt tình như thế.
""Cảnh Trí không phải là con gái các người, các người cũng đã trở mặt không nhận cô ấy, hiện tại ông nói đến cô ấy làm gì? Coi cô ấy là con cờ hay là bia đỡ đạn.
"Lăng Ý nở nụ cười châm biếm khiến Lê Khải Thiên cay cả mắt, đến giờ ông ta mới biết, con gái và vợ ông ta lại tự tìm đường chết.
Ông ta bỏ hết mặt mũi cầu xin Lăng Ý để lại một con đường sống, nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái rồi rút điện thoại ra.
Lê Khải Thiên cho rằng vẫn còn cơ hội, liên tục cầu xin, một lát sau, ông ta mới nhận ra, Lăng Ý vừa lấy điện thoại ra gọi bảo vệ tới lôi ông ta đi.
Lê Khải Thiên thảm hại, bị bảo vệ kéo đi, ông ta hét lên: "Lăng tổng, cậu làm như vậy là quá tuyệt tình, cậu không định để lại gì cho tôi sao? Cậu không sợ Cảnh Trí đau lòng sao?"Lúc này Lăng Ý mới liếc nhìn ông ta, hắn cười: "Không phải còn có một căn nhà sao? Tôi đã nói rồi, nếu các người thích căn nhà đó đến thế, tôi sẽ để nó cho các người.
"Nhưng nhà họ Lê sẽ không thể lấy bất kỳ thứ gì khác.
Con người có thể có lòng tham, cũng có thể có dã tâm.
Nhưng nếu đã có những suy nghĩ không nên có, đương nhiên cũng phải chấp nhận những hậu quả nó mang lại.
.
Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng ThiếuTác giả: Lăng TằngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong đại sảnh phòng tiệc, mọi người quần áo sang trọng, ăn uống linh đình. "Các người có nghe gì không? Lê Cảnh Trí trở về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái đẹp như vậy, làm Lăng thiếu phu nhân nhiều năm mà vẫn còn đơn độc một mình." "Từ khi họ kết hôn xong hai người vẫn ở hai nơi, Lê Cảnh Trí cùng lắm chỉ là mang danh Lăng thiếu phu nhân thôi. Không chừng Lăng thiếu còn không nhớ được dáng dấp của cô ta trông như thế nào nữa." Mọi người cười vang một trận. "Hôm nay là ngày nhà họ Lăng tổ chức tiệc rượu, nếu như Lăng thiếu phu nhân trở về nước, đêm nay chắc sẽ xuất hiện." Có người không thể chờ đợi được nữa muốn xem náo nhiệt. "Còn gọi là Lăng thiếu phu nhân cái gì chứ? Tôi còn tưởng rằng bọn họ đã sớm ly hôn rồi đấy. Gánh vác cái hư danh lớn như vậy trêи đầu, Lê Cảnh Trí không sợ đau cổ sao." Một cô gái tên Ngọc Thiên Thiên khinh bỉ nói :"Đàn ông của mình mà cũng không nắm được không bằng mau chóng ly hôn, đem tặng cho những người khác còn hơn." Có người cười:"Là tặng cho cô sao?" Cô… Lăng Ý thấp giọng: "Nhà họ Lê không phải nhà của em, người nhà đó cũng chưa bao giờ coi em là người thân.Hôm nay em không buông bỏ được, Viên Vũ sẽ lại dùng những từ ghê tởm nhất để nói về em, em thực sự muốn giúp nhà họ Lê sao?"Lê Cảnh Trí không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.Cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Lăng thị có giúp nhà họ Lê hay không, đó là chuyện của Lăng Ý, cô không có quyền phản đối hành động của hắn.Hơn nữa, hắn cũng chỉ rút tiền chứ không chèn ép.Nhiều năm qua, Lê thị như cái động không đáy, không ngừng hút tài chính từ Lăng thị, về tình về lý, cách làm của Lăng Ý đều không có vấn đề gì.Cô cũng mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục lo lắng cho nhà họ Lê nữa.Đối với nhà họ Lê, cô làm gì cũng là sai, cô không cần tự chuốc lấy nhục lo chuyện bao đồng.Lăng Ý tan làm sớm , ôm phu nhân ủ rũ đi qua trước mặt nhân viên, đi vào thang máy chuyên dụng.Đám nhân viên chứng kiến cảnh này lại bị nhét cho một đống "thức ăn cho chó"!.Lăng thị rút toàn bộ vốn đầu tư, Lê thị sụp đổ trong một đêm.Thực ra từ lâu Lê thị đã là một cái xác không hồn, mặc dù có Lăng thị không ngừng bơm tài chính cho nhưng đội quản lý cấp cao mục nát cũng không thể xây dựng lại công ty.Lê Khải Thiên là một người bảo thủ, ông ta không chấp nhận cải cách công ty, cũng không có cái năng lực đó.Sau khi Lăng thị rút vốn đầu tư, Lê thị như một ngọn đèn cạn dầu.Ngoại trừ một văn nhà ở Ngự Thủy Viên, nhà họ Lê không còn gì cả.Lê Khải Thiên không biết vợ và con gái ông ta gây họa, ông ta tới tìm Lăng Ý và Lê Cảnh Trí, muốn cứu vãn tình hình.Ông ta cũng đã thử vận may đến Lăng trạch tìm cha Lăng, nhưng hai vị nhà họ Lăng còn không để ông ta bước vào đến cổng.Lê Khải Thiên hết cách, chỉ có thể chạy đến Lăng thị.Ông ta đứng ngoài cửa mấy ngày cũng không vào nổi cái cửa lớn.Sau đó hiếm lắm ông ta mới thông minh một lần, ngồi dưới hầm để xe suốt một ngày, cuối cùng cũng chờ được người.Lăng Ý vừa ra khỏi thang máy đã bị Lê Khải Thiên chặn lại: "Lăng tổng, sao đột nhiên cậu lại đối xử với nhà họ Lê như vậy, nể mặt Cảnh Trí, cậu đừng làm mọi chuyện tuyệt tình như thế.""Cảnh Trí không phải là con gái các người, các người cũng đã trở mặt không nhận cô ấy, hiện tại ông nói đến cô ấy làm gì? Coi cô ấy là con cờ hay là bia đỡ đạn."Lăng Ý nở nụ cười châm biếm khiến Lê Khải Thiên cay cả mắt, đến giờ ông ta mới biết, con gái và vợ ông ta lại tự tìm đường chết.Ông ta bỏ hết mặt mũi cầu xin Lăng Ý để lại một con đường sống, nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái rồi rút điện thoại ra.Lê Khải Thiên cho rằng vẫn còn cơ hội, liên tục cầu xin, một lát sau, ông ta mới nhận ra, Lăng Ý vừa lấy điện thoại ra gọi bảo vệ tới lôi ông ta đi.Lê Khải Thiên thảm hại, bị bảo vệ kéo đi, ông ta hét lên: "Lăng tổng, cậu làm như vậy là quá tuyệt tình, cậu không định để lại gì cho tôi sao? Cậu không sợ Cảnh Trí đau lòng sao?"Lúc này Lăng Ý mới liếc nhìn ông ta, hắn cười: "Không phải còn có một căn nhà sao? Tôi đã nói rồi, nếu các người thích căn nhà đó đến thế, tôi sẽ để nó cho các người."Nhưng nhà họ Lê sẽ không thể lấy bất kỳ thứ gì khác.Con người có thể có lòng tham, cũng có thể có dã tâm.Nhưng nếu đã có những suy nghĩ không nên có, đương nhiên cũng phải chấp nhận những hậu quả nó mang lại..