“Cố! Bắc! Từ!” Ai kêu mình vậy? Trong lúc hấp hối, ý thức của Cố Bắc Từ dần trở nên hỗn độn, trống rỗng. Đột nhiên, cô nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo đến tận xương tủy, kêu tên cô! Là ai? Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, Cố Bắc Từ choàng mở mắt, cảnh vật mơ hồ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Đập vào mắt cô là một thân hình cao lớn, khí tức lạnh lẽo lan tỏa ra khắp không gian. Loading... Trêи đời này sẽ không có bất cứ người đàn ông nào có được khuôn mặt kinh diễm như thế, nhưng cũng chính khuôn mặt này lại khiến cho cô thập phần sợ hãi! Hoắc Tư Triệt! Bàn tay của anh lạnh lẽo, phảng phất không có một chút hơi ấm nào, gắt gao bóp chặt lấy cần cổ mảnh mai của cô, chỉ cần anh dùng lực một chút thôi... Cố Bắc Từ cố gắng phát ra âm thanh, nhưng đối phương lại dùng sức, khiến toàn bộ hô hấp của cô đều trở nên khó khăn, hít thở không thông, cảm giác cái chết lại lần nữa tìm đến cô! Cô trọng sinh sao? Trong phút chốc, Cố Bắc Từ mở to hai mắt ra nhìn, đôi đồng tử rung động! Nhưng cô còn chưa kịp…
Chương 46: Anh Đủ Khả Năng Nuôi
Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên TrờiTác giả: Đản Thất ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Cố! Bắc! Từ!” Ai kêu mình vậy? Trong lúc hấp hối, ý thức của Cố Bắc Từ dần trở nên hỗn độn, trống rỗng. Đột nhiên, cô nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo đến tận xương tủy, kêu tên cô! Là ai? Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, Cố Bắc Từ choàng mở mắt, cảnh vật mơ hồ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Đập vào mắt cô là một thân hình cao lớn, khí tức lạnh lẽo lan tỏa ra khắp không gian. Loading... Trêи đời này sẽ không có bất cứ người đàn ông nào có được khuôn mặt kinh diễm như thế, nhưng cũng chính khuôn mặt này lại khiến cho cô thập phần sợ hãi! Hoắc Tư Triệt! Bàn tay của anh lạnh lẽo, phảng phất không có một chút hơi ấm nào, gắt gao bóp chặt lấy cần cổ mảnh mai của cô, chỉ cần anh dùng lực một chút thôi... Cố Bắc Từ cố gắng phát ra âm thanh, nhưng đối phương lại dùng sức, khiến toàn bộ hô hấp của cô đều trở nên khó khăn, hít thở không thông, cảm giác cái chết lại lần nữa tìm đến cô! Cô trọng sinh sao? Trong phút chốc, Cố Bắc Từ mở to hai mắt ra nhìn, đôi đồng tử rung động! Nhưng cô còn chưa kịp… Cố Bắc Từ ngã lên ghế salon kϊƈɦ động lăn lộn khắp nơi, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhân gian thật hạnh phúc!Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng người đánh giá Cố Bắc Từ, cô lại không chút nào đề phòng dựa vào bên cạnh anh, trong mắt lộ ra vô hạn sức sống cùng sinh lực.Cảnh tượng trước mắt như vậy rất không chân thật, giống như là anh đang ở trong mơ mà tưởng tượng, làm cho lòng người bất an.Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, vừa vặn chiếc áo khoác âu phục rơi vào trêи người cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh vang lên bên tai cô."Ngủ một lát đi.""Hết ăn rồi ngủ, vậy nếu em mập thành heo thì làm thế nào?"Cố Bắc Từ đột nhiên nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, muốn nghe xem anh sẽ nói ra câu trả lời như thế nào?"Anh có đủ khả năng nuôi!"Anh nhẹ nhàng câu môi, nhưng nụ cười này lại ngắn giống như sao băng rơi trong đêm, chỉ một cái chớp mắt đã làm cho người ta cả đời khó quên.Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Hoắc Tư Triệt, bầu không khí ấm áp. Sắc mặt người đàn ông nhu hòa, anh chìa tay ra nhưng khi sắp chạm vào cô, thì giống như là nhớ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống, từ trêи ghế salon đứng dậy, xoay người hướng bàn làm việc đi tới.Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, giống như những thứ tốt đẹp kia chỉ là trong mơ rồi đột nhiên tan biến, trở lại hiện thực lạnh giá như băng.Động tác của anh làm cho Cố Bắc Từ nhớ lại khoảng thời gian không tốt giữa hai người.Kiếp trước, Hoắc Tư Triệt cũng không phải ban đầu đã là đại ma vương.Sau khi cô học trung học cơ sở, Hoắc Tư Triệt liền rời Đế Kinh một khoảng thời gian rất dài. Lúc gặp mặt lại, chính là thời điểm cô biết được mình và Hoắc Tư Triệt có hôn ước.Lúc ấy, Hoắc Tư Triệt cũng muốn thân mật với cô như trước đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại bị cô kịch liệt phản kháng, còn nói với anh rất nhiều lời gây tổn thương.Trong đó cô nhớ nhất một câu."Hoắc Tư Triệt, cho dù Tưởng Ngọc Đường có chết, thì tôi cũng sẽ không gả cho anh!"
Cố Bắc Từ ngã lên ghế salon kϊƈɦ động lăn lộn khắp nơi, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhân gian thật hạnh phúc!
Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng người đánh giá Cố Bắc Từ, cô lại không chút nào đề phòng dựa vào bên cạnh anh, trong mắt lộ ra vô hạn sức sống cùng sinh lực.
Cảnh tượng trước mắt như vậy rất không chân thật, giống như là anh đang ở trong mơ mà tưởng tượng, làm cho lòng người bất an.
Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, vừa vặn chiếc áo khoác âu phục rơi vào trêи người cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh vang lên bên tai cô.
"Ngủ một lát đi."
"Hết ăn rồi ngủ, vậy nếu em mập thành heo thì làm thế nào?"
Cố Bắc Từ đột nhiên nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, muốn nghe xem anh sẽ nói ra câu trả lời như thế nào?
"Anh có đủ khả năng nuôi!"
Anh nhẹ nhàng câu môi, nhưng nụ cười này lại ngắn giống như sao băng rơi trong đêm, chỉ một cái chớp mắt đã làm cho người ta cả đời khó quên.
Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Hoắc Tư Triệt, bầu không khí ấm áp. Sắc mặt người đàn ông nhu hòa, anh chìa tay ra nhưng khi sắp chạm vào cô, thì giống như là nhớ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống, từ trêи ghế salon đứng dậy, xoay người hướng bàn làm việc đi tới.
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, giống như những thứ tốt đẹp kia chỉ là trong mơ rồi đột nhiên tan biến, trở lại hiện thực lạnh giá như băng.
Động tác của anh làm cho Cố Bắc Từ nhớ lại khoảng thời gian không tốt giữa hai người.
Kiếp trước, Hoắc Tư Triệt cũng không phải ban đầu đã là đại ma vương.
Sau khi cô học trung học cơ sở, Hoắc Tư Triệt liền rời Đế Kinh một khoảng thời gian rất dài. Lúc gặp mặt lại, chính là thời điểm cô biết được mình và Hoắc Tư Triệt có hôn ước.
Lúc ấy, Hoắc Tư Triệt cũng muốn thân mật với cô như trước đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại bị cô kịch liệt phản kháng, còn nói với anh rất nhiều lời gây tổn thương.
Trong đó cô nhớ nhất một câu.
"Hoắc Tư Triệt, cho dù Tưởng Ngọc Đường có chết, thì tôi cũng sẽ không gả cho anh!"
Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên TrờiTác giả: Đản Thất ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Cố! Bắc! Từ!” Ai kêu mình vậy? Trong lúc hấp hối, ý thức của Cố Bắc Từ dần trở nên hỗn độn, trống rỗng. Đột nhiên, cô nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo đến tận xương tủy, kêu tên cô! Là ai? Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, Cố Bắc Từ choàng mở mắt, cảnh vật mơ hồ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Đập vào mắt cô là một thân hình cao lớn, khí tức lạnh lẽo lan tỏa ra khắp không gian. Loading... Trêи đời này sẽ không có bất cứ người đàn ông nào có được khuôn mặt kinh diễm như thế, nhưng cũng chính khuôn mặt này lại khiến cho cô thập phần sợ hãi! Hoắc Tư Triệt! Bàn tay của anh lạnh lẽo, phảng phất không có một chút hơi ấm nào, gắt gao bóp chặt lấy cần cổ mảnh mai của cô, chỉ cần anh dùng lực một chút thôi... Cố Bắc Từ cố gắng phát ra âm thanh, nhưng đối phương lại dùng sức, khiến toàn bộ hô hấp của cô đều trở nên khó khăn, hít thở không thông, cảm giác cái chết lại lần nữa tìm đến cô! Cô trọng sinh sao? Trong phút chốc, Cố Bắc Từ mở to hai mắt ra nhìn, đôi đồng tử rung động! Nhưng cô còn chưa kịp… Cố Bắc Từ ngã lên ghế salon kϊƈɦ động lăn lộn khắp nơi, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhân gian thật hạnh phúc!Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng người đánh giá Cố Bắc Từ, cô lại không chút nào đề phòng dựa vào bên cạnh anh, trong mắt lộ ra vô hạn sức sống cùng sinh lực.Cảnh tượng trước mắt như vậy rất không chân thật, giống như là anh đang ở trong mơ mà tưởng tượng, làm cho lòng người bất an.Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, vừa vặn chiếc áo khoác âu phục rơi vào trêи người cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh vang lên bên tai cô."Ngủ một lát đi.""Hết ăn rồi ngủ, vậy nếu em mập thành heo thì làm thế nào?"Cố Bắc Từ đột nhiên nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, muốn nghe xem anh sẽ nói ra câu trả lời như thế nào?"Anh có đủ khả năng nuôi!"Anh nhẹ nhàng câu môi, nhưng nụ cười này lại ngắn giống như sao băng rơi trong đêm, chỉ một cái chớp mắt đã làm cho người ta cả đời khó quên.Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Hoắc Tư Triệt, bầu không khí ấm áp. Sắc mặt người đàn ông nhu hòa, anh chìa tay ra nhưng khi sắp chạm vào cô, thì giống như là nhớ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống, từ trêи ghế salon đứng dậy, xoay người hướng bàn làm việc đi tới.Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, giống như những thứ tốt đẹp kia chỉ là trong mơ rồi đột nhiên tan biến, trở lại hiện thực lạnh giá như băng.Động tác của anh làm cho Cố Bắc Từ nhớ lại khoảng thời gian không tốt giữa hai người.Kiếp trước, Hoắc Tư Triệt cũng không phải ban đầu đã là đại ma vương.Sau khi cô học trung học cơ sở, Hoắc Tư Triệt liền rời Đế Kinh một khoảng thời gian rất dài. Lúc gặp mặt lại, chính là thời điểm cô biết được mình và Hoắc Tư Triệt có hôn ước.Lúc ấy, Hoắc Tư Triệt cũng muốn thân mật với cô như trước đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại bị cô kịch liệt phản kháng, còn nói với anh rất nhiều lời gây tổn thương.Trong đó cô nhớ nhất một câu."Hoắc Tư Triệt, cho dù Tưởng Ngọc Đường có chết, thì tôi cũng sẽ không gả cho anh!"