Tác giả:

Chào các bạn! Tôi tên là Lưu Linh - một con người không có gì đặc biệt cả, tính cách bình thường, học vấn bình thường, ngoại hình cũng bình thường ( Đó là theo cách nhìn của riêng tôi còn cách nhìn của người khác về tôi thì tôi không biết. Hầu như họ bảo tôi có ngoại hình xinh đẹp nhưng cá nhân tôi thì lại thấy bản thân vô cùng bình thường, chỉ là có chút ưa nhìn thôi...). Tôi không có bạn thân, cũng không có bố mẹ, chỉ có một chị gái tên Lưu Hà, hiện tại đang bỏ trốn vì nợ nần do cờ bạc. Gánh nợ của bà chị đã đổ hết lên vai tôi. Mà các bạn biết rồi đấy, sinh viên nghèo thì lấy đâu ra tiền, vậy nên tôi cũng đang chạy trốn khỏi bọn đòi nợ. Còn về việc học của tôi thì..... Trải qua gần 4 năm học hành miệt mài dưới mái trường đại học, còn khoảng ba tháng nữa là tôi sẽ chính thức tốt nghiệp và trở thành một nhà báo. Tôi học ngành báo chí, lúc đầu là do ước mơ sau này thì chính là vì cái chết của bố mẹ tôi. Có thể nói, bố và mẹ chính là hai người truyền lửa cho tôi để tôi quyết tâm trở…

Chương 4: Ngủ ngoan như vậy, tối nay em không thoát được đâu

Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy TôiTác giả: Jack the RipperTruyện Ngôn TìnhChào các bạn! Tôi tên là Lưu Linh - một con người không có gì đặc biệt cả, tính cách bình thường, học vấn bình thường, ngoại hình cũng bình thường ( Đó là theo cách nhìn của riêng tôi còn cách nhìn của người khác về tôi thì tôi không biết. Hầu như họ bảo tôi có ngoại hình xinh đẹp nhưng cá nhân tôi thì lại thấy bản thân vô cùng bình thường, chỉ là có chút ưa nhìn thôi...). Tôi không có bạn thân, cũng không có bố mẹ, chỉ có một chị gái tên Lưu Hà, hiện tại đang bỏ trốn vì nợ nần do cờ bạc. Gánh nợ của bà chị đã đổ hết lên vai tôi. Mà các bạn biết rồi đấy, sinh viên nghèo thì lấy đâu ra tiền, vậy nên tôi cũng đang chạy trốn khỏi bọn đòi nợ. Còn về việc học của tôi thì..... Trải qua gần 4 năm học hành miệt mài dưới mái trường đại học, còn khoảng ba tháng nữa là tôi sẽ chính thức tốt nghiệp và trở thành một nhà báo. Tôi học ngành báo chí, lúc đầu là do ước mơ sau này thì chính là vì cái chết của bố mẹ tôi. Có thể nói, bố và mẹ chính là hai người truyền lửa cho tôi để tôi quyết tâm trở… - " Cộp...cộp.." tiếng giày từng bước phát ra, sau ba mươi phút, Âu Dương Đình trở về biệt thự của mình, người hầu kẻ ở cung nghênh đón tiếp " Mừng thiếu gia trở về ạ!". Cả đám người cúi rạp người vừa đủ bốn mươi năm độ, quần áo chỉnh tề, ăn. nói lễ phép khi nhìn thấy Âu Dương Đình. Hắn cao cao tại thượng bước vào cửa chỉ là có một điều làm những người hầu kia phải kinh ngạc.- " Quản gia Lý, cô gái thiếu gia đang bế kia là ai vậy?? Còn mặc đồ của bệnh viện.. " Một nữ người hầu tò mò hỏi quản gia.- " Bớt nhiều chuyện đi!!! Lo mà đi làm công việc của các người!!! ĐÂY ĐÂU PHẢI LẦN ĐẦU THIẾU GIA ĐƯA GÁI VỀ NHÀ !!! " Quản gia Lý nhìn đám người hầu lạnh giọng nói.- " Ờ mà quản gia Lý nói đúng thật!! Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn làm vợ của thiếu gia chúng ta, chắc con nhỏ kia chỉ là món đồ chơi mới mà thiếu gia tìm được thôi " Các nữ hầu bàn tán với nhau.- " Các người có phải muốn bị đuổi hết không?? Mau đi làm việc nhanh lên !!!" Quản gia Lý tức giận quát.Đám nữ hầu giật mình, hoảng hốt cuống quít đi làm việc còn người quản gia kia thì vẻ mặt trầm tư đến khó hiểu...Trong khi đó, Âu Dương Đình bế Lưu Linh lên phòng của mình. Hiện tại, Lưu Linh vẫn chưa tỉnh. Một món đồ chơi thú vị nhưng lại không hoạt động thì chẳng vui chút nào cả, hắn đợi cô tỉnh lại...Hắn đặt cô lên giường rồi ngồi bên cạnh. Thời tiết hôm nay thật đẹp, những tia nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào cơ thể của Lưu Linh. Âu Dương Đình lúc này thì đang chăm chú theo dõi tin tức về các nhà đầu tư, doanh nghiệp... Hắn liếc mắt nhìn Lưu Linh. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại bị Linh thu hút, hắn nhìn đôi môi của Lưu Linh, nhìn cái dáng ngủ bình yên của cô rồi ném quyển sách sang một bên. ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể như thôi thúc hắn hãy cắn vào miếng " thịt " tươi trước mắt. Nhưng Âu Dương Đình không dễ bị ɖu͙ƈ vọng của mình khống chế như vậy, hắn cúi người, ngửi nhẹ mái tóc của Lưu Linh rồi nói: " Thật thơm .."Lúc này, từ ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, hắn trở về tư thế ban đầu rồi lại cái giọng điệu cao cao tại thượng cất lên : " Có chuyện gì ?"- " Thưa thiếu gia, cụ cố muốn gặp người. Cụ cố bảo rằng cụ muốn người qua đó cùng ăn cơm. Cụ nhớ người ạ!!!" Nữ hầu cung kính tường thuật lại chi tiết.- " Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi, ba mươi phút sau ta sẽ xuống, bảo quản gia Lý chuẩn bị xe trước đi!" Âu Dương Đình lạnh giọng đáp.- " Vâng, thưa thiếu gia!!! " Nữ hầu kia lui xuống.Nữ hầu kia vừa lui xuống, hắn liền nghiêng người, cúi xuống nói nhỏ vào tai của Lưu Linh : " Ngủ ngoan như vậy, tối nay cô đừng hòng thoát.." Nói xong, hắn vào phòng tắm rửa sạch sẽ chọn trang phục trang nhã rồi đi đến nhà cụ cố ăn cơm. Đương nhiên là....hắn sẽ khóa cửa phòng rồi....

- " Cộp...cộp.." tiếng giày từng bước phát ra, sau ba mươi phút, Âu Dương Đình trở về biệt thự của mình, người hầu kẻ ở cung nghênh đón tiếp " Mừng thiếu gia trở về ạ!". Cả đám người cúi rạp người vừa đủ bốn mươi năm độ, quần áo chỉnh tề, ăn. nói lễ phép khi nhìn thấy Âu Dương Đình. Hắn cao cao tại thượng bước vào cửa chỉ là có một điều làm những người hầu kia phải kinh ngạc.

- " Quản gia Lý, cô gái thiếu gia đang bế kia là ai vậy?? Còn mặc đồ của bệnh viện.. " Một nữ người hầu tò mò hỏi quản gia.

- " Bớt nhiều chuyện đi!!! Lo mà đi làm công việc của các người!!! ĐÂY ĐÂU PHẢI LẦN ĐẦU THIẾU GIA ĐƯA GÁI VỀ NHÀ !!! " Quản gia Lý nhìn đám người hầu lạnh giọng nói.

- " Ờ mà quản gia Lý nói đúng thật!! Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn làm vợ của thiếu gia chúng ta, chắc con nhỏ kia chỉ là món đồ chơi mới mà thiếu gia tìm được thôi " Các nữ hầu bàn tán với nhau.

- " Các người có phải muốn bị đuổi hết không?? Mau đi làm việc nhanh lên !!!" Quản gia Lý tức giận quát.

Đám nữ hầu giật mình, hoảng hốt cuống quít đi làm việc còn người quản gia kia thì vẻ mặt trầm tư đến khó hiểu...

Trong khi đó, Âu Dương Đình bế Lưu Linh lên phòng của mình. Hiện tại, Lưu Linh vẫn chưa tỉnh. Một món đồ chơi thú vị nhưng lại không hoạt động thì chẳng vui chút nào cả, hắn đợi cô tỉnh lại...

Hắn đặt cô lên giường rồi ngồi bên cạnh. Thời tiết hôm nay thật đẹp, những tia nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào cơ thể của Lưu Linh. Âu Dương Đình lúc này thì đang chăm chú theo dõi tin tức về các nhà đầu tư, doanh nghiệp... Hắn liếc mắt nhìn Lưu Linh. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại bị Linh thu hút, hắn nhìn đôi môi của Lưu Linh, nhìn cái dáng ngủ bình yên của cô rồi ném quyển sách sang một bên. ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể như thôi thúc hắn hãy cắn vào miếng " thịt " tươi trước mắt. Nhưng Âu Dương Đình không dễ bị ɖu͙ƈ vọng của mình khống chế như vậy, hắn cúi người, ngửi nhẹ mái tóc của Lưu Linh rồi nói: " Thật thơm .."

Lúc này, từ ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, hắn trở về tư thế ban đầu rồi lại cái giọng điệu cao cao tại thượng cất lên : " Có chuyện gì ?"

- " Thưa thiếu gia, cụ cố muốn gặp người. Cụ cố bảo rằng cụ muốn người qua đó cùng ăn cơm. Cụ nhớ người ạ!!!" Nữ hầu cung kính tường thuật lại chi tiết.

- " Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi, ba mươi phút sau ta sẽ xuống, bảo quản gia Lý chuẩn bị xe trước đi!" Âu Dương Đình lạnh giọng đáp.

- " Vâng, thưa thiếu gia!!! " Nữ hầu kia lui xuống.

Nữ hầu kia vừa lui xuống, hắn liền nghiêng người, cúi xuống nói nhỏ vào tai của Lưu Linh : " Ngủ ngoan như vậy, tối nay cô đừng hòng thoát.." Nói xong, hắn vào phòng tắm rửa sạch sẽ chọn trang phục trang nhã rồi đi đến nhà cụ cố ăn cơm. Đương nhiên là....hắn sẽ khóa cửa phòng rồi....

Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy TôiTác giả: Jack the RipperTruyện Ngôn TìnhChào các bạn! Tôi tên là Lưu Linh - một con người không có gì đặc biệt cả, tính cách bình thường, học vấn bình thường, ngoại hình cũng bình thường ( Đó là theo cách nhìn của riêng tôi còn cách nhìn của người khác về tôi thì tôi không biết. Hầu như họ bảo tôi có ngoại hình xinh đẹp nhưng cá nhân tôi thì lại thấy bản thân vô cùng bình thường, chỉ là có chút ưa nhìn thôi...). Tôi không có bạn thân, cũng không có bố mẹ, chỉ có một chị gái tên Lưu Hà, hiện tại đang bỏ trốn vì nợ nần do cờ bạc. Gánh nợ của bà chị đã đổ hết lên vai tôi. Mà các bạn biết rồi đấy, sinh viên nghèo thì lấy đâu ra tiền, vậy nên tôi cũng đang chạy trốn khỏi bọn đòi nợ. Còn về việc học của tôi thì..... Trải qua gần 4 năm học hành miệt mài dưới mái trường đại học, còn khoảng ba tháng nữa là tôi sẽ chính thức tốt nghiệp và trở thành một nhà báo. Tôi học ngành báo chí, lúc đầu là do ước mơ sau này thì chính là vì cái chết của bố mẹ tôi. Có thể nói, bố và mẹ chính là hai người truyền lửa cho tôi để tôi quyết tâm trở… - " Cộp...cộp.." tiếng giày từng bước phát ra, sau ba mươi phút, Âu Dương Đình trở về biệt thự của mình, người hầu kẻ ở cung nghênh đón tiếp " Mừng thiếu gia trở về ạ!". Cả đám người cúi rạp người vừa đủ bốn mươi năm độ, quần áo chỉnh tề, ăn. nói lễ phép khi nhìn thấy Âu Dương Đình. Hắn cao cao tại thượng bước vào cửa chỉ là có một điều làm những người hầu kia phải kinh ngạc.- " Quản gia Lý, cô gái thiếu gia đang bế kia là ai vậy?? Còn mặc đồ của bệnh viện.. " Một nữ người hầu tò mò hỏi quản gia.- " Bớt nhiều chuyện đi!!! Lo mà đi làm công việc của các người!!! ĐÂY ĐÂU PHẢI LẦN ĐẦU THIẾU GIA ĐƯA GÁI VỀ NHÀ !!! " Quản gia Lý nhìn đám người hầu lạnh giọng nói.- " Ờ mà quản gia Lý nói đúng thật!! Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn làm vợ của thiếu gia chúng ta, chắc con nhỏ kia chỉ là món đồ chơi mới mà thiếu gia tìm được thôi " Các nữ hầu bàn tán với nhau.- " Các người có phải muốn bị đuổi hết không?? Mau đi làm việc nhanh lên !!!" Quản gia Lý tức giận quát.Đám nữ hầu giật mình, hoảng hốt cuống quít đi làm việc còn người quản gia kia thì vẻ mặt trầm tư đến khó hiểu...Trong khi đó, Âu Dương Đình bế Lưu Linh lên phòng của mình. Hiện tại, Lưu Linh vẫn chưa tỉnh. Một món đồ chơi thú vị nhưng lại không hoạt động thì chẳng vui chút nào cả, hắn đợi cô tỉnh lại...Hắn đặt cô lên giường rồi ngồi bên cạnh. Thời tiết hôm nay thật đẹp, những tia nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào cơ thể của Lưu Linh. Âu Dương Đình lúc này thì đang chăm chú theo dõi tin tức về các nhà đầu tư, doanh nghiệp... Hắn liếc mắt nhìn Lưu Linh. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại bị Linh thu hút, hắn nhìn đôi môi của Lưu Linh, nhìn cái dáng ngủ bình yên của cô rồi ném quyển sách sang một bên. ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể như thôi thúc hắn hãy cắn vào miếng " thịt " tươi trước mắt. Nhưng Âu Dương Đình không dễ bị ɖu͙ƈ vọng của mình khống chế như vậy, hắn cúi người, ngửi nhẹ mái tóc của Lưu Linh rồi nói: " Thật thơm .."Lúc này, từ ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, hắn trở về tư thế ban đầu rồi lại cái giọng điệu cao cao tại thượng cất lên : " Có chuyện gì ?"- " Thưa thiếu gia, cụ cố muốn gặp người. Cụ cố bảo rằng cụ muốn người qua đó cùng ăn cơm. Cụ nhớ người ạ!!!" Nữ hầu cung kính tường thuật lại chi tiết.- " Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi, ba mươi phút sau ta sẽ xuống, bảo quản gia Lý chuẩn bị xe trước đi!" Âu Dương Đình lạnh giọng đáp.- " Vâng, thưa thiếu gia!!! " Nữ hầu kia lui xuống.Nữ hầu kia vừa lui xuống, hắn liền nghiêng người, cúi xuống nói nhỏ vào tai của Lưu Linh : " Ngủ ngoan như vậy, tối nay cô đừng hòng thoát.." Nói xong, hắn vào phòng tắm rửa sạch sẽ chọn trang phục trang nhã rồi đi đến nhà cụ cố ăn cơm. Đương nhiên là....hắn sẽ khóa cửa phòng rồi....

Chương 4: Ngủ ngoan như vậy, tối nay em không thoát được đâu