Tác giả:

Vũ Linh Đan nhìn hai sọc đỏ trên que thử thai mà cả người ngây ngẩn. Cô có thai. Chuyện này đáng lẽ phải vui sướng nhưng cô không thể nào vui nổi. Kết hôn ba năm với Trương Thiên Thành, hai người hiếm khi gặp mặt, một tháng trước đó, anh say xỉn ôm cô ân ái, nhưng giây cuối cùng lại thốt ra tên người phụ nữ khác. Vũ Linh Đan đút que thử thai vào lại trong gói rồi ném đi, lòng bàn tay chạm lên bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh mạng mới đang thành hình. Mới chỉ một lần mà cô đã có thai, nhưng đứa bé này… Bỗng nhiên, một ánh mắt khó chịu từ sân bắn vào, từ góc độ của Vũ Linh Đan có thể nhìn thấy một người đàn ông vừa xuống xe đang đi vào, anh giao chìa khóa cho bảo vệ rồi sải chân bước về phía cô. Tim Vũ Linh Đan đập loạn, đó là chồng của cô — Trương Thiên Thành! Chỉ vẻn vẹn một góc mặt đã có thể lấy mất hồn cố. Vốn không đoán được Trương Thiên Thành sẽ trở về, hiện tại là giờ cơm tối, không biết anh đã ăn hay chưa. Trương Thiên Thành từ cổng đi tới, dường như đoạn đường anh…

Chương 336

Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng TôiTác giả: 1025Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhVũ Linh Đan nhìn hai sọc đỏ trên que thử thai mà cả người ngây ngẩn. Cô có thai. Chuyện này đáng lẽ phải vui sướng nhưng cô không thể nào vui nổi. Kết hôn ba năm với Trương Thiên Thành, hai người hiếm khi gặp mặt, một tháng trước đó, anh say xỉn ôm cô ân ái, nhưng giây cuối cùng lại thốt ra tên người phụ nữ khác. Vũ Linh Đan đút que thử thai vào lại trong gói rồi ném đi, lòng bàn tay chạm lên bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh mạng mới đang thành hình. Mới chỉ một lần mà cô đã có thai, nhưng đứa bé này… Bỗng nhiên, một ánh mắt khó chịu từ sân bắn vào, từ góc độ của Vũ Linh Đan có thể nhìn thấy một người đàn ông vừa xuống xe đang đi vào, anh giao chìa khóa cho bảo vệ rồi sải chân bước về phía cô. Tim Vũ Linh Đan đập loạn, đó là chồng của cô — Trương Thiên Thành! Chỉ vẻn vẹn một góc mặt đã có thể lấy mất hồn cố. Vốn không đoán được Trương Thiên Thành sẽ trở về, hiện tại là giờ cơm tối, không biết anh đã ăn hay chưa. Trương Thiên Thành từ cổng đi tới, dường như đoạn đường anh… Những lời này là Trương Thiên Thành nói với Dương ThanhMy.Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Trương Thiên Thànhkhông hề coi bà ta là trưởng bối của mình mà còn cười nhạt đánh giá, khóe miệng nhếch lên.“Á!”Dương Thanh My hét lên, gáy vô cùng đau đớn: “Trương Thiên Thành, dù gì tôi cũng là mẹ cậu, cậu dám làm vậy với tôi, tôi về rồi nhất định sẽ nói với bố cậu”“Bà thích nói sao thì nói, nếu bà cảm thấy nó có tác dụng với tôi”Trương Thiên Thành lạnh lùng nói một câu.Đúng lúc này, có công nhân nhanh mắt thấy Vũ Linh Đan đã nhắm mắt lại, liền vội vã kêu to: “Giám sát Đan sao thế?”Lòng Trương Thiên Thành trùng xuống, cúi đầu thấy Vũ Linh Đan đã mất đi ý thức, anh vội vàng lắc hai cái, tiếp tục gọi cô: “Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan…”Chắc chắn Vũ Linh Đan đã quá mệt mỏi, đến cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, thấy Trương Thiên Thành cho mình một chỗ dựa, cô vừa mơ mơ màng màng đã chìm vào giấc ngủ.Trương Thiên Thành thôi do dự, không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Anh bế Vũ Linh Đan lên xe, trông thấy Dương Thanh My vẫn đang nhìn qua bên này, Trương Thiên Thành lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cho dù bà là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà đâu.”“Trương Thiên Thành, cậu đang uy h**p ai thế?”Nghe thấy lời này, Dương Thanh My lập tức nổi cáu.Bình thường nhân nhượng Trương Thiên Thành là vì giữ thể diện cho anh, giữ hòa khí gia đình, nhưng Trương Thiên Thành như vậy rõ ràng là không cần thể diện nữa. Dù sao thì bà ta cũng bị thương, dựa vào đầu mà lại trở thành bà ta bắt nạt Vũ Linh Đan chứ?Ngay tức khắc, Dương Thanh My cũng lên xe nói với tài xế: “Lái cho tôi, đi theo chiếc xe phía trước, tôi cũng phải đến bệnhviện.”“Có cần báo cho ông chủ không ạ?”Tài xế lo lắng hỏi.Một chút sợ hãi thoáng hiện trong mắt Dương Thanh My, dù gì cũng là bà ta chạy đi tìm Vũ Linh Đan gây chuyện, nói trên lý thuyết thì bản thân cũng có phần đuối lý.Nghĩ ngợi một lát, Dương Thanh My vẫn tỏ ra như sao cũng được đáp: “Cũng chẳng có gì đáng bàn cả, chút chuyện nhỏ này tự tôi cũng có thể xử lí được.”Trong bệnh viện.Trương Thiên Thành vội vã bế Vũ Linh Đan chạy thẳng đến phòng cấp cứu, bởi vì không có hẹn trước nên người ta bảo Trương Thiên Thành chờ ở ngoài. Cuối cùng Trương Thiên Thành lại một cước đạp văng cửa phòng làm việc của bác sĩ, ném thẳng người xuống bàn làm việc, lạnh lùng ra lệnh: “Cô ấy hôn mê rồi, tôi cần các ống cứu người ngay lập tức.”“Người này là ai thế.”“Phải đó, dù có muốn cứu người thì cũng phải đi lấy số trước đã. Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm người đến trị liệuđặc biệt”Mấy vị bác sĩ đứng lên nói.“Im miệng”

Những lời này là Trương Thiên Thành nói với Dương Thanh

My.

Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Trương Thiên Thành

không hề coi bà ta là trưởng bối của mình mà còn cười nhạt đánh giá, khóe miệng nhếch lên.

“Á!”

Dương Thanh My hét lên, gáy vô cùng đau đớn: “Trương Thiên Thành, dù gì tôi cũng là mẹ cậu, cậu dám làm vậy với tôi, tôi về rồi nhất định sẽ nói với bố cậu”

“Bà thích nói sao thì nói, nếu bà cảm thấy nó có tác dụng với tôi”

Trương Thiên Thành lạnh lùng nói một câu.

Đúng lúc này, có công nhân nhanh mắt thấy Vũ Linh Đan đã nhắm mắt lại, liền vội vã kêu to: “Giám sát Đan sao thế?”

Lòng Trương Thiên Thành trùng xuống, cúi đầu thấy Vũ Linh Đan đã mất đi ý thức, anh vội vàng lắc hai cái, tiếp tục gọi cô: “Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan…”

Chắc chắn Vũ Linh Đan đã quá mệt mỏi, đến cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, thấy Trương Thiên Thành cho mình một chỗ dựa, cô vừa mơ mơ màng màng đã chìm vào giấc ngủ.

Trương Thiên Thành thôi do dự, không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Anh bế Vũ Linh Đan lên xe, trông thấy Dương Thanh My vẫn đang nhìn qua bên này, Trương Thiên Thành lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cho dù bà là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà đâu.”

“Trương Thiên Thành, cậu đang uy h**p ai thế?”

Nghe thấy lời này, Dương Thanh My lập tức nổi cáu.

Bình thường nhân nhượng Trương Thiên Thành là vì giữ thể diện cho anh, giữ hòa khí gia đình, nhưng Trương Thiên Thành như vậy rõ ràng là không cần thể diện nữa. Dù sao thì bà ta cũng bị thương, dựa vào đầu mà lại trở thành bà ta bắt nạt Vũ Linh Đan chứ?

Ngay tức khắc, Dương Thanh My cũng lên xe nói với tài xế: “Lái cho tôi, đi theo chiếc xe phía trước, tôi cũng phải đến bệnh

viện.”

“Có cần báo cho ông chủ không ạ?”

Tài xế lo lắng hỏi.

Một chút sợ hãi thoáng hiện trong mắt Dương Thanh My, dù gì cũng là bà ta chạy đi tìm Vũ Linh Đan gây chuyện, nói trên lý thuyết thì bản thân cũng có phần đuối lý.

Nghĩ ngợi một lát, Dương Thanh My vẫn tỏ ra như sao cũng được đáp: “Cũng chẳng có gì đáng bàn cả, chút chuyện nhỏ này tự tôi cũng có thể xử lí được.”

Trong bệnh viện.

Trương Thiên Thành vội vã bế Vũ Linh Đan chạy thẳng đến phòng cấp cứu, bởi vì không có hẹn trước nên người ta bảo Trương Thiên Thành chờ ở ngoài. Cuối cùng Trương Thiên Thành lại một cước đạp văng cửa phòng làm việc của bác sĩ, ném thẳng người xuống bàn làm việc, lạnh lùng ra lệnh: “Cô ấy hôn mê rồi, tôi cần các ống cứu người ngay lập tức.”

“Người này là ai thế.”

“Phải đó, dù có muốn cứu người thì cũng phải đi lấy số trước đã. Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm người đến trị liệu

đặc biệt”

Mấy vị bác sĩ đứng lên nói.

“Im miệng”

Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng TôiTác giả: 1025Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhVũ Linh Đan nhìn hai sọc đỏ trên que thử thai mà cả người ngây ngẩn. Cô có thai. Chuyện này đáng lẽ phải vui sướng nhưng cô không thể nào vui nổi. Kết hôn ba năm với Trương Thiên Thành, hai người hiếm khi gặp mặt, một tháng trước đó, anh say xỉn ôm cô ân ái, nhưng giây cuối cùng lại thốt ra tên người phụ nữ khác. Vũ Linh Đan đút que thử thai vào lại trong gói rồi ném đi, lòng bàn tay chạm lên bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh mạng mới đang thành hình. Mới chỉ một lần mà cô đã có thai, nhưng đứa bé này… Bỗng nhiên, một ánh mắt khó chịu từ sân bắn vào, từ góc độ của Vũ Linh Đan có thể nhìn thấy một người đàn ông vừa xuống xe đang đi vào, anh giao chìa khóa cho bảo vệ rồi sải chân bước về phía cô. Tim Vũ Linh Đan đập loạn, đó là chồng của cô — Trương Thiên Thành! Chỉ vẻn vẹn một góc mặt đã có thể lấy mất hồn cố. Vốn không đoán được Trương Thiên Thành sẽ trở về, hiện tại là giờ cơm tối, không biết anh đã ăn hay chưa. Trương Thiên Thành từ cổng đi tới, dường như đoạn đường anh… Những lời này là Trương Thiên Thành nói với Dương ThanhMy.Nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, Trương Thiên Thànhkhông hề coi bà ta là trưởng bối của mình mà còn cười nhạt đánh giá, khóe miệng nhếch lên.“Á!”Dương Thanh My hét lên, gáy vô cùng đau đớn: “Trương Thiên Thành, dù gì tôi cũng là mẹ cậu, cậu dám làm vậy với tôi, tôi về rồi nhất định sẽ nói với bố cậu”“Bà thích nói sao thì nói, nếu bà cảm thấy nó có tác dụng với tôi”Trương Thiên Thành lạnh lùng nói một câu.Đúng lúc này, có công nhân nhanh mắt thấy Vũ Linh Đan đã nhắm mắt lại, liền vội vã kêu to: “Giám sát Đan sao thế?”Lòng Trương Thiên Thành trùng xuống, cúi đầu thấy Vũ Linh Đan đã mất đi ý thức, anh vội vàng lắc hai cái, tiếp tục gọi cô: “Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan…”Chắc chắn Vũ Linh Đan đã quá mệt mỏi, đến cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, thấy Trương Thiên Thành cho mình một chỗ dựa, cô vừa mơ mơ màng màng đã chìm vào giấc ngủ.Trương Thiên Thành thôi do dự, không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Anh bế Vũ Linh Đan lên xe, trông thấy Dương Thanh My vẫn đang nhìn qua bên này, Trương Thiên Thành lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cho dù bà là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà đâu.”“Trương Thiên Thành, cậu đang uy h**p ai thế?”Nghe thấy lời này, Dương Thanh My lập tức nổi cáu.Bình thường nhân nhượng Trương Thiên Thành là vì giữ thể diện cho anh, giữ hòa khí gia đình, nhưng Trương Thiên Thành như vậy rõ ràng là không cần thể diện nữa. Dù sao thì bà ta cũng bị thương, dựa vào đầu mà lại trở thành bà ta bắt nạt Vũ Linh Đan chứ?Ngay tức khắc, Dương Thanh My cũng lên xe nói với tài xế: “Lái cho tôi, đi theo chiếc xe phía trước, tôi cũng phải đến bệnhviện.”“Có cần báo cho ông chủ không ạ?”Tài xế lo lắng hỏi.Một chút sợ hãi thoáng hiện trong mắt Dương Thanh My, dù gì cũng là bà ta chạy đi tìm Vũ Linh Đan gây chuyện, nói trên lý thuyết thì bản thân cũng có phần đuối lý.Nghĩ ngợi một lát, Dương Thanh My vẫn tỏ ra như sao cũng được đáp: “Cũng chẳng có gì đáng bàn cả, chút chuyện nhỏ này tự tôi cũng có thể xử lí được.”Trong bệnh viện.Trương Thiên Thành vội vã bế Vũ Linh Đan chạy thẳng đến phòng cấp cứu, bởi vì không có hẹn trước nên người ta bảo Trương Thiên Thành chờ ở ngoài. Cuối cùng Trương Thiên Thành lại một cước đạp văng cửa phòng làm việc của bác sĩ, ném thẳng người xuống bàn làm việc, lạnh lùng ra lệnh: “Cô ấy hôn mê rồi, tôi cần các ống cứu người ngay lập tức.”“Người này là ai thế.”“Phải đó, dù có muốn cứu người thì cũng phải đi lấy số trước đã. Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm người đến trị liệuđặc biệt”Mấy vị bác sĩ đứng lên nói.“Im miệng”

Chương 336