Trước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi…
Chương 278
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Chương 278: Anh vội vàng bước ra ngoài, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước lên chiếc xe ô tô màu đen. Trong nháy mắt anh nhận ra đó là bóng dáng của Tô Cẩm Khê: “Tô Tô!!!” Anh vội vàng đuổi theo. Vào lúc cánh cửa đóng lại, Tô Cẩm Khê nghe thấy giọng nói của Tư Lệ Đình , cô quay đầu lại nhìn. Tư Lệ Đình mặc đồ bệnh nhân, đi chân trần đuỏi theo sau ôtô. “Chú ba, là chú ba.” Cô không ngờ Tư Lệ Đình tỉnh lại sớm như vậy. Xe tăng tốc, nhưng tốc độ của Tư Lệ Đình không hề giảm. Anh không biết Tô Cảm Khê sẽ đi đâu, anh cũng không biết Tô Cẩm Khê sẽ làm gì. Nhưng anh rất muốn gặp Tô Cẩm Khê, chỉ muốn nhìn cô nhiều hơn, lắng nghe giọng nói của cô. “Cẩm nhi, chúng ta nên đi.” Thực ra Cố Nam Thương cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Anh ấy sợ Tô Cẩm Khê không nỡ xa Tư Lệ Đình, không quay về cùng anh ấy. Tô Cẩm Khê không phải là người h*m m**n vinh hoa phú quý. Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được em gái của mình, anh ấy không muốn phải xa cô một lần nữa. “Nhưng chú ba…” “Anh ta đã đọc lá thư của em, biết em vẫn còn sống sẽ không buồn nữa.” Cố Nam Thương thuyết phục. Tô Cẩm Khê nhìn bóng dáng của Tư Lệ Đình ngày càng nhỏ, cô rất đau lòng. “Không, dừng xe, dừng xe!” Tô Cẩm Khê nghĩ đến bóng dáng đứng trong mưa. Mấy ngày nay, Tư Lệ Đình đã chịu đủ loại đả kích, anh yếu đến nỗi cô không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Nếu không có lệnh của Cố Nam Thương, tài xế không dám dừng lại, thay vì dừng lại, anh ta tăng thêm ga. “Anh Nam Thương…” Tô Cẩm Khê đáng thương nhìn Cố Nam Thương: “Em chỉ muốn tạm biệt chú ba, làm ơn.” Cố Nam Thương nhắm mắt: “Dừng xe.” Làm sao anh có thể từ chối yêu cầu của cô? Cô là đứa em gái duy nhất của anh. Trong khoảng thời gian này Tư Lệ Đình không ăn uống tót, tất cả những ngày hôn mê này đều dựa vào việc truyền dung dịch dinh dưỡng. Thể lực không được như trước, mới đi được vài trăm mét liền cảm thấy thở không ra hơi, toàn thân yếu ớt. Nhưng Tô Tô của anh ở ngay trước mắt không cách bao xa nữa, anh muốn gặp lại cô, chỉ cần nhìn cô một lần nữa. Anh chỉ còn cách tiếp tục đuổi theo, chiếc xe càng ngày càng xa, khuất dần tầm mắt anh. “Đừng…” Cơ thể anh ngã quy xuống, chút nữa thôi, chỉ một chút thôi. Tư Lệ Đình tức giận đập đất, bực mình vì mình không chịu dậy sớm hơn. Trong lúc buồn bực, anh nghe thấy bên tai có giọng nói quen thuộc vang lên: “Chú ba.” Anh sững sờ nhìn lên, Tô Cẩm Khê đã đứng trước mặt anh. Cô vẫn đang mặc chiếc váy màu hồng nhạt của y tá, mái tóc của cô được buộc ra sau đâu. Dường như trong mắt có nước mắt, cô cong môi mỉm cười, giống như trước đây. Trong ánh đèn mờ ảo, cô như một tiên nữ thánh thiện. Tư Lệ Đình quỳ trên mặt đất nhìn cô không chớp mắt, anh sợ rằng đây là một ảo giác khác do sự khao khát quá mức của anh gây ra. Lỡ như trong chớp mắt cô lại biến mắt thì phải làm sao? Tư Lệ Đình lo lắng. Tô Cẩm Khê ngồi xổm xuống một chút, cầm lấy bàn tay đang chảy máu của anh. “Chú ba, anh lại không yêu quý bản thân mình.” Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô, Tư Lệ Đình mạnh bạo đứng dậy từ trên mặt đất ôm Tô Cẩm Khê vào lòng. Dùng lực như vậy, như muốn khảm cô vào máu Xương của mình. “Tô Tô, thật sự là em, tốt quá em còn sống.” Tô Cẩm Khê bị anh ôm chặt rất đau nhưng cô không từ chối, đây là vòng tay của chú ba, nỗi đau có thể khiến cô nhớ lại cảm giác này. “Chú ba, xin lỗi, em đã nói dối anh, làm anh buồn.” Tô Cẩm Khê ôm eo vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói. Cảm xúc của Tư Lệ Đình rất kích động, mất mát mà tìm lại được là điều đáng quý nhát. Mấy ngày nay anh đã mơ thấy Tô Cẩm Khê rất nhiều lần, nhưng từ trong mơ tỉnh lại, anh vẫn chỉ có một mình, chỉ có khoảnh khắc này là thật, Tô Cẩm Khê thực sự tồn tại trong vòng tay anh.
Chương 278:
Anh vội vàng bước ra ngoài, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước lên chiếc xe ô tô màu đen.
Trong nháy mắt anh nhận ra đó là bóng dáng của Tô Cẩm Khê: “Tô Tô!!!” Anh vội vàng đuổi theo.
Vào lúc cánh cửa đóng lại, Tô Cẩm Khê nghe thấy giọng nói của Tư Lệ Đình , cô quay đầu lại nhìn.
Tư Lệ Đình mặc đồ bệnh nhân, đi chân trần đuỏi theo sau ôtô.
“Chú ba, là chú ba.” Cô không ngờ Tư Lệ Đình tỉnh lại sớm như vậy.
Xe tăng tốc, nhưng tốc độ của Tư Lệ Đình không hề giảm.
Anh không biết Tô Cảm Khê sẽ đi đâu, anh cũng không biết Tô Cẩm Khê sẽ làm gì.
Nhưng anh rất muốn gặp Tô Cẩm Khê, chỉ muốn nhìn cô nhiều hơn, lắng nghe giọng nói của cô.
“Cẩm nhi, chúng ta nên đi.” Thực ra Cố Nam Thương cũng có sự ích kỷ của riêng mình.
Anh ấy sợ Tô Cẩm Khê không nỡ xa Tư Lệ Đình, không quay về cùng anh ấy. Tô Cẩm Khê không phải là người h*m m**n vinh hoa phú quý.
Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được em gái của mình, anh ấy không muốn phải xa cô một lần nữa.
“Nhưng chú ba…”
“Anh ta đã đọc lá thư của em, biết em vẫn còn sống sẽ không buồn nữa.” Cố Nam Thương thuyết phục.
Tô Cẩm Khê nhìn bóng dáng của Tư Lệ Đình ngày càng nhỏ, cô rất đau lòng.
“Không, dừng xe, dừng xe!” Tô Cẩm Khê nghĩ đến bóng dáng đứng trong mưa.
Mấy ngày nay, Tư Lệ Đình đã chịu đủ loại đả kích, anh yếu đến nỗi cô không muốn làm tổn thương anh thêm nữa.
Nếu không có lệnh của Cố Nam Thương, tài xế không dám dừng lại, thay vì dừng lại, anh ta tăng thêm ga.
“Anh Nam Thương…” Tô Cẩm Khê đáng thương nhìn Cố Nam Thương: “Em chỉ muốn tạm biệt chú ba, làm ơn.”
Cố Nam Thương nhắm mắt: “Dừng xe.”
Làm sao anh có thể từ chối yêu cầu của cô? Cô là đứa em gái duy nhất của anh.
Trong khoảng thời gian này Tư Lệ Đình không ăn uống tót, tất cả những ngày hôn mê này đều dựa vào việc truyền dung dịch dinh dưỡng.
Thể lực không được như trước, mới đi được vài trăm mét liền cảm thấy thở không ra hơi, toàn thân yếu ớt.
Nhưng Tô Tô của anh ở ngay trước mắt không cách bao xa nữa, anh muốn gặp lại cô, chỉ cần nhìn cô một lần nữa.
Anh chỉ còn cách tiếp tục đuổi theo, chiếc xe càng ngày càng xa, khuất dần tầm mắt anh.
“Đừng…”
Cơ thể anh ngã quy xuống, chút nữa thôi, chỉ một chút thôi.
Tư Lệ Đình tức giận đập đất, bực mình vì mình không chịu dậy sớm hơn.
Trong lúc buồn bực, anh nghe thấy bên tai có giọng nói quen thuộc vang lên: “Chú ba.”
Anh sững sờ nhìn lên, Tô Cẩm Khê đã đứng trước mặt anh.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy màu hồng nhạt của y tá, mái tóc của cô được buộc ra sau đâu.
Dường như trong mắt có nước mắt, cô cong môi mỉm cười, giống như trước đây.
Trong ánh đèn mờ ảo, cô như một tiên nữ thánh thiện.
Tư Lệ Đình quỳ trên mặt đất nhìn cô không chớp mắt, anh sợ rằng đây là một ảo giác khác do sự khao khát quá mức của anh gây ra.
Lỡ như trong chớp mắt cô lại biến mắt thì phải làm sao?
Tư Lệ Đình lo lắng.
Tô Cẩm Khê ngồi xổm xuống một chút, cầm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
“Chú ba, anh lại không yêu quý bản thân mình.”
Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô, Tư Lệ Đình mạnh bạo đứng dậy từ trên mặt đất ôm Tô Cẩm Khê vào lòng.
Dùng lực như vậy, như muốn khảm cô vào máu Xương của mình.
“Tô Tô, thật sự là em, tốt quá em còn sống.”
Tô Cẩm Khê bị anh ôm chặt rất đau nhưng cô không từ chối, đây là vòng tay của chú ba, nỗi đau có thể khiến cô nhớ lại cảm giác này.
“Chú ba, xin lỗi, em đã nói dối anh, làm anh buồn.” Tô Cẩm Khê ôm eo vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói.
Cảm xúc của Tư Lệ Đình rất kích động, mất mát mà tìm lại được là điều đáng quý nhát.
Mấy ngày nay anh đã mơ thấy Tô Cẩm Khê rất nhiều lần, nhưng từ trong mơ tỉnh lại, anh vẫn chỉ có một mình, chỉ có khoảnh khắc này là thật, Tô Cẩm Khê thực sự tồn tại trong vòng tay anh.
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Chương 278: Anh vội vàng bước ra ngoài, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước lên chiếc xe ô tô màu đen. Trong nháy mắt anh nhận ra đó là bóng dáng của Tô Cẩm Khê: “Tô Tô!!!” Anh vội vàng đuổi theo. Vào lúc cánh cửa đóng lại, Tô Cẩm Khê nghe thấy giọng nói của Tư Lệ Đình , cô quay đầu lại nhìn. Tư Lệ Đình mặc đồ bệnh nhân, đi chân trần đuỏi theo sau ôtô. “Chú ba, là chú ba.” Cô không ngờ Tư Lệ Đình tỉnh lại sớm như vậy. Xe tăng tốc, nhưng tốc độ của Tư Lệ Đình không hề giảm. Anh không biết Tô Cảm Khê sẽ đi đâu, anh cũng không biết Tô Cẩm Khê sẽ làm gì. Nhưng anh rất muốn gặp Tô Cẩm Khê, chỉ muốn nhìn cô nhiều hơn, lắng nghe giọng nói của cô. “Cẩm nhi, chúng ta nên đi.” Thực ra Cố Nam Thương cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Anh ấy sợ Tô Cẩm Khê không nỡ xa Tư Lệ Đình, không quay về cùng anh ấy. Tô Cẩm Khê không phải là người h*m m**n vinh hoa phú quý. Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được em gái của mình, anh ấy không muốn phải xa cô một lần nữa. “Nhưng chú ba…” “Anh ta đã đọc lá thư của em, biết em vẫn còn sống sẽ không buồn nữa.” Cố Nam Thương thuyết phục. Tô Cẩm Khê nhìn bóng dáng của Tư Lệ Đình ngày càng nhỏ, cô rất đau lòng. “Không, dừng xe, dừng xe!” Tô Cẩm Khê nghĩ đến bóng dáng đứng trong mưa. Mấy ngày nay, Tư Lệ Đình đã chịu đủ loại đả kích, anh yếu đến nỗi cô không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Nếu không có lệnh của Cố Nam Thương, tài xế không dám dừng lại, thay vì dừng lại, anh ta tăng thêm ga. “Anh Nam Thương…” Tô Cẩm Khê đáng thương nhìn Cố Nam Thương: “Em chỉ muốn tạm biệt chú ba, làm ơn.” Cố Nam Thương nhắm mắt: “Dừng xe.” Làm sao anh có thể từ chối yêu cầu của cô? Cô là đứa em gái duy nhất của anh. Trong khoảng thời gian này Tư Lệ Đình không ăn uống tót, tất cả những ngày hôn mê này đều dựa vào việc truyền dung dịch dinh dưỡng. Thể lực không được như trước, mới đi được vài trăm mét liền cảm thấy thở không ra hơi, toàn thân yếu ớt. Nhưng Tô Tô của anh ở ngay trước mắt không cách bao xa nữa, anh muốn gặp lại cô, chỉ cần nhìn cô một lần nữa. Anh chỉ còn cách tiếp tục đuổi theo, chiếc xe càng ngày càng xa, khuất dần tầm mắt anh. “Đừng…” Cơ thể anh ngã quy xuống, chút nữa thôi, chỉ một chút thôi. Tư Lệ Đình tức giận đập đất, bực mình vì mình không chịu dậy sớm hơn. Trong lúc buồn bực, anh nghe thấy bên tai có giọng nói quen thuộc vang lên: “Chú ba.” Anh sững sờ nhìn lên, Tô Cẩm Khê đã đứng trước mặt anh. Cô vẫn đang mặc chiếc váy màu hồng nhạt của y tá, mái tóc của cô được buộc ra sau đâu. Dường như trong mắt có nước mắt, cô cong môi mỉm cười, giống như trước đây. Trong ánh đèn mờ ảo, cô như một tiên nữ thánh thiện. Tư Lệ Đình quỳ trên mặt đất nhìn cô không chớp mắt, anh sợ rằng đây là một ảo giác khác do sự khao khát quá mức của anh gây ra. Lỡ như trong chớp mắt cô lại biến mắt thì phải làm sao? Tư Lệ Đình lo lắng. Tô Cẩm Khê ngồi xổm xuống một chút, cầm lấy bàn tay đang chảy máu của anh. “Chú ba, anh lại không yêu quý bản thân mình.” Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô, Tư Lệ Đình mạnh bạo đứng dậy từ trên mặt đất ôm Tô Cẩm Khê vào lòng. Dùng lực như vậy, như muốn khảm cô vào máu Xương của mình. “Tô Tô, thật sự là em, tốt quá em còn sống.” Tô Cẩm Khê bị anh ôm chặt rất đau nhưng cô không từ chối, đây là vòng tay của chú ba, nỗi đau có thể khiến cô nhớ lại cảm giác này. “Chú ba, xin lỗi, em đã nói dối anh, làm anh buồn.” Tô Cẩm Khê ôm eo vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói. Cảm xúc của Tư Lệ Đình rất kích động, mất mát mà tìm lại được là điều đáng quý nhát. Mấy ngày nay anh đã mơ thấy Tô Cẩm Khê rất nhiều lần, nhưng từ trong mơ tỉnh lại, anh vẫn chỉ có một mình, chỉ có khoảnh khắc này là thật, Tô Cẩm Khê thực sự tồn tại trong vòng tay anh.