Trước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi…
Chương 552
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Đường Minh cũng ngơ ngác nhìn Cố Cẩm bước đi, dường như cô đã hấp dẫn và có sức hút hơn nhiều so với trước kia. “Đường Minh, những gì cô ta đối xử với em anh đã thấy hết rồi đấy…” Bạch Tiểu Vũ lại tỏ vẻ đáng thương. Cùng một chiêu mà dùng nhiều lần nên đã sớm không còn tác dụng nữa rồi, hơn nữa chiêu này chỉ nên dùng với người thích cô mà thôi. Căn bản là Đường Minh không thích cô, trước kia là thương hại, sau khi long thương hại đã mắt đi thì cũng chẳng còn lại gì nữa cả. Bạch Tiểu Vũ vẫn còn tưởng rằng Đường Minh sẽ đau lòng mà thương xót cô như trước kia mà không hề hay biết rằng trong mắt của Đường Minh chỉ toàn là sự chán ghét. Vì bị cà phê đổ lên người nên đã hỏng mất tạo hình, khuôn mặt trang điểm hòa vào với cà phê càng trở nên chán ngấy. “Bạch Tiểu Vũ, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói hét rồi, hai năm trước chúng ta đã chia tay, tôi cũng sẽ không thích cô, nếu như cô không cần đến tiền bồi thường thì tôi sẽ có cách khác. Công ty của tôi còn bận rất nhiều việc, sau này cô đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không có nhiều thời gian để diễn trò với cô như vậy đâu.” Đường Minh rời đi không một chút cảm tình, anh ta ra đi với vẻ rất cương quyết, không một chút do dự. Cứ cho là anh từng thương tiếc cô, nhưng lòng thương tiếc này đã bị chính Bạch Tiểu Vũ đích thân phá hủy rồi. “Đường Minh, anh đừng đi.” Lúc Đường Minh quay người đi, Bạch Tiểu Vũ cảm thấy bầu trời như sụp đổ hoàn toàn. Sao lại có thể biến thành như vậy chứ? Người đàn ông ấm áp luôn ở bên mình cho dù là mình có làm gì đi chăng nữa đã đi đâu rồi? Cố Cẩm đã âm thầm chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng như trước. Xem ra bây giờ chẳng cần cô phải đích thân ra tay nữa, bị Đường Minh ruồng bỏ đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với cô ta rồi. Tìm được phòng đã đặt trước, cô vứt bỏ hết những chuyện linh tinh rồi đi vào. Nam Cung Huân đã đến rồi, Nam Cung Mặc cũng không yên tâm nên đã đi cùng, anh ta chào hỏi rất nhiệt tình, thoải mái. “Cô Có Cẩm, nghe nói gần đây cô toàn ở công ty, công việc chắc là rất bận rộn phải không?” Có Cẩm trả lời: “Vẫn ổn, đã khiến mọi người phải đợi lâu rồi.” “Không vấn đề gì, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Nam Cung Mặc trợn tròn mắt nói dối. Nam Cung Huân đã đến sớm trước một tiếng đồng hò, có thể nói rằng anh ta rất trân trọng cuộc gặp gỡ này. Nam Cung Huân đưa thực đơn cho Cố Cẩm, từ hành động này có thể thấy anh rất quan tâm đến Có Cẩm. Nếu là người khác, anh ta sẽ không quan tâm đối phương thích ăn gì, đến cả việc gọi món cũng là một tay anh ta làm hết từ đầu đến cuối. Anh đã đưa thực đơn cho Có Cẩm thì cũng có thể nói rằng anh đã trao cho cô quyền chủ động. Có Cẩm cũng không từ chối, thực ra cô cũng hơi đói bụng. Vì đề phòng chút nữa cô và Nam Cung Mặc sẽ phát sinh những chuyện không hay nên cô quyết định cứ ăn cho thật no bụng đã rồi tính sau. Cả ba người họ đều không nhắc gì tới chuyện kia, Nam Cung Mặc vẫn cứ tìm đề tài để nói chuyện chứ chẳng trông chờ gì người anh lạnh lùng như một tảng băng sẽ chủ động nói chuyện. Anh ta cứ mở miệng ra là toàn nói về cổ phiếu, anh và Cố Cẩm vừa mới nói vài câu đã bị Nam Cung Mặc cắt ngang tôi. Làm gì có ai giống như anh ta chứ, theo đuổi con gái nhà người ta thì tất nhiên phải nói chuyện gì đó hay ho một chút, nhưng anh ta lại ngược lại, vừa mới nói thì đã nói về cổ phiếu rồi. “Cố Cẩm, cô đã ăn no chưa, hay là gọi thêm một chút đồ ngọt đi?” “Không cần nữa đâu, chúng ta bàn vào chủ đề chính đi.” Cố Cảm nhẹ nhàng tinh tế lau miệng rồi để khăn sang một bên. Đây là chính là khúc mà Nam Cung Mặc không muốn nhập cuộc nhất, trực giác của anh ta linh cảm rằng Cố Cẩm sẽ không ngoan ngoãn đồng ý. Anh ta ngồi lặng lẽ, suy nghĩ một lúc nữa nếu như có cãi vã thì anh nên giúp đỡ ai đây? Nam Cung Huân buông dao nĩa xuống, “đề nghị lần trước cô đã xem xét đến đâu rồi?” “Anh Nam Cung, cảm ơn anh đã nâng đỡ tôi. Sau quá trình cân nhắc kĩ lưỡng, trong lòng tôi đã có kết quả rồi. Rất xin lỗi anh, tôi không thể chấp nhận đề nghị của anh được.”
Đường Minh cũng ngơ ngác nhìn Cố Cẩm bước đi, dường như cô đã hấp dẫn và có sức hút hơn nhiều so với trước kia.
“Đường Minh, những gì cô ta đối xử với em anh đã thấy hết rồi đấy…” Bạch Tiểu Vũ lại tỏ vẻ đáng thương.
Cùng một chiêu mà dùng nhiều lần nên đã sớm không còn tác dụng nữa rồi, hơn nữa chiêu này chỉ nên dùng với người thích cô mà thôi.
Căn bản là Đường Minh không thích cô, trước kia là thương hại, sau khi long thương hại đã mắt đi thì cũng chẳng còn lại gì nữa cả.
Bạch Tiểu Vũ vẫn còn tưởng rằng Đường Minh sẽ đau lòng mà thương xót cô như trước kia mà không hề hay biết rằng trong mắt của Đường Minh chỉ toàn là sự chán ghét.
Vì bị cà phê đổ lên người nên đã hỏng mất tạo hình, khuôn mặt trang điểm hòa vào với cà phê càng trở nên chán ngấy.
“Bạch Tiểu Vũ, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói hét rồi, hai năm trước chúng ta đã chia tay, tôi cũng sẽ không thích cô, nếu như cô không cần đến tiền bồi thường thì tôi sẽ có cách khác. Công ty của tôi còn bận rất nhiều việc, sau này cô đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không có nhiều thời gian để diễn trò với cô như vậy đâu.”
Đường Minh rời đi không một chút cảm tình, anh ta ra đi với vẻ rất cương quyết, không một chút do dự.
Cứ cho là anh từng thương tiếc cô, nhưng lòng thương tiếc này đã bị chính Bạch Tiểu Vũ đích thân phá hủy rồi.
“Đường Minh, anh đừng đi.”
Lúc Đường Minh quay người đi, Bạch Tiểu Vũ cảm thấy bầu trời như sụp đổ hoàn toàn.
Sao lại có thể biến thành như vậy chứ? Người đàn ông ấm áp luôn ở bên mình cho dù là mình có làm gì đi chăng nữa đã đi đâu rồi?
Cố Cẩm đã âm thầm chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng như trước.
Xem ra bây giờ chẳng cần cô phải đích thân ra tay nữa, bị Đường Minh ruồng bỏ đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với cô ta rồi.
Tìm được phòng đã đặt trước, cô vứt bỏ hết những chuyện linh tinh rồi đi vào.
Nam Cung Huân đã đến rồi, Nam Cung Mặc cũng không yên tâm nên đã đi cùng, anh ta chào hỏi rất nhiệt tình, thoải mái.
“Cô Có Cẩm, nghe nói gần đây cô toàn ở công ty, công việc chắc là rất bận rộn phải không?”
Có Cẩm trả lời: “Vẫn ổn, đã khiến mọi người phải đợi lâu rồi.”
“Không vấn đề gì, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Nam Cung Mặc trợn tròn mắt nói dối.
Nam Cung Huân đã đến sớm trước một tiếng đồng hò, có thể nói rằng anh ta rất trân trọng cuộc gặp gỡ này.
Nam Cung Huân đưa thực đơn cho Cố Cẩm, từ hành động này có thể thấy anh rất quan tâm đến Có Cẩm.
Nếu là người khác, anh ta sẽ không quan tâm đối phương thích ăn gì, đến cả việc gọi món cũng là một tay anh ta làm hết từ đầu đến cuối. Anh đã đưa thực đơn cho Có Cẩm thì cũng có thể nói rằng anh đã trao cho cô quyền chủ động.
Có Cẩm cũng không từ chối, thực ra cô cũng hơi đói bụng.
Vì đề phòng chút nữa cô và Nam Cung Mặc sẽ phát sinh những chuyện không hay nên cô quyết định cứ ăn cho thật no bụng đã rồi tính sau.
Cả ba người họ đều không nhắc gì tới chuyện kia, Nam Cung Mặc vẫn cứ tìm đề tài để nói chuyện chứ chẳng trông chờ gì người anh lạnh lùng như một tảng băng sẽ chủ động nói chuyện.
Anh ta cứ mở miệng ra là toàn nói về cổ phiếu, anh và Cố Cẩm vừa mới nói vài câu đã bị Nam Cung Mặc cắt ngang tôi.
Làm gì có ai giống như anh ta chứ, theo đuổi con gái nhà người ta thì tất nhiên phải nói chuyện gì đó hay ho một chút, nhưng anh ta lại ngược lại, vừa mới nói thì đã nói về cổ phiếu rồi.
“Cố Cẩm, cô đã ăn no chưa, hay là gọi thêm một chút đồ ngọt đi?”
“Không cần nữa đâu, chúng ta bàn vào chủ đề chính đi.”
Cố Cảm nhẹ nhàng tinh tế lau miệng rồi để khăn sang một bên.
Đây là chính là khúc mà Nam Cung Mặc không muốn nhập cuộc nhất, trực giác của anh ta linh cảm rằng Cố Cẩm sẽ không ngoan ngoãn đồng ý.
Anh ta ngồi lặng lẽ, suy nghĩ một lúc nữa nếu như có cãi vã thì anh nên giúp đỡ ai đây?
Nam Cung Huân buông dao nĩa xuống, “đề nghị lần trước cô đã xem xét đến đâu rồi?”
“Anh Nam Cung, cảm ơn anh đã nâng đỡ tôi. Sau quá trình cân nhắc kĩ lưỡng, trong lòng tôi đã có kết quả rồi.
Rất xin lỗi anh, tôi không thể chấp nhận đề nghị của anh được.”
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Đường Minh cũng ngơ ngác nhìn Cố Cẩm bước đi, dường như cô đã hấp dẫn và có sức hút hơn nhiều so với trước kia. “Đường Minh, những gì cô ta đối xử với em anh đã thấy hết rồi đấy…” Bạch Tiểu Vũ lại tỏ vẻ đáng thương. Cùng một chiêu mà dùng nhiều lần nên đã sớm không còn tác dụng nữa rồi, hơn nữa chiêu này chỉ nên dùng với người thích cô mà thôi. Căn bản là Đường Minh không thích cô, trước kia là thương hại, sau khi long thương hại đã mắt đi thì cũng chẳng còn lại gì nữa cả. Bạch Tiểu Vũ vẫn còn tưởng rằng Đường Minh sẽ đau lòng mà thương xót cô như trước kia mà không hề hay biết rằng trong mắt của Đường Minh chỉ toàn là sự chán ghét. Vì bị cà phê đổ lên người nên đã hỏng mất tạo hình, khuôn mặt trang điểm hòa vào với cà phê càng trở nên chán ngấy. “Bạch Tiểu Vũ, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói hét rồi, hai năm trước chúng ta đã chia tay, tôi cũng sẽ không thích cô, nếu như cô không cần đến tiền bồi thường thì tôi sẽ có cách khác. Công ty của tôi còn bận rất nhiều việc, sau này cô đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không có nhiều thời gian để diễn trò với cô như vậy đâu.” Đường Minh rời đi không một chút cảm tình, anh ta ra đi với vẻ rất cương quyết, không một chút do dự. Cứ cho là anh từng thương tiếc cô, nhưng lòng thương tiếc này đã bị chính Bạch Tiểu Vũ đích thân phá hủy rồi. “Đường Minh, anh đừng đi.” Lúc Đường Minh quay người đi, Bạch Tiểu Vũ cảm thấy bầu trời như sụp đổ hoàn toàn. Sao lại có thể biến thành như vậy chứ? Người đàn ông ấm áp luôn ở bên mình cho dù là mình có làm gì đi chăng nữa đã đi đâu rồi? Cố Cẩm đã âm thầm chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng như trước. Xem ra bây giờ chẳng cần cô phải đích thân ra tay nữa, bị Đường Minh ruồng bỏ đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với cô ta rồi. Tìm được phòng đã đặt trước, cô vứt bỏ hết những chuyện linh tinh rồi đi vào. Nam Cung Huân đã đến rồi, Nam Cung Mặc cũng không yên tâm nên đã đi cùng, anh ta chào hỏi rất nhiệt tình, thoải mái. “Cô Có Cẩm, nghe nói gần đây cô toàn ở công ty, công việc chắc là rất bận rộn phải không?” Có Cẩm trả lời: “Vẫn ổn, đã khiến mọi người phải đợi lâu rồi.” “Không vấn đề gì, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Nam Cung Mặc trợn tròn mắt nói dối. Nam Cung Huân đã đến sớm trước một tiếng đồng hò, có thể nói rằng anh ta rất trân trọng cuộc gặp gỡ này. Nam Cung Huân đưa thực đơn cho Cố Cẩm, từ hành động này có thể thấy anh rất quan tâm đến Có Cẩm. Nếu là người khác, anh ta sẽ không quan tâm đối phương thích ăn gì, đến cả việc gọi món cũng là một tay anh ta làm hết từ đầu đến cuối. Anh đã đưa thực đơn cho Có Cẩm thì cũng có thể nói rằng anh đã trao cho cô quyền chủ động. Có Cẩm cũng không từ chối, thực ra cô cũng hơi đói bụng. Vì đề phòng chút nữa cô và Nam Cung Mặc sẽ phát sinh những chuyện không hay nên cô quyết định cứ ăn cho thật no bụng đã rồi tính sau. Cả ba người họ đều không nhắc gì tới chuyện kia, Nam Cung Mặc vẫn cứ tìm đề tài để nói chuyện chứ chẳng trông chờ gì người anh lạnh lùng như một tảng băng sẽ chủ động nói chuyện. Anh ta cứ mở miệng ra là toàn nói về cổ phiếu, anh và Cố Cẩm vừa mới nói vài câu đã bị Nam Cung Mặc cắt ngang tôi. Làm gì có ai giống như anh ta chứ, theo đuổi con gái nhà người ta thì tất nhiên phải nói chuyện gì đó hay ho một chút, nhưng anh ta lại ngược lại, vừa mới nói thì đã nói về cổ phiếu rồi. “Cố Cẩm, cô đã ăn no chưa, hay là gọi thêm một chút đồ ngọt đi?” “Không cần nữa đâu, chúng ta bàn vào chủ đề chính đi.” Cố Cảm nhẹ nhàng tinh tế lau miệng rồi để khăn sang một bên. Đây là chính là khúc mà Nam Cung Mặc không muốn nhập cuộc nhất, trực giác của anh ta linh cảm rằng Cố Cẩm sẽ không ngoan ngoãn đồng ý. Anh ta ngồi lặng lẽ, suy nghĩ một lúc nữa nếu như có cãi vã thì anh nên giúp đỡ ai đây? Nam Cung Huân buông dao nĩa xuống, “đề nghị lần trước cô đã xem xét đến đâu rồi?” “Anh Nam Cung, cảm ơn anh đã nâng đỡ tôi. Sau quá trình cân nhắc kĩ lưỡng, trong lòng tôi đã có kết quả rồi. Rất xin lỗi anh, tôi không thể chấp nhận đề nghị của anh được.”