Năm Thái Bình thứ hai mươi, cung Triêu Dương Hoàng quý phi ở cháy. Trận hoả hoạn lớn cháy suốt cả đêm, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng hơn nửa kinh thành. Một đêm này, không biết có bao người trắng đêm không ngủ. Hoàng quý phi mặc thường phục ngồi một mình ngay ngắn trong tẩm cung, nhìn ngọn lửa tươi đẹp cháy rừng rực khắp người. Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này sung sướng nở nụ cười thỏa mãn – không uổng công nàng lên kế hoạch cả tháng trời, cách chết thế này thật sự vừa long trọng lại mỹ lệ. Hơn nữa, để ngừa vạn nhất, nàng còn chuẩn bị thêm một ly rượu độc. Bàn tay thon thon trắng nõn bưng chiếc chén ngọc bích trong suốt, uống một hơi cạn sạch. Tạm biệt, thế giới nhàm chán này. Trên bãi đất trống rộng lớn ngoài Cung Triêu Dương, tất cả nữ nhân có phong hào trong hậu cung đều tới. Các nàng nhìn chằm chằm vào biển lửa chói mắt kia, thầm vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt lại phải tỏ ra vô cùng lo lắng – bởi vì hoàng đế bệ hạ đang đứng đầu. Thái Bình đế đã vài lần muốn nhảy vào trong biển…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...