Tác giả:

Đi ra từ cao ốc Vân Thiên, trời đã tối. Hứa Viên ngẩng đầu nhìn sắc trời, đem tệp văn kiện vừa dầy vừa nặng nện ở trên đầu, giậm chân một cái, than thở, "Xong đời!" Lâm Thần nghe tiếng quay đầu, hiếm thấy mở miệng hỏi, "Thế nào?" Hứa Viên mặt đầy như đưa đám, nhìn Lâm Thần, định mở miệng, lại thôi. Làm sao cô có thể nói rằng cô đã trì hoãn buổi hẹn hò mù quáng được mẹ cô sắp đặt, mẹ cô đã gọi điện giục hơn chục lần? Làm sao cô có thể nói rằng Tôn Phẩm Đình cũng đi theo chen vào quấy rối, nói nếu là cô không nghe theo lời mẹ an bài, cô ấy liền đem ảnh cô tr*n tr**ng khi còn bé dán khắp sân trường? Cô mới học năm thứ ba đại học, nghĩ cái gì mà lại lo chuyện kết hôn? Thật là.. Bây giờ đi liệu có quá muộn hay không nhỉ? Cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bởi vì quy tắc lịch sự trong phòng họp nên lúc nãy cô đã tắt máy, lại không nghĩ rằng vốn là dự án đấu thầu gần trong gang tấc sẽ thành công lại bị chặn ngang vì có sự tham gia của công ty Lam Hải, cũng vì vậy mà cuộc họp kéo dài…

Truyện chữ