Tác giả:

Khắp cả làng trên xóm dưới đều biết Dung Phỉ là một kẻ mù đường, mức độ mù đường đã đạt tới đỉnh cao quỷ khóc thần sầu. Cô dì chú bác nhắc tới Dung Phỉ đều lắc đầu ngao ngán. Cô nàng này nhìn thì không ngốc, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, luôn bị lạc mất vài lần, mà lần nào cũng đều lạc ở mấy ngõ nhỏ trong trấn. Nói cô ngốc, nhưng ban ngày lại rất bình thường, từ khi còn nhỏ đã là người có trách nhiệm, mấy tuổi đầu đã biết địu em gái phụ ba mẹ làm việc nhà, lớn thêm chút nữa, ba mẹ ra ngoài bán hàng, cô và em gái ở nhà trông tiệm, vô cùng tháo vát, giặt quần áo, nấu cơm,… không gì không biết. Nhưng có một điểm khiến mọi người phải gọi là câm nín, đó là buổi tối vừa ra cửa đã lạc đường, mấy lần bị lạc ở cái ngõ sau nhà, lần nào cũng vào được không ra được, cuống cuồng khóc toáng lên, em gái Dung Nguyệt phải vào trong dẫn ra. Chuyện này cũng không có gì lạ, nghe nói lúc nhỏ cô nàng này đi học, mỗi ngày sáng, trưa, chiều, đi và về cả thảy là sáu chuyến, bạn bè không ai dám để…

Truyện chữ