Khương Dao đến biệt thự vào lúc hai giờ chiều, là thời điểm mặt trời lên cao nhất. Song khi bước vào cửa biệt thự, cô vẫn cảm thấy ớn lạnh đến rùng mình. “Dân chủ, thịnh vượng, văn minh, hài hoà…” Cô thầm hít một hơi: “Tôi là người kế thừa xã hội chủ nghĩa…” Người kia cách cô hai mét, theo lý thuyết hẳn là không nghe thấy cô đang lẩm bẩm cái gì, nhưng anh ta vẫn ngoảnh lại mỉm cười: “Có cần bật đèn không, cô Khương?” Khương Dao lắc đầu: “Không cần.” Thật ra nơi đây vốn không cần bật đèn, bởi căn biệt thự này rất lớn, cổ điển sang trọng, bốn phía đều sáng trưng, không chút u ám. Cô chỉ sợ câu chuyện ma quái do tài xế taxi kể lại, giờ nhìn gì cũng thấy kì dị. Một ngọn núi xanh ngát và yên tĩnh cách xa thành phố. Một ngôi biệt thự đơn độc giữa sườn núi hiu quạnh. Một người đàn ông tự xưng là quản gia, mặc đồ từ thời xa xưa… là chiếc áo khoác dài giống nghệ nhân hát kịch. Ấy vậy mà căn biệt thự này lại mang hơi hướng Âu hoá, chẳng ăn nhập gì với chiếc áo mà anh ta đang mặc. “Mời cô ngồi…
Tác giả: