Tác giả:

Phùng Vũ Hạ nhẹ nhàng khép quyển tiểu thuyết Lam Linh vừa dúi vào tay cô ép cô đọc, trên bì in một dòng chữ thật đẹp "Một Đời Bên Em" .Cô cũng đành phải nhận , bằng không sẽ lại nghe cô nàng lằng nhằng cả buổi. Nào là "Cậu suốt ngày cứ nhàm chán như vậy, đi học , làm việc rồi ngủ chán chết đi được, đến bây giờ vẫn không có tên bạn trai nào, đọc ngay cho mình, cho mình thấy chút cảm xúc của cậu đi!" Không phải cô không có tình cảm, mà là thứ tình cảm đó đã chết năm cô lên 9.... Mà thôi, nhắc lại làm gì. Vươn tay để quyển tiểu thuyết lên kệ, cô ngao ngán, tất cả nam chính đều sủng nữ chính vô bờ bến ,vậy sủng là yêu sao? Cô không biết nữa. Vươn tay tắt chiếc đèn ngủ, Vũ Hạ nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ. ____________________ Vũ Hạ khẽ mở mắt, liền bị ánh sáng hắt vào có chút khó chịu, cô vươn tay che mặt ngồi dậy. Theo thói quen đưa tay lên tắt đèn ngủ, nhưng cô chẳng chạm được gì cả. Cả căn phòng mang một mùi thảo dược nhẹ nhàng Định thần lại, Vũ Hạ giật mình, đây đâu phải phòng cô,…

Truyện chữ