Chẳng biết tại sao mà gần đây Túc Khê cực kỳ xui xẻo. Đi đường thì suýt bị xe tông, uống nước đun sôi để nguội cũng có thể bị sặc. Thế thì cũng thôi đi. Ba ngày trước ở trong đại hội thể thao, nàng tham gia cuộc thi chạy cự ly dài, khó khăn lắm mới chuẩn bị lao về đích, nghênh đón thời khắc vinh quang đạt lấy hạng nhất, cơ mà kỳ lạ một cách khó hiểu, nàng vấp phải một hòn đá nhỏ rồi nhắn chổng vó trước ánh mắt của tất cả bạn học toàn trường đang có mặt ở trêи khán đài. Không chỉ thế, lúc đứng lên, nàng còn cảm nhận được cơn đau thấu xương từ mắt cá chân. Khắp người nàng đổ mồ hôi lạnh, thế là đành đểb bạn cùng lớp đỡ đi khập khễnh đến phòng y tế, thế mới biết được mắt cá chân phải của nàng bị gãy rồi. Bị thương ở xương thì nghỉ ngơi một trăm ngày, Túc Khê không thể không nằm bệnh viện. Bây giờ nàng đang học lớp mười một, tuy Túc Khê có thân với hai người bạn ở trong lớp, nhưng các nàng cũng không thể bỏ việc học hành để thường xuyên đến thăm Túc Khê được. Mà cha mẹ Túc Khê càng khỏi…
Chương 31: 31
Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh TậtTác giả: Minh Quế Tái TửuTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Võng DuChẳng biết tại sao mà gần đây Túc Khê cực kỳ xui xẻo. Đi đường thì suýt bị xe tông, uống nước đun sôi để nguội cũng có thể bị sặc. Thế thì cũng thôi đi. Ba ngày trước ở trong đại hội thể thao, nàng tham gia cuộc thi chạy cự ly dài, khó khăn lắm mới chuẩn bị lao về đích, nghênh đón thời khắc vinh quang đạt lấy hạng nhất, cơ mà kỳ lạ một cách khó hiểu, nàng vấp phải một hòn đá nhỏ rồi nhắn chổng vó trước ánh mắt của tất cả bạn học toàn trường đang có mặt ở trêи khán đài. Không chỉ thế, lúc đứng lên, nàng còn cảm nhận được cơn đau thấu xương từ mắt cá chân. Khắp người nàng đổ mồ hôi lạnh, thế là đành đểb bạn cùng lớp đỡ đi khập khễnh đến phòng y tế, thế mới biết được mắt cá chân phải của nàng bị gãy rồi. Bị thương ở xương thì nghỉ ngơi một trăm ngày, Túc Khê không thể không nằm bệnh viện. Bây giờ nàng đang học lớp mười một, tuy Túc Khê có thân với hai người bạn ở trong lớp, nhưng các nàng cũng không thể bỏ việc học hành để thường xuyên đến thăm Túc Khê được. Mà cha mẹ Túc Khê càng khỏi… Sau khi những người hầu này hoàn toàn rời đi, toàn bộ nơi này lập tức thanh tĩnh lại.Đây gần như là khoảnh khắc yên tĩnh nhất trong mười mấy năm qua của Lục Hoán, chỉ có âm thanh của tuyết rơi giữa trời và đất.Hắn không kìm được hít sâu một hơi, giữa hai hàng lông mày thả lỏng rất nhiều.Sau khi Lục Hoán thay một bộ đồ khô ráo, cũng không hề nghỉ ngơi dù chỉ chốc lát, cầm cái cuốc từ góc Sài Viện, đi dạo một vòng quanh nơi lão phủ nhân thưởng cho hắn, sau một lát quan sát cẩn thận, cuối cùng dừng bước trêи một khối đất trống phía sau rừng trúc.Ở đây tuyết đọng mềm mại, mơ hồ xuất hiện một ít chồi non và măng, chứng minh thích hợp để gieo trồng.Hiện tại là mùa đông, không có cách nào để trồng trọt, nhưng mà có thể khai hoang trước…Động tác của Lục Hoán rất nhanh, chưa tới một canh giờ, đã lật hết đất đai lên.Sau đó tới những Sài Viện khác bỏ trống sau khi các người hầu chuyển đi, mạnh mẽ dỡ xuống hàng rào chắn trong sân, khiêng hàng rào chắn đi tới chỗ khai hoang, cắm xuống.Cách mấy ngày lại đảo đất một lần, năm sau sẽ càng thích hợp để gieo trồng.Có thể ăn những loại đồ ăn tự mình trồng, cũng có thể bán – bất kể như thế nào, sau này kế sinh nhai không thành vấn đề, tay làm hàm nhai so với trước kia khắp nơi cản trở cũng tốt hơn nhiều.Làm xong việc này, hắn lại thuần thục quấn bện hàng rào còn lại, quấn quanh Sài Viện của mình một vòng, tạo thành một cái chuồng nuôi gà nhỏ, hơn nữa tại chỗ lấy vật liệu, tháo dỡ một số gian củi từ phòng Đông sang phòng Tây, gỡ bỏ rất nhiều đầu gỗ, bổ sung rơm rạ, không cần nghĩ ngợi làm thành ổ cho gà mái chống rét vào mùa đông.Túc Khê gọi hắn ở ngoài màn hình, mau, mua gà mái về, đúng thời điểm ăn nhiều trứng gà bồi bổ một chút.Cách đó không xa chính là phòng bếp nhỏ của người hầu, trước kia là một vài người hầu trực đêm dùng để nấu bữa ăn khuya, sau đó lão phu nhân ban cho hắn ngôi nhà này, những người trong phòng bếp đó cũng phải chuyển đi.Phòng bếp nhỏ này tuy đơn sơ, kém hơn phòng bếp lớn của phủ Ninh Vương, nhưng củi, bếp hay bất cứ thứ gì cũng đều đầy đủ.Trêи trán Lục Hoán là một lớp mồ hôi, nhưng không dừng lại dù chỉ một lát, lại cầm công cụ đi sửa chữa phòng bếp nhỏ đơn sơ.Nhanh chóng làm xong những việc này, trời cũng sắp tối, những hắn vẫn không dừng lại, tinh thần vô cùng hăng hái, bước đi như bay tới hướng thiên môn của phủ Ninh Vương.Hiển nhiên là dự định cầm ba lượng bạc vừa mới lấy được, đi mua một ít công cụ và các loại gà vịt trêи đường phố.Mà Túc Khê ở ngoài màn hình cắn bánh bao, xem vô cùng chăm chú!Chỉ trong khoảng thời gian mình ăn bữa sáng, mà cậu nhóc trêи màn hình đã chạy chỗ nọ, chạy chỗ kia, chân tay hoạt động liên hồi.Hàng rào chắn giống như tường thành nhanh chóng được cắm lên, đất được lật lên càng tơi xốp hơn, khắp nơi trêи tuyết đều là dấu chân cậu nhóc đi tới đi lui.Quả thực Túc Khê xem thế là đủ rồi!Ôi ôi ôi, cậu nhóc nhà nàng sao lại giỏi ghê vậy chứ! Không chỉ cần cù mà còn rất khỏe mạnh, làm việc nhanh chóng còn không nói nhiều, cuộc sống là phải như vậy!Cần gì phải xem video của Lý Tử Thất nữa chứ, về sau xem tên nhóc này làm việc là được rồi!Túc Khê rất muốn đi cùng, nhìn xem phố xá cổ đại bên ngoài phủ Ninh Vương như thế nào, quả thực nàng tò mò muốn chết, có xiếc ảo thuật, người bán hàng rong hay không, đồ chơi làm bằng đường, các loại đèn treo.Nhưng bởi vì tạm thời không thể mở khóa, cho nên chỉ có thể nhìn theo nhân vật trong game biến mất tại khung cảnh bên ngoài nơi này.“Mỗi lần điểm tích lũy đều chỉ có thể mở khóa một chỗ, rốt cuộc khi nào thì mới có thể mở khóa toàn bộ đây?!” Túc Khê phải ở lại trước giao diện trống rỗng, chưa hoàn thành ý định, dùng khăn giấy lau lau tay.Hệ thống nói: “Mời cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chính, khi độ khó của nhiệm vụ tăng lên, điểm thưởng cũng sẽ tăng lên tương ứng.”Túc Khê thuận miệng hỏi: “Nhiệm vụ chính tiếp theo là gì?”Hệ thống bật lên: “Mời tiếp thu nhiệm vụ chính thứ hai (sơ cấp): trợ giúp nhân vật chính đạt được sản lượng 2 tấn, và thuận lợi kết bạn với nhà giàu nhất kinh thành - Vạn Tam Tiền, nhận được sự hỗ trợ của Vạn Tam Tiền.”“Độ khó bốn sao, tiền thưởng là 100 đồng vàng, điểm thưởng là 8.”Không phải chứ——Cái quái gì??? Túc Khê với tư cách là một sinh viên khoa xã hội, nên học toán rất kém, nhanh chóng mở trang Baidu, kiểm tra sản lượng 2 tấn rốt cuộc là nhiều hay ít.Vừa nhìn, suýt nữa ngất xỉu.
Sau khi những người hầu này hoàn toàn rời đi, toàn bộ nơi này lập tức thanh tĩnh lại.
Đây gần như là khoảnh khắc yên tĩnh nhất trong mười mấy năm qua của Lục Hoán, chỉ có âm thanh của tuyết rơi giữa trời và đất.
Hắn không kìm được hít sâu một hơi, giữa hai hàng lông mày thả lỏng rất nhiều.
Sau khi Lục Hoán thay một bộ đồ khô ráo, cũng không hề nghỉ ngơi dù chỉ chốc lát, cầm cái cuốc từ góc Sài Viện, đi dạo một vòng quanh nơi lão phủ nhân thưởng cho hắn, sau một lát quan sát cẩn thận, cuối cùng dừng bước trêи một khối đất trống phía sau rừng trúc.
Ở đây tuyết đọng mềm mại, mơ hồ xuất hiện một ít chồi non và măng, chứng minh thích hợp để gieo trồng.
Hiện tại là mùa đông, không có cách nào để trồng trọt, nhưng mà có thể khai hoang trước…
Động tác của Lục Hoán rất nhanh, chưa tới một canh giờ, đã lật hết đất đai lên.
Sau đó tới những Sài Viện khác bỏ trống sau khi các người hầu chuyển đi, mạnh mẽ dỡ xuống hàng rào chắn trong sân, khiêng hàng rào chắn đi tới chỗ khai hoang, cắm xuống.
Cách mấy ngày lại đảo đất một lần, năm sau sẽ càng thích hợp để gieo trồng.
Có thể ăn những loại đồ ăn tự mình trồng, cũng có thể bán – bất kể như thế nào, sau này kế sinh nhai không thành vấn đề, tay làm hàm nhai so với trước kia khắp nơi cản trở cũng tốt hơn nhiều.
Làm xong việc này, hắn lại thuần thục quấn bện hàng rào còn lại, quấn quanh Sài Viện của mình một vòng, tạo thành một cái chuồng nuôi gà nhỏ, hơn nữa tại chỗ lấy vật liệu, tháo dỡ một số gian củi từ phòng Đông sang phòng Tây, gỡ bỏ rất nhiều đầu gỗ, bổ sung rơm rạ, không cần nghĩ ngợi làm thành ổ cho gà mái chống rét vào mùa đông.
Túc Khê gọi hắn ở ngoài màn hình, mau, mua gà mái về, đúng thời điểm ăn nhiều trứng gà bồi bổ một chút.
Cách đó không xa chính là phòng bếp nhỏ của người hầu, trước kia là một vài người hầu trực đêm dùng để nấu bữa ăn khuya, sau đó lão phu nhân ban cho hắn ngôi nhà này, những người trong phòng bếp đó cũng phải chuyển đi.
Phòng bếp nhỏ này tuy đơn sơ, kém hơn phòng bếp lớn của phủ Ninh Vương, nhưng củi, bếp hay bất cứ thứ gì cũng đều đầy đủ.
Trêи trán Lục Hoán là một lớp mồ hôi, nhưng không dừng lại dù chỉ một lát, lại cầm công cụ đi sửa chữa phòng bếp nhỏ đơn sơ.
Nhanh chóng làm xong những việc này, trời cũng sắp tối, những hắn vẫn không dừng lại, tinh thần vô cùng hăng hái, bước đi như bay tới hướng thiên môn của phủ Ninh Vương.
Hiển nhiên là dự định cầm ba lượng bạc vừa mới lấy được, đi mua một ít công cụ và các loại gà vịt trêи đường phố.
Mà Túc Khê ở ngoài màn hình cắn bánh bao, xem vô cùng chăm chú!
Chỉ trong khoảng thời gian mình ăn bữa sáng, mà cậu nhóc trêи màn hình đã chạy chỗ nọ, chạy chỗ kia, chân tay hoạt động liên hồi.
Hàng rào chắn giống như tường thành nhanh chóng được cắm lên, đất được lật lên càng tơi xốp hơn, khắp nơi trêи tuyết đều là dấu chân cậu nhóc đi tới đi lui.
Quả thực Túc Khê xem thế là đủ rồi!
Ôi ôi ôi, cậu nhóc nhà nàng sao lại giỏi ghê vậy chứ! Không chỉ cần cù mà còn rất khỏe mạnh, làm việc nhanh chóng còn không nói nhiều, cuộc sống là phải như vậy!
Cần gì phải xem video của Lý Tử Thất nữa chứ, về sau xem tên nhóc này làm việc là được rồi!
Túc Khê rất muốn đi cùng, nhìn xem phố xá cổ đại bên ngoài phủ Ninh Vương như thế nào, quả thực nàng tò mò muốn chết, có xiếc ảo thuật, người bán hàng rong hay không, đồ chơi làm bằng đường, các loại đèn treo.
Nhưng bởi vì tạm thời không thể mở khóa, cho nên chỉ có thể nhìn theo nhân vật trong game biến mất tại khung cảnh bên ngoài nơi này.
“Mỗi lần điểm tích lũy đều chỉ có thể mở khóa một chỗ, rốt cuộc khi nào thì mới có thể mở khóa toàn bộ đây?!” Túc Khê phải ở lại trước giao diện trống rỗng, chưa hoàn thành ý định, dùng khăn giấy lau lau tay.
Hệ thống nói: “Mời cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chính, khi độ khó của nhiệm vụ tăng lên, điểm thưởng cũng sẽ tăng lên tương ứng.”
Túc Khê thuận miệng hỏi: “Nhiệm vụ chính tiếp theo là gì?”
Hệ thống bật lên: “Mời tiếp thu nhiệm vụ chính thứ hai (sơ cấp): trợ giúp nhân vật chính đạt được sản lượng 2 tấn, và thuận lợi kết bạn với nhà giàu nhất kinh thành - Vạn Tam Tiền, nhận được sự hỗ trợ của Vạn Tam Tiền.”
“Độ khó bốn sao, tiền thưởng là 100 đồng vàng, điểm thưởng là 8.”
Không phải chứ——
Cái quái gì??? Túc Khê với tư cách là một sinh viên khoa xã hội, nên học toán rất kém, nhanh chóng mở trang Baidu, kiểm tra sản lượng 2 tấn rốt cuộc là nhiều hay ít.
Vừa nhìn, suýt nữa ngất xỉu.
Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh TậtTác giả: Minh Quế Tái TửuTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Võng DuChẳng biết tại sao mà gần đây Túc Khê cực kỳ xui xẻo. Đi đường thì suýt bị xe tông, uống nước đun sôi để nguội cũng có thể bị sặc. Thế thì cũng thôi đi. Ba ngày trước ở trong đại hội thể thao, nàng tham gia cuộc thi chạy cự ly dài, khó khăn lắm mới chuẩn bị lao về đích, nghênh đón thời khắc vinh quang đạt lấy hạng nhất, cơ mà kỳ lạ một cách khó hiểu, nàng vấp phải một hòn đá nhỏ rồi nhắn chổng vó trước ánh mắt của tất cả bạn học toàn trường đang có mặt ở trêи khán đài. Không chỉ thế, lúc đứng lên, nàng còn cảm nhận được cơn đau thấu xương từ mắt cá chân. Khắp người nàng đổ mồ hôi lạnh, thế là đành đểb bạn cùng lớp đỡ đi khập khễnh đến phòng y tế, thế mới biết được mắt cá chân phải của nàng bị gãy rồi. Bị thương ở xương thì nghỉ ngơi một trăm ngày, Túc Khê không thể không nằm bệnh viện. Bây giờ nàng đang học lớp mười một, tuy Túc Khê có thân với hai người bạn ở trong lớp, nhưng các nàng cũng không thể bỏ việc học hành để thường xuyên đến thăm Túc Khê được. Mà cha mẹ Túc Khê càng khỏi… Sau khi những người hầu này hoàn toàn rời đi, toàn bộ nơi này lập tức thanh tĩnh lại.Đây gần như là khoảnh khắc yên tĩnh nhất trong mười mấy năm qua của Lục Hoán, chỉ có âm thanh của tuyết rơi giữa trời và đất.Hắn không kìm được hít sâu một hơi, giữa hai hàng lông mày thả lỏng rất nhiều.Sau khi Lục Hoán thay một bộ đồ khô ráo, cũng không hề nghỉ ngơi dù chỉ chốc lát, cầm cái cuốc từ góc Sài Viện, đi dạo một vòng quanh nơi lão phủ nhân thưởng cho hắn, sau một lát quan sát cẩn thận, cuối cùng dừng bước trêи một khối đất trống phía sau rừng trúc.Ở đây tuyết đọng mềm mại, mơ hồ xuất hiện một ít chồi non và măng, chứng minh thích hợp để gieo trồng.Hiện tại là mùa đông, không có cách nào để trồng trọt, nhưng mà có thể khai hoang trước…Động tác của Lục Hoán rất nhanh, chưa tới một canh giờ, đã lật hết đất đai lên.Sau đó tới những Sài Viện khác bỏ trống sau khi các người hầu chuyển đi, mạnh mẽ dỡ xuống hàng rào chắn trong sân, khiêng hàng rào chắn đi tới chỗ khai hoang, cắm xuống.Cách mấy ngày lại đảo đất một lần, năm sau sẽ càng thích hợp để gieo trồng.Có thể ăn những loại đồ ăn tự mình trồng, cũng có thể bán – bất kể như thế nào, sau này kế sinh nhai không thành vấn đề, tay làm hàm nhai so với trước kia khắp nơi cản trở cũng tốt hơn nhiều.Làm xong việc này, hắn lại thuần thục quấn bện hàng rào còn lại, quấn quanh Sài Viện của mình một vòng, tạo thành một cái chuồng nuôi gà nhỏ, hơn nữa tại chỗ lấy vật liệu, tháo dỡ một số gian củi từ phòng Đông sang phòng Tây, gỡ bỏ rất nhiều đầu gỗ, bổ sung rơm rạ, không cần nghĩ ngợi làm thành ổ cho gà mái chống rét vào mùa đông.Túc Khê gọi hắn ở ngoài màn hình, mau, mua gà mái về, đúng thời điểm ăn nhiều trứng gà bồi bổ một chút.Cách đó không xa chính là phòng bếp nhỏ của người hầu, trước kia là một vài người hầu trực đêm dùng để nấu bữa ăn khuya, sau đó lão phu nhân ban cho hắn ngôi nhà này, những người trong phòng bếp đó cũng phải chuyển đi.Phòng bếp nhỏ này tuy đơn sơ, kém hơn phòng bếp lớn của phủ Ninh Vương, nhưng củi, bếp hay bất cứ thứ gì cũng đều đầy đủ.Trêи trán Lục Hoán là một lớp mồ hôi, nhưng không dừng lại dù chỉ một lát, lại cầm công cụ đi sửa chữa phòng bếp nhỏ đơn sơ.Nhanh chóng làm xong những việc này, trời cũng sắp tối, những hắn vẫn không dừng lại, tinh thần vô cùng hăng hái, bước đi như bay tới hướng thiên môn của phủ Ninh Vương.Hiển nhiên là dự định cầm ba lượng bạc vừa mới lấy được, đi mua một ít công cụ và các loại gà vịt trêи đường phố.Mà Túc Khê ở ngoài màn hình cắn bánh bao, xem vô cùng chăm chú!Chỉ trong khoảng thời gian mình ăn bữa sáng, mà cậu nhóc trêи màn hình đã chạy chỗ nọ, chạy chỗ kia, chân tay hoạt động liên hồi.Hàng rào chắn giống như tường thành nhanh chóng được cắm lên, đất được lật lên càng tơi xốp hơn, khắp nơi trêи tuyết đều là dấu chân cậu nhóc đi tới đi lui.Quả thực Túc Khê xem thế là đủ rồi!Ôi ôi ôi, cậu nhóc nhà nàng sao lại giỏi ghê vậy chứ! Không chỉ cần cù mà còn rất khỏe mạnh, làm việc nhanh chóng còn không nói nhiều, cuộc sống là phải như vậy!Cần gì phải xem video của Lý Tử Thất nữa chứ, về sau xem tên nhóc này làm việc là được rồi!Túc Khê rất muốn đi cùng, nhìn xem phố xá cổ đại bên ngoài phủ Ninh Vương như thế nào, quả thực nàng tò mò muốn chết, có xiếc ảo thuật, người bán hàng rong hay không, đồ chơi làm bằng đường, các loại đèn treo.Nhưng bởi vì tạm thời không thể mở khóa, cho nên chỉ có thể nhìn theo nhân vật trong game biến mất tại khung cảnh bên ngoài nơi này.“Mỗi lần điểm tích lũy đều chỉ có thể mở khóa một chỗ, rốt cuộc khi nào thì mới có thể mở khóa toàn bộ đây?!” Túc Khê phải ở lại trước giao diện trống rỗng, chưa hoàn thành ý định, dùng khăn giấy lau lau tay.Hệ thống nói: “Mời cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chính, khi độ khó của nhiệm vụ tăng lên, điểm thưởng cũng sẽ tăng lên tương ứng.”Túc Khê thuận miệng hỏi: “Nhiệm vụ chính tiếp theo là gì?”Hệ thống bật lên: “Mời tiếp thu nhiệm vụ chính thứ hai (sơ cấp): trợ giúp nhân vật chính đạt được sản lượng 2 tấn, và thuận lợi kết bạn với nhà giàu nhất kinh thành - Vạn Tam Tiền, nhận được sự hỗ trợ của Vạn Tam Tiền.”“Độ khó bốn sao, tiền thưởng là 100 đồng vàng, điểm thưởng là 8.”Không phải chứ——Cái quái gì??? Túc Khê với tư cách là một sinh viên khoa xã hội, nên học toán rất kém, nhanh chóng mở trang Baidu, kiểm tra sản lượng 2 tấn rốt cuộc là nhiều hay ít.Vừa nhìn, suýt nữa ngất xỉu.