Tác giả:

Thành phố Vân Hải, bóng đêm càng tối.Hôm nay là ngày công ty Tối Tân tổ chức tiệc mừng cho đoàn làm phim cổ trang huyền huyễn (Bộ Bộ Sinh Liên) đóng máy, vì bộ phim này, là BOSS của công ty cộng thêm vai chính, Giang Văn Thăng có thể nói là dốc hết tâm huyết, Lục Diệp cố ý từ Mỹ trở về, chính là vì cho vị hôn phu một sự vui mừng.Giang Văn Thăng vẫn ở chỗ mà năm năm trước hai người mua.Lục Diệp một tay cầm quà chúc mừng, một tay cầm chìa khoá mở cửa ra, lòng đầy chờ đợi được thấy bộ dạng hôn phu ngạc nhiên khi nhìn thấy mình.Nhưng mà, khi cô đẩy cửa ra, trong phòng khách không có một ai, chỉ có ánh đèn mập mờ và quần áo vứt tán loạn đầy đất, áo con, giày cao gót, còn có q**n l*t ren, tất cả được vứt lung tung trước phòng ngủ. .Trong phòng khép hờ còn truyền ra tiếng nam nữ ân ái, giống như một cây búa đập mạnh vào đầu Lục Diệp, đánh cho cô đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích."Văn Thăng, khi nào thì anh mới ngả bài với Lục Diệp ngốc kia. ." Cùng với tiếng th* d*c, một giọng nữ yêu…

Chương 5: 2 Hôm Nay Hai Người Ra Chuyện Xấu Lớn

Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ TrốnTác giả: Mễ PhánTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Vân Hải, bóng đêm càng tối.Hôm nay là ngày công ty Tối Tân tổ chức tiệc mừng cho đoàn làm phim cổ trang huyền huyễn (Bộ Bộ Sinh Liên) đóng máy, vì bộ phim này, là BOSS của công ty cộng thêm vai chính, Giang Văn Thăng có thể nói là dốc hết tâm huyết, Lục Diệp cố ý từ Mỹ trở về, chính là vì cho vị hôn phu một sự vui mừng.Giang Văn Thăng vẫn ở chỗ mà năm năm trước hai người mua.Lục Diệp một tay cầm quà chúc mừng, một tay cầm chìa khoá mở cửa ra, lòng đầy chờ đợi được thấy bộ dạng hôn phu ngạc nhiên khi nhìn thấy mình.Nhưng mà, khi cô đẩy cửa ra, trong phòng khách không có một ai, chỉ có ánh đèn mập mờ và quần áo vứt tán loạn đầy đất, áo con, giày cao gót, còn có q**n l*t ren, tất cả được vứt lung tung trước phòng ngủ. .Trong phòng khép hờ còn truyền ra tiếng nam nữ ân ái, giống như một cây búa đập mạnh vào đầu Lục Diệp, đánh cho cô đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích."Văn Thăng, khi nào thì anh mới ngả bài với Lục Diệp ngốc kia. ." Cùng với tiếng th* d*c, một giọng nữ yêu… Miếng thủy tinh đâm vào bàn tay làm đau đớn toàn tâm, tất cả mọi người đều chạy trối chết, trước sau không ai lo lắng cô, khói đặc sau lưng cuốn theo ngọn lửa đang điên cuồng nuốt chửng tất cả.Lục Diệp quay đầu nhìn thoáng qua thì không được phép chần chờ nữa, hai tay chống xuống đất, đang muốn đứng lên thì đột nhiên cô trông thấy ở hành lang đối diện có một bé trai cực kỳ đẹp nằm cuộn tròn dưới mặt bàn, bộ dáng khoảng 4, 5 tuổi, đang run lẩy bẩy, trong con mắt đen láy còn tràn đầy hoảng sợ và đề phòng.Sao trong quán bar lại có trẻ con? Nhất định là uống nhiều sinh ra ảo giác!.Lục Diệp dùng sức lắc đầu một cái, nhìn lại lần nữa, bé trai vẫn ở đây, cậu bé đang sợ hãi khiến hàm răng run rẩy, co lại thành một đoàn nho nhỏ giống như một cái bánh bao nhỏ, mà lúc này cậu nhóc cũng phát hiện Lục Diệp, giây phút khi ánh mắt một lớn một nhỏ chạm vào nhau thì một góc mềm mại nhất dưới đáy lòng Lục Diệp giống như bị cái gì mạnh mẽ rung động.Ngọn lửa phía sau sẽ lập tức nuốt chửng đến, tình hình vô cùng nguy hiểm, một mình cô muốn chạy cũng khó khăn nhưng cô vẫn quên mình chạy tới và bế đứa trẻ vào lòng."Cậu nhóc đừng sợ, cô sẽ bảo vệ con!"Lục Diệp ôm đứa trẻ rồi chạy ra bên ngoài.Rõ ràng vừa rồi hai cái đùi còn mềm nhũn ra, bây giờ lại có thể bước đi như bay, có lẽ ở trước mặt cái chết nên tiềm lực của con người là vô tận.Lúc này, trong lối đi an toàn đã không còn người nào, Lục Diệp ôm đứa trẻ chạy thở không ra hơi nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ một bước, quá bar đã thành một biển lửa, ngọn lửa và nhiệt đột cao có thể đốt người thành tro bụi bất cứ lúc nào, cô bị sặc khói không mở nổi mắt, một lớn một nhỏ ho dữ dội.Giờ phút này trong đầu Lục Diệp chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, chính là mang theo bánh bao nhỏ còn sống chạy thoát!Nhưng mà ông trời luôn thích trêu đùa con người, ngay khi đến gần lối ra phía trước thì chân của Lục Diệp bị trượt và té mạnh xuống đất.Khi cơ thể chạm đất trong nháy mắt, cô cố gắng dùng khuỷu tay chống lên để vật nhỏ trong tay cô bình yên vô sự, nhưng hình như cánh tay Lục Diệp bị gãy xương và cơn đau nghiêm trọng đến mức không thể đứng dậy được.

Miếng thủy tinh đâm vào bàn tay làm đau đớn toàn tâm, tất cả mọi người đều chạy trối chết, trước sau không ai lo lắng cô, khói đặc sau lưng cuốn theo ngọn lửa đang điên cuồng nuốt chửng tất cả.

Lục Diệp quay đầu nhìn thoáng qua thì không được phép chần chờ nữa, hai tay chống xuống đất, đang muốn đứng lên thì đột nhiên cô trông thấy ở hành lang đối diện có một bé trai cực kỳ đẹp nằm cuộn tròn dưới mặt bàn, bộ dáng khoảng 4, 5 tuổi, đang run lẩy bẩy, trong con mắt đen láy còn tràn đầy hoảng sợ và đề phòng.

Sao trong quán bar lại có trẻ con? Nhất định là uống nhiều sinh ra ảo giác!.

Lục Diệp dùng sức lắc đầu một cái, nhìn lại lần nữa, bé trai vẫn ở đây, cậu bé đang sợ hãi khiến hàm răng run rẩy, co lại thành một đoàn nho nhỏ giống như một cái bánh bao nhỏ, mà lúc này cậu nhóc cũng phát hiện Lục Diệp, giây phút khi ánh mắt một lớn một nhỏ chạm vào nhau thì một góc mềm mại nhất dưới đáy lòng Lục Diệp giống như bị cái gì mạnh mẽ rung động.

Ngọn lửa phía sau sẽ lập tức nuốt chửng đến, tình hình vô cùng nguy hiểm, một mình cô muốn chạy cũng khó khăn nhưng cô vẫn quên mình chạy tới và bế đứa trẻ vào lòng.

"Cậu nhóc đừng sợ, cô sẽ bảo vệ con!"Lục Diệp ôm đứa trẻ rồi chạy ra bên ngoài.

Rõ ràng vừa rồi hai cái đùi còn mềm nhũn ra, bây giờ lại có thể bước đi như bay, có lẽ ở trước mặt cái chết nên tiềm lực của con người là vô tận.

Lúc này, trong lối đi an toàn đã không còn người nào, Lục Diệp ôm đứa trẻ chạy thở không ra hơi nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ một bước, quá bar đã thành một biển lửa, ngọn lửa và nhiệt đột cao có thể đốt người thành tro bụi bất cứ lúc nào, cô bị sặc khói không mở nổi mắt, một lớn một nhỏ ho dữ dội.

Giờ phút này trong đầu Lục Diệp chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, chính là mang theo bánh bao nhỏ còn sống chạy thoát!Nhưng mà ông trời luôn thích trêu đùa con người, ngay khi đến gần lối ra phía trước thì chân của Lục Diệp bị trượt và té mạnh xuống đất.

Khi cơ thể chạm đất trong nháy mắt, cô cố gắng dùng khuỷu tay chống lên để vật nhỏ trong tay cô bình yên vô sự, nhưng hình như cánh tay Lục Diệp bị gãy xương và cơn đau nghiêm trọng đến mức không thể đứng dậy được.

Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ TrốnTác giả: Mễ PhánTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Vân Hải, bóng đêm càng tối.Hôm nay là ngày công ty Tối Tân tổ chức tiệc mừng cho đoàn làm phim cổ trang huyền huyễn (Bộ Bộ Sinh Liên) đóng máy, vì bộ phim này, là BOSS của công ty cộng thêm vai chính, Giang Văn Thăng có thể nói là dốc hết tâm huyết, Lục Diệp cố ý từ Mỹ trở về, chính là vì cho vị hôn phu một sự vui mừng.Giang Văn Thăng vẫn ở chỗ mà năm năm trước hai người mua.Lục Diệp một tay cầm quà chúc mừng, một tay cầm chìa khoá mở cửa ra, lòng đầy chờ đợi được thấy bộ dạng hôn phu ngạc nhiên khi nhìn thấy mình.Nhưng mà, khi cô đẩy cửa ra, trong phòng khách không có một ai, chỉ có ánh đèn mập mờ và quần áo vứt tán loạn đầy đất, áo con, giày cao gót, còn có q**n l*t ren, tất cả được vứt lung tung trước phòng ngủ. .Trong phòng khép hờ còn truyền ra tiếng nam nữ ân ái, giống như một cây búa đập mạnh vào đầu Lục Diệp, đánh cho cô đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích."Văn Thăng, khi nào thì anh mới ngả bài với Lục Diệp ngốc kia. ." Cùng với tiếng th* d*c, một giọng nữ yêu… Miếng thủy tinh đâm vào bàn tay làm đau đớn toàn tâm, tất cả mọi người đều chạy trối chết, trước sau không ai lo lắng cô, khói đặc sau lưng cuốn theo ngọn lửa đang điên cuồng nuốt chửng tất cả.Lục Diệp quay đầu nhìn thoáng qua thì không được phép chần chờ nữa, hai tay chống xuống đất, đang muốn đứng lên thì đột nhiên cô trông thấy ở hành lang đối diện có một bé trai cực kỳ đẹp nằm cuộn tròn dưới mặt bàn, bộ dáng khoảng 4, 5 tuổi, đang run lẩy bẩy, trong con mắt đen láy còn tràn đầy hoảng sợ và đề phòng.Sao trong quán bar lại có trẻ con? Nhất định là uống nhiều sinh ra ảo giác!.Lục Diệp dùng sức lắc đầu một cái, nhìn lại lần nữa, bé trai vẫn ở đây, cậu bé đang sợ hãi khiến hàm răng run rẩy, co lại thành một đoàn nho nhỏ giống như một cái bánh bao nhỏ, mà lúc này cậu nhóc cũng phát hiện Lục Diệp, giây phút khi ánh mắt một lớn một nhỏ chạm vào nhau thì một góc mềm mại nhất dưới đáy lòng Lục Diệp giống như bị cái gì mạnh mẽ rung động.Ngọn lửa phía sau sẽ lập tức nuốt chửng đến, tình hình vô cùng nguy hiểm, một mình cô muốn chạy cũng khó khăn nhưng cô vẫn quên mình chạy tới và bế đứa trẻ vào lòng."Cậu nhóc đừng sợ, cô sẽ bảo vệ con!"Lục Diệp ôm đứa trẻ rồi chạy ra bên ngoài.Rõ ràng vừa rồi hai cái đùi còn mềm nhũn ra, bây giờ lại có thể bước đi như bay, có lẽ ở trước mặt cái chết nên tiềm lực của con người là vô tận.Lúc này, trong lối đi an toàn đã không còn người nào, Lục Diệp ôm đứa trẻ chạy thở không ra hơi nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ một bước, quá bar đã thành một biển lửa, ngọn lửa và nhiệt đột cao có thể đốt người thành tro bụi bất cứ lúc nào, cô bị sặc khói không mở nổi mắt, một lớn một nhỏ ho dữ dội.Giờ phút này trong đầu Lục Diệp chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, chính là mang theo bánh bao nhỏ còn sống chạy thoát!Nhưng mà ông trời luôn thích trêu đùa con người, ngay khi đến gần lối ra phía trước thì chân của Lục Diệp bị trượt và té mạnh xuống đất.Khi cơ thể chạm đất trong nháy mắt, cô cố gắng dùng khuỷu tay chống lên để vật nhỏ trong tay cô bình yên vô sự, nhưng hình như cánh tay Lục Diệp bị gãy xương và cơn đau nghiêm trọng đến mức không thể đứng dậy được.

Chương 5: 2 Hôm Nay Hai Người Ra Chuyện Xấu Lớn