Rào rào, một chậu nước đá đổ ập xuống. Tô Ảnh sợ run cả người, cuối cùng mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra. Lạnh… rất lạnh. Rõ ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thành như vậy?Lý trí của Tô Ảnh từ từ quay về. Từ từ nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước lúc hôn mê: Nhà sản xuất cười gằn, cả người nóng bỏng, còn có người đàn ông mang theo khí thế lạnh băng khắp người kia…Từ từ? Người đàn ông kia bị mình bám lấy không rời trước khi hôn mê?Tô Ảnh lập tức ngồi dậy, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc bồn tắm rất lớn. Trong bồn tắm đầy đá lạnh, trên mặt đất vẫn còn đặt một thùng gỗ. “Dậy đi. ” Một âm thanh lạnh lùng đến tột cùng, trầm thấp vang lên từ phía sau. Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, cực kỳ có sức hút. Nhưng lại lạnh lùng khác thường, giống như từ trước đến giờ người này đều không có bất kỳ cảm tình gì. Tô Ảnh nhanh chóng xoay người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xám nhạt và quần dài màu xám thẫm, lười biếng mà ngang ngược ngồi trên ghế sofa. Người đàn…
Chương 25: Chật Vật Không Chịu Nổi
Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ YêuTác giả: Niêm HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngRào rào, một chậu nước đá đổ ập xuống. Tô Ảnh sợ run cả người, cuối cùng mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra. Lạnh… rất lạnh. Rõ ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thành như vậy?Lý trí của Tô Ảnh từ từ quay về. Từ từ nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước lúc hôn mê: Nhà sản xuất cười gằn, cả người nóng bỏng, còn có người đàn ông mang theo khí thế lạnh băng khắp người kia…Từ từ? Người đàn ông kia bị mình bám lấy không rời trước khi hôn mê?Tô Ảnh lập tức ngồi dậy, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc bồn tắm rất lớn. Trong bồn tắm đầy đá lạnh, trên mặt đất vẫn còn đặt một thùng gỗ. “Dậy đi. ” Một âm thanh lạnh lùng đến tột cùng, trầm thấp vang lên từ phía sau. Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, cực kỳ có sức hút. Nhưng lại lạnh lùng khác thường, giống như từ trước đến giờ người này đều không có bất kỳ cảm tình gì. Tô Ảnh nhanh chóng xoay người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xám nhạt và quần dài màu xám thẫm, lười biếng mà ngang ngược ngồi trên ghế sofa. Người đàn… “Lúc đó, em khiếp đảm không dám nói gì, chị sợ em bị đói, ngay cả đồ ăn chị cũng đã cho em, chị sợ em lạnh, chị lấy quần áo mình thích nhất đưa cho em, em muốn ca hát, chị liền góp tiền đưa em đi học ở học viện âm nhạc.Chị đối với em đều xuất phát từ nội tâm, em lại hủy hoại thanh danh của chị như thế? Tô Ảnh, lương tâm của em bị chó ăn rồi sao?” Điền Mỹ Hòa diễn vô cùng tốt, một màn khóc lóc kia vô cùng tha thiết.Dường như Tô Ảnh đều đã cho rằng cô ta đang nói sự thật.Ha ha, nói cái gì mình bị đói liền cho cô ăn? Đó là đồ ăn còn thừa của cô ta?Nói gì mà sợ mình bị lạnh nên đưa quần áo cho mình? Đó là quần áo cũ cô ta mặc hai ba năm rồi!Nói gì mà mính thích ca hát liền góp tiền đưa mình học học viện âm nhạc? Đó là mẹ bán đi đồ cưới và piano quý giá, mới cho mình vào học viện được.Tô Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu: “ Điền Mỹ Hòa, cô nói những lời này, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”Vương NHạc Đông lập tức đứng ra bảo vệ Điền Mỹ Hòa: “Tô Ảnh, cô đang nói gì thế? Mỹ Hòa đối với cô như thế còn chưa đủ tốt sao? Cô không cảm kích còn chưa nói, vẫn còn rủa Mỹ Hòa, tâm cô đen như thế à?”Mọi người xung quanh đều nghị luận càng lúc càng nhiều rồi.Tất cả mọi người đều chỉ trỏ TôẢnh, đều chỉ trích cô không biết tốt xấu.Tô Ảnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Điền Mỹ Hòa, cô luôn miệng nói cô rất tốt với tôi, cô lấy đi nửa năm tiền lương của tôi, là rất tốt với tôi sao? Thừa dịp mẹ tôi sinh bệnh, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà là đối tốt với chúng ta sao?Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa kinh hoảng nói: “Em đang nói gì thế? Chị nghe không hiểu ý của em? Tô Ảnh, đối nhân xử thế phải có lương tâm, em không thể nói xấu chị như thế được.Tuy mẹ em và ba chị đã ly hôn, nhưng chị vẫn coi em như em gái ruột.Cho dù em không muốn nhận người chị này, chị lại vẫn coi em là em gái như cũ.”Vương Nhạc Đông lớn tiếng đối nói với quần chúng vây xem ngày càng nhiều: “Tôi có thể chứng minh từng câu từng chữ Mỹ Hòa nói đều là sự thật! Tô Ảnh không biết xấu hổ, nơi nơi đều quyến rũ đàn ông, sau khi bị Mỹ Hòa dạy dỗ vài lần, bắt đầu ghi hận trong lòng.Mẹ cô ta sinh bệnh, cũng là Mỹ Hòa đứng ra lo liệu tiền thuốc men.Nhưng Tô Ảnh không những không cảm kích, lại còn chuyển ra khỏi nhà họ Điền, công khai muốn vạch rõ giới hạn với Mỹ Hòa!”Nói xong câu đó, Vương NHạc Đông nói với Điền Mỹ Hòa: “Mỹ Hòa, những gì em đã làm vì cô ta cũng đủ rồi! Em cũng không thể vì cô ta mà oan uổng bản thân mình! Mấy năm nay, vì Tô Ảnh, sự nghiệp của em vẫn giẫm chân tại chỗ, em đã làm hết nghĩa vụ của người chị rồi! Cô ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, không phải là đứa trẻ nhỏ nữa, để cô ta tự sinh tự diệt đi!Điền Mỹ Hòa lập tức ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói: “Anh nói gì thế? Sao em có thể làm như thế được? Mặc kệ em ấy như thế nào, trong mắt em, em ấy vĩnh viễn là em gái của em! Cho dù Điền Mỹ Hòa em không đóng phim nữa, em cũng sẽ không mặc kệ em ấy!”Mọi người xung quanh tức khắc tán dương Điền Mỹ Hòa: “Qủa nhiên là người chị tốt! Cũng không phải là em gái ruột, còn không thể bỏ mặc như vậy, khó trách mấy năm nay không thấy tác phẩm nào của Điền Mỹ Hòa, hóa ra là vì em gái mà chậm trễ!”“Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tới hóa ra Điền Mỹ Hòa lại là người thiện lương như vậy! Trước kia không để ý, về sau phải theo dõi nhiều một chút!”.
“Lúc đó, em khiếp đảm không dám nói gì, chị sợ em bị đói, ngay cả đồ ăn chị cũng đã cho em, chị sợ em lạnh, chị lấy quần áo mình thích nhất đưa cho em, em muốn ca hát, chị liền góp tiền đưa em đi học ở học viện âm nhạc.
Chị đối với em đều xuất phát từ nội tâm, em lại hủy hoại thanh danh của chị như thế? Tô Ảnh, lương tâm của em bị chó ăn rồi sao?” Điền Mỹ Hòa diễn vô cùng tốt, một màn khóc lóc kia vô cùng tha thiết.Dường như Tô Ảnh đều đã cho rằng cô ta đang nói sự thật.Ha ha, nói cái gì mình bị đói liền cho cô ăn? Đó là đồ ăn còn thừa của cô ta?Nói gì mà sợ mình bị lạnh nên đưa quần áo cho mình? Đó là quần áo cũ cô ta mặc hai ba năm rồi!Nói gì mà mính thích ca hát liền góp tiền đưa mình học học viện âm nhạc? Đó là mẹ bán đi đồ cưới và piano quý giá, mới cho mình vào học viện được.Tô Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu: “ Điền Mỹ Hòa, cô nói những lời này, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”Vương NHạc Đông lập tức đứng ra bảo vệ Điền Mỹ Hòa: “Tô Ảnh, cô đang nói gì thế? Mỹ Hòa đối với cô như thế còn chưa đủ tốt sao? Cô không cảm kích còn chưa nói, vẫn còn rủa Mỹ Hòa, tâm cô đen như thế à?”Mọi người xung quanh đều nghị luận càng lúc càng nhiều rồi.Tất cả mọi người đều chỉ trỏ TôẢnh, đều chỉ trích cô không biết tốt xấu.Tô Ảnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Điền Mỹ Hòa, cô luôn miệng nói cô rất tốt với tôi, cô lấy đi nửa năm tiền lương của tôi, là rất tốt với tôi sao? Thừa dịp mẹ tôi sinh bệnh, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà là đối tốt với chúng ta sao?Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa kinh hoảng nói: “Em đang nói gì thế? Chị nghe không hiểu ý của em? Tô Ảnh, đối nhân xử thế phải có lương tâm, em không thể nói xấu chị như thế được.
Tuy mẹ em và ba chị đã ly hôn, nhưng chị vẫn coi em như em gái ruột.
Cho dù em không muốn nhận người chị này, chị lại vẫn coi em là em gái như cũ.”Vương Nhạc Đông lớn tiếng đối nói với quần chúng vây xem ngày càng nhiều: “Tôi có thể chứng minh từng câu từng chữ Mỹ Hòa nói đều là sự thật! Tô Ảnh không biết xấu hổ, nơi nơi đều quyến rũ đàn ông, sau khi bị Mỹ Hòa dạy dỗ vài lần, bắt đầu ghi hận trong lòng.
Mẹ cô ta sinh bệnh, cũng là Mỹ Hòa đứng ra lo liệu tiền thuốc men.
Nhưng Tô Ảnh không những không cảm kích, lại còn chuyển ra khỏi nhà họ Điền, công khai muốn vạch rõ giới hạn với Mỹ Hòa!”Nói xong câu đó, Vương NHạc Đông nói với Điền Mỹ Hòa: “Mỹ Hòa, những gì em đã làm vì cô ta cũng đủ rồi! Em cũng không thể vì cô ta mà oan uổng bản thân mình! Mấy năm nay, vì Tô Ảnh, sự nghiệp của em vẫn giẫm chân tại chỗ, em đã làm hết nghĩa vụ của người chị rồi! Cô ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, không phải là đứa trẻ nhỏ nữa, để cô ta tự sinh tự diệt đi!Điền Mỹ Hòa lập tức ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói: “Anh nói gì thế? Sao em có thể làm như thế được? Mặc kệ em ấy như thế nào, trong mắt em, em ấy vĩnh viễn là em gái của em! Cho dù Điền Mỹ Hòa em không đóng phim nữa, em cũng sẽ không mặc kệ em ấy!”Mọi người xung quanh tức khắc tán dương Điền Mỹ Hòa: “Qủa nhiên là người chị tốt! Cũng không phải là em gái ruột, còn không thể bỏ mặc như vậy, khó trách mấy năm nay không thấy tác phẩm nào của Điền Mỹ Hòa, hóa ra là vì em gái mà chậm trễ!”“Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tới hóa ra Điền Mỹ Hòa lại là người thiện lương như vậy! Trước kia không để ý, về sau phải theo dõi nhiều một chút!”.
Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ YêuTác giả: Niêm HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngRào rào, một chậu nước đá đổ ập xuống. Tô Ảnh sợ run cả người, cuối cùng mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra. Lạnh… rất lạnh. Rõ ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thành như vậy?Lý trí của Tô Ảnh từ từ quay về. Từ từ nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước lúc hôn mê: Nhà sản xuất cười gằn, cả người nóng bỏng, còn có người đàn ông mang theo khí thế lạnh băng khắp người kia…Từ từ? Người đàn ông kia bị mình bám lấy không rời trước khi hôn mê?Tô Ảnh lập tức ngồi dậy, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc bồn tắm rất lớn. Trong bồn tắm đầy đá lạnh, trên mặt đất vẫn còn đặt một thùng gỗ. “Dậy đi. ” Một âm thanh lạnh lùng đến tột cùng, trầm thấp vang lên từ phía sau. Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, cực kỳ có sức hút. Nhưng lại lạnh lùng khác thường, giống như từ trước đến giờ người này đều không có bất kỳ cảm tình gì. Tô Ảnh nhanh chóng xoay người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xám nhạt và quần dài màu xám thẫm, lười biếng mà ngang ngược ngồi trên ghế sofa. Người đàn… “Lúc đó, em khiếp đảm không dám nói gì, chị sợ em bị đói, ngay cả đồ ăn chị cũng đã cho em, chị sợ em lạnh, chị lấy quần áo mình thích nhất đưa cho em, em muốn ca hát, chị liền góp tiền đưa em đi học ở học viện âm nhạc.Chị đối với em đều xuất phát từ nội tâm, em lại hủy hoại thanh danh của chị như thế? Tô Ảnh, lương tâm của em bị chó ăn rồi sao?” Điền Mỹ Hòa diễn vô cùng tốt, một màn khóc lóc kia vô cùng tha thiết.Dường như Tô Ảnh đều đã cho rằng cô ta đang nói sự thật.Ha ha, nói cái gì mình bị đói liền cho cô ăn? Đó là đồ ăn còn thừa của cô ta?Nói gì mà sợ mình bị lạnh nên đưa quần áo cho mình? Đó là quần áo cũ cô ta mặc hai ba năm rồi!Nói gì mà mính thích ca hát liền góp tiền đưa mình học học viện âm nhạc? Đó là mẹ bán đi đồ cưới và piano quý giá, mới cho mình vào học viện được.Tô Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu: “ Điền Mỹ Hòa, cô nói những lời này, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”Vương NHạc Đông lập tức đứng ra bảo vệ Điền Mỹ Hòa: “Tô Ảnh, cô đang nói gì thế? Mỹ Hòa đối với cô như thế còn chưa đủ tốt sao? Cô không cảm kích còn chưa nói, vẫn còn rủa Mỹ Hòa, tâm cô đen như thế à?”Mọi người xung quanh đều nghị luận càng lúc càng nhiều rồi.Tất cả mọi người đều chỉ trỏ TôẢnh, đều chỉ trích cô không biết tốt xấu.Tô Ảnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Điền Mỹ Hòa, cô luôn miệng nói cô rất tốt với tôi, cô lấy đi nửa năm tiền lương của tôi, là rất tốt với tôi sao? Thừa dịp mẹ tôi sinh bệnh, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà là đối tốt với chúng ta sao?Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa kinh hoảng nói: “Em đang nói gì thế? Chị nghe không hiểu ý của em? Tô Ảnh, đối nhân xử thế phải có lương tâm, em không thể nói xấu chị như thế được.Tuy mẹ em và ba chị đã ly hôn, nhưng chị vẫn coi em như em gái ruột.Cho dù em không muốn nhận người chị này, chị lại vẫn coi em là em gái như cũ.”Vương Nhạc Đông lớn tiếng đối nói với quần chúng vây xem ngày càng nhiều: “Tôi có thể chứng minh từng câu từng chữ Mỹ Hòa nói đều là sự thật! Tô Ảnh không biết xấu hổ, nơi nơi đều quyến rũ đàn ông, sau khi bị Mỹ Hòa dạy dỗ vài lần, bắt đầu ghi hận trong lòng.Mẹ cô ta sinh bệnh, cũng là Mỹ Hòa đứng ra lo liệu tiền thuốc men.Nhưng Tô Ảnh không những không cảm kích, lại còn chuyển ra khỏi nhà họ Điền, công khai muốn vạch rõ giới hạn với Mỹ Hòa!”Nói xong câu đó, Vương NHạc Đông nói với Điền Mỹ Hòa: “Mỹ Hòa, những gì em đã làm vì cô ta cũng đủ rồi! Em cũng không thể vì cô ta mà oan uổng bản thân mình! Mấy năm nay, vì Tô Ảnh, sự nghiệp của em vẫn giẫm chân tại chỗ, em đã làm hết nghĩa vụ của người chị rồi! Cô ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, không phải là đứa trẻ nhỏ nữa, để cô ta tự sinh tự diệt đi!Điền Mỹ Hòa lập tức ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói: “Anh nói gì thế? Sao em có thể làm như thế được? Mặc kệ em ấy như thế nào, trong mắt em, em ấy vĩnh viễn là em gái của em! Cho dù Điền Mỹ Hòa em không đóng phim nữa, em cũng sẽ không mặc kệ em ấy!”Mọi người xung quanh tức khắc tán dương Điền Mỹ Hòa: “Qủa nhiên là người chị tốt! Cũng không phải là em gái ruột, còn không thể bỏ mặc như vậy, khó trách mấy năm nay không thấy tác phẩm nào của Điền Mỹ Hòa, hóa ra là vì em gái mà chậm trễ!”“Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tới hóa ra Điền Mỹ Hòa lại là người thiện lương như vậy! Trước kia không để ý, về sau phải theo dõi nhiều một chút!”.