____________________________ Convert+ Beta: Mã Mã Editor: Phong Đêm nhộn nhịp phối hợp với năm màu cầu vồng bao phủ cả bóng đêm, sàn nhảy được gọi là "đêm của sự hỗn loạn". Mờ tối, ánh sáng mê loạn hạ xuống, Trầm Nhược Nhiên nhảy múa trên sân khấu. Vặn vẹo điên cuồng, mang theo những tiết tấu mạnh mẽ. Đôi chân thon dài, cơ thể nóng bỏng thay đổi nhiều tư thế. Cái eo tùy ý uốn éo trên sân khấu như con cá và lắc đầu theo nhịp. Những người bên dưới không kiềm chế được mà phối hợp cuồng dã với cô. Bờ môi gợi lên nụ cười duyên như trêu ghẹo tất cả mọi người, đôi mắt khẽ mở. Khiêu vũ kết thúc, cô bước xuống trong tiếng la hét của mọi người, loạng choạng đi về phía quầy bar. Nhược Nhiên không phát hiện ra, trong ghế VIP của góc tối ít người, Tư Đồ Hiên Nhiên mặc một bộ đồ tây trang, ánh mắt khóa chặt thân ảnh của cô. Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi ở đó, anh ta vắt chéo đôi chân thon thả, khuôn mặt mập mờ ẩn hiện trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng khiến người khác kinh sợ. Mang theo sự…
Chương 283: Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có ý gì?
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly HônTác giả: Hoa Sáng RựcTruyện Ngôn Tình____________________________ Convert+ Beta: Mã Mã Editor: Phong Đêm nhộn nhịp phối hợp với năm màu cầu vồng bao phủ cả bóng đêm, sàn nhảy được gọi là "đêm của sự hỗn loạn". Mờ tối, ánh sáng mê loạn hạ xuống, Trầm Nhược Nhiên nhảy múa trên sân khấu. Vặn vẹo điên cuồng, mang theo những tiết tấu mạnh mẽ. Đôi chân thon dài, cơ thể nóng bỏng thay đổi nhiều tư thế. Cái eo tùy ý uốn éo trên sân khấu như con cá và lắc đầu theo nhịp. Những người bên dưới không kiềm chế được mà phối hợp cuồng dã với cô. Bờ môi gợi lên nụ cười duyên như trêu ghẹo tất cả mọi người, đôi mắt khẽ mở. Khiêu vũ kết thúc, cô bước xuống trong tiếng la hét của mọi người, loạng choạng đi về phía quầy bar. Nhược Nhiên không phát hiện ra, trong ghế VIP của góc tối ít người, Tư Đồ Hiên Nhiên mặc một bộ đồ tây trang, ánh mắt khóa chặt thân ảnh của cô. Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi ở đó, anh ta vắt chéo đôi chân thon thả, khuôn mặt mập mờ ẩn hiện trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng khiến người khác kinh sợ. Mang theo sự… ________________________________Convert+ Editor: Mã MãMột lúc lâu, sau khi mây mưa qua đi, Nhược Nhiên nằm ở bên cạnh Tư Đồ Hiên Nhiên khẽ th* d*c, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt mê ly.Tư Đồ Hiên Nhiên ôm chặt lấy Nhược Nhiên từ phía sau."Nhược Nhiên, theo tôi về nhà đi!" Hắn cúi đầu mở miệng, mang theo thỏa mãn sau cuộc vui, giống như một con mãnh thú vừa ăn no.Nhược Nhiên khẽ nhíu mày: "Tôi không muốn về!""Trầm Nhược Nhiên, em muốn thế nào?" Hắn mở miệng, có chút bất mãn, nhất là khi nghe lời cự tuyệt của Nhược Nhiên, hắn hi vọng tất cả mọi thứ đều nằm trong tay hắn."Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có thể nói cho tôi biết Trương Tử Lăng đã xảy ra chuyện gì không?" Nhược Nhiên có chút chần chờ nhưng vẫn cứ hỏi.Chuyện này cô không hiểu, giống như một vấn đề phiền muội ở trong lòng Nhược Nhiên."Không có gì, cũng chỉ là buôn bán cạnh tranh, nên anh ta bị ghen ghét thôi." Tư Đồ Hiên Nhiên hời hợt nói qua.Khuôn mặt Nhược Nhiên hơi lạnh đi, hai gò má ửng hồng cũng dần dần nhạt phai, sống lưng trần áp vào ngực hắn, nhẹ nhàng tránh né."Tư Đồ Hiên Nhiên, sao anh không nói cho tôi biết?" Cô trầm giọng nhíu mày, bởi vì Tư Đồ Hiên Nhiên gạt cô."Tôi đã nói là không có gì thì chính là không có gì!" Đột nhiên giọng điệu của hắn phiền não, không muốn nói tiếp.Hắn nhẹ nhàng đẩy Nhược Nhiên ra, đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.Nhược Nhiên sửng sốt và cảm thấy kinh ngạc, cô không tin đây chính là Tư Đồ Hiên Nhiên của vừa rồi.Nhìn hắn đẩy mình ra, khuôn mặt đầy phiền não, Nhược Nhiên lấy chăn che bớt thân thể của mình, đột nhiên lòng nổi lên cảm giác uất ức."Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có ý gì?" Nhược Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt lóe sáng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên."Không có ý gì, cô mau dậy đi!" Hắn quay đầu lại, không muốn nói nhiều.Tư Đồ Hiên Nhiên không biết Trương Tử Lăng có nói gì với Nhược Nhiên không, nhưng hắn không muốn nói, cũng không muốn Nhược Nhiên biết.Nhìn hắn từ phía sau, đáy mắt Nhược Nhiên ngấn lệ, đó là vì tủi thân.
________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Một lúc lâu, sau khi mây mưa qua đi, Nhược Nhiên nằm ở bên cạnh Tư Đồ Hiên Nhiên khẽ th* d*c, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt mê ly.
Tư Đồ Hiên Nhiên ôm chặt lấy Nhược Nhiên từ phía sau.
"Nhược Nhiên, theo tôi về nhà đi!" Hắn cúi đầu mở miệng, mang theo thỏa mãn sau cuộc vui, giống như một con mãnh thú vừa ăn no.
Nhược Nhiên khẽ nhíu mày: "Tôi không muốn về!"
"Trầm Nhược Nhiên, em muốn thế nào?" Hắn mở miệng, có chút bất mãn, nhất là khi nghe lời cự tuyệt của Nhược Nhiên, hắn hi vọng tất cả mọi thứ đều nằm trong tay hắn.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có thể nói cho tôi biết Trương Tử Lăng đã xảy ra chuyện gì không?" Nhược Nhiên có chút chần chờ nhưng vẫn cứ hỏi.
Chuyện này cô không hiểu, giống như một vấn đề phiền muội ở trong lòng Nhược Nhiên.
"Không có gì, cũng chỉ là buôn bán cạnh tranh, nên anh ta bị ghen ghét thôi." Tư Đồ Hiên Nhiên hời hợt nói qua.
Khuôn mặt Nhược Nhiên hơi lạnh đi, hai gò má ửng hồng cũng dần dần nhạt phai, sống lưng trần áp vào ngực hắn, nhẹ nhàng tránh né.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, sao anh không nói cho tôi biết?" Cô trầm giọng nhíu mày, bởi vì Tư Đồ Hiên Nhiên gạt cô.
"Tôi đã nói là không có gì thì chính là không có gì!" Đột nhiên giọng điệu của hắn phiền não, không muốn nói tiếp.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Nhược Nhiên ra, đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.
Nhược Nhiên sửng sốt và cảm thấy kinh ngạc, cô không tin đây chính là Tư Đồ Hiên Nhiên của vừa rồi.
Nhìn hắn đẩy mình ra, khuôn mặt đầy phiền não, Nhược Nhiên lấy chăn che bớt thân thể của mình, đột nhiên lòng nổi lên cảm giác uất ức.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có ý gì?" Nhược Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt lóe sáng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Không có ý gì, cô mau dậy đi!" Hắn quay đầu lại, không muốn nói nhiều.
Tư Đồ Hiên Nhiên không biết Trương Tử Lăng có nói gì với Nhược Nhiên không, nhưng hắn không muốn nói, cũng không muốn Nhược Nhiên biết.
Nhìn hắn từ phía sau, đáy mắt Nhược Nhiên ngấn lệ, đó là vì tủi thân.
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly HônTác giả: Hoa Sáng RựcTruyện Ngôn Tình____________________________ Convert+ Beta: Mã Mã Editor: Phong Đêm nhộn nhịp phối hợp với năm màu cầu vồng bao phủ cả bóng đêm, sàn nhảy được gọi là "đêm của sự hỗn loạn". Mờ tối, ánh sáng mê loạn hạ xuống, Trầm Nhược Nhiên nhảy múa trên sân khấu. Vặn vẹo điên cuồng, mang theo những tiết tấu mạnh mẽ. Đôi chân thon dài, cơ thể nóng bỏng thay đổi nhiều tư thế. Cái eo tùy ý uốn éo trên sân khấu như con cá và lắc đầu theo nhịp. Những người bên dưới không kiềm chế được mà phối hợp cuồng dã với cô. Bờ môi gợi lên nụ cười duyên như trêu ghẹo tất cả mọi người, đôi mắt khẽ mở. Khiêu vũ kết thúc, cô bước xuống trong tiếng la hét của mọi người, loạng choạng đi về phía quầy bar. Nhược Nhiên không phát hiện ra, trong ghế VIP của góc tối ít người, Tư Đồ Hiên Nhiên mặc một bộ đồ tây trang, ánh mắt khóa chặt thân ảnh của cô. Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi ở đó, anh ta vắt chéo đôi chân thon thả, khuôn mặt mập mờ ẩn hiện trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng khiến người khác kinh sợ. Mang theo sự… ________________________________Convert+ Editor: Mã MãMột lúc lâu, sau khi mây mưa qua đi, Nhược Nhiên nằm ở bên cạnh Tư Đồ Hiên Nhiên khẽ th* d*c, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt mê ly.Tư Đồ Hiên Nhiên ôm chặt lấy Nhược Nhiên từ phía sau."Nhược Nhiên, theo tôi về nhà đi!" Hắn cúi đầu mở miệng, mang theo thỏa mãn sau cuộc vui, giống như một con mãnh thú vừa ăn no.Nhược Nhiên khẽ nhíu mày: "Tôi không muốn về!""Trầm Nhược Nhiên, em muốn thế nào?" Hắn mở miệng, có chút bất mãn, nhất là khi nghe lời cự tuyệt của Nhược Nhiên, hắn hi vọng tất cả mọi thứ đều nằm trong tay hắn."Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có thể nói cho tôi biết Trương Tử Lăng đã xảy ra chuyện gì không?" Nhược Nhiên có chút chần chờ nhưng vẫn cứ hỏi.Chuyện này cô không hiểu, giống như một vấn đề phiền muội ở trong lòng Nhược Nhiên."Không có gì, cũng chỉ là buôn bán cạnh tranh, nên anh ta bị ghen ghét thôi." Tư Đồ Hiên Nhiên hời hợt nói qua.Khuôn mặt Nhược Nhiên hơi lạnh đi, hai gò má ửng hồng cũng dần dần nhạt phai, sống lưng trần áp vào ngực hắn, nhẹ nhàng tránh né."Tư Đồ Hiên Nhiên, sao anh không nói cho tôi biết?" Cô trầm giọng nhíu mày, bởi vì Tư Đồ Hiên Nhiên gạt cô."Tôi đã nói là không có gì thì chính là không có gì!" Đột nhiên giọng điệu của hắn phiền não, không muốn nói tiếp.Hắn nhẹ nhàng đẩy Nhược Nhiên ra, đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.Nhược Nhiên sửng sốt và cảm thấy kinh ngạc, cô không tin đây chính là Tư Đồ Hiên Nhiên của vừa rồi.Nhìn hắn đẩy mình ra, khuôn mặt đầy phiền não, Nhược Nhiên lấy chăn che bớt thân thể của mình, đột nhiên lòng nổi lên cảm giác uất ức."Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có ý gì?" Nhược Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt lóe sáng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên."Không có ý gì, cô mau dậy đi!" Hắn quay đầu lại, không muốn nói nhiều.Tư Đồ Hiên Nhiên không biết Trương Tử Lăng có nói gì với Nhược Nhiên không, nhưng hắn không muốn nói, cũng không muốn Nhược Nhiên biết.Nhìn hắn từ phía sau, đáy mắt Nhược Nhiên ngấn lệ, đó là vì tủi thân.