Tác giả:

“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như…

Chương 27: Nảy Sinh Lòng Thù Hận

Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Nhất Phàm hướng tầm nhìn về phía trước, nhìn hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên một hình.ảnh.Anh cong môi nói: “Vừa già vừa xấu vừa chán”Ninh Thiên Vũ to mắt nhìn anh, không phục nói: “Ba nói mẹ già? Mắt đúng là có vấn đề” Làm sao mà lại nhìn ra được dáng vẻ đó.Nói xong, cậu lại nằm xuống.Vào lúc này trong căn phòng khách ở biệt thự nhà họ Ninh.Cao Nhã Uyên nhìn đồng hồ trên tay, lạnh nhạt hỏi: “Cô có biết Nhất Phàm đã đi đầu không?”Người hầu đứng ở cửa rụt rè đáp: “Cô Cao, cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi ra ngoài trước tám giờ” Nói xong câu liền cúi đầu không dám nhìn Cao Nhã UyênĐã muộn như vậy còn mang theo Thiên Vũ ra ngoài, Cao Nhã Uyên nhíu mày, khóe miệng hạ xuống, đứng dậy đóng cửa lại rồi từ trong túi lôi ra một tệp tiền, đưa cho người hầu trước mắt.“Nói đi”Người hầu nhìn cô ta một cái thật sâu rồi hạ quyết tâm, nhét đầy tiền vào trong tay áo mới thấp giọng nói: “Nghe cậu chủ nhỏ và thím Lưu nói, cậu ấy muốn đi tìm mẹ nhỏ”Cao Nhã Uyên nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, mẹ nhỏ sao? “Cô ấy không còn làm ở đây à?”Người hầu kia liền gật đầu.“Vì sao?” Nghe nói vì muốn ở lại đây chăm sóc Ninh Thiên Vũ mà đến cả tính mạng cũng không cần, tại sao có thể đột nhiên không làm nữa.Người hầu lắc đầu, lần này dù cho Cao Nhã Uyên dùng cách gì đi nữa cô cũng không mở miệng.Ninh Nhất Phàm đã từng nói về vấn đề này, nếu không may để người ngoài biết chuyện, họ sẽ không chỉ đơn thuần là mất việc.Mặc dù người hầu không nói nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên biết rõ chắc chắn đã xảy ra chuyện.Đứa trẻ Ninh Thiên Vũ kia đã gây ra cho cô ta rất nhiều phiền phức, nghĩ đến chuyện bị Ninh Thiên Vũ phá đám đêm tân hôn mà máu dồn lên não, đầu lại đau nhức.“Cô đi ra ngoài trước đi.” Sau khi đuổi người hầu đi, cô ta liền bấm điện thoại gọi cho một người, “Anh hãy giúp tôi điều tra một chuyện, Ninh Nhất Phàm vừa đi đâu và ai đi cùng với anh ta?"“Chờ tôi mười phút, sau đó cô sẽ có đáp án”Điện thoại truyền đến tiếng tít tít.Thời gian chờ đợi có cảm giác như rất dài, Cao Nhã Uyên đang đi đi lại lại trong phòng bỗng nhìn thấy trên đầu giường có bức ảnh chụp chung của Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ, cô ta liền vươn tay ra úp khung ảnh xuống.Nếu như biết trước bây giờ bị đứa trẻ kia phá rối thì năm đó cô ta đã không đáp ứng chuyện kia.Ting ting...!Tiếng tin nhắn vang lên.Cao Nhã Uyên mở ra xem, sau khi lướt nhìn vài tấm ảnh thì cô ta tức giận đến nỗi đập điện thoại xuống giường.Những bức ảnh trên đó nhìn rất rõ ràng.Bức ảnh thứ nhất là Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ ngồi bên trong xe cùng một người phụ nữ đứng bên đường.Bức ảnh thứ hai là người phụ nữ kia đang lên xe.Bức ảnh thứ ba là ba người bọn họ cùng đến một quán trà.Bức ảnh thứ tự là khoảng một tiếng sau, ba người cùng đi ra khỏi quán trà, Ninh Thiên Vũ đi giữa còn hai bên là Ninh Nhất Phàm và người phụ nữ kia.Mặc dù chỉ được máy ảnh chụp nhanh trên phố nhưng có thể mơ hồ thấy được sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt cô gái ấy.Tay Cao Nhã Uyên hơi nắm lại.Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Nhất Phàm hướng tầm nhìn về phía trước, nhìn hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên một hình.

ảnh.

Anh cong môi nói: “Vừa già vừa xấu vừa chán”

Ninh Thiên Vũ to mắt nhìn anh, không phục nói: “Ba nói mẹ già? Mắt đúng là có vấn đề” Làm sao mà lại nhìn ra được dáng vẻ đó.

Nói xong, cậu lại nằm xuống.

Vào lúc này trong căn phòng khách ở biệt thự nhà họ Ninh.

Cao Nhã Uyên nhìn đồng hồ trên tay, lạnh nhạt hỏi: “Cô có biết Nhất Phàm đã đi đầu không?”

Người hầu đứng ở cửa rụt rè đáp: “Cô Cao, cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi ra ngoài trước tám giờ” Nói xong câu liền cúi đầu không dám nhìn Cao Nhã Uyên

Đã muộn như vậy còn mang theo Thiên Vũ ra ngoài, Cao Nhã Uyên nhíu mày, khóe miệng hạ xuống, đứng dậy đóng cửa lại rồi từ trong túi lôi ra một tệp tiền, đưa cho người hầu trước mắt.

“Nói đi”

Người hầu nhìn cô ta một cái thật sâu rồi hạ quyết tâm, nhét đầy tiền vào trong tay áo mới thấp giọng nói: “Nghe cậu chủ nhỏ và thím Lưu nói, cậu ấy muốn đi tìm mẹ nhỏ”

Cao Nhã Uyên nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, mẹ nhỏ sao? “Cô ấy không còn làm ở đây à?”

Người hầu kia liền gật đầu.

“Vì sao?” Nghe nói vì muốn ở lại đây chăm sóc Ninh Thiên Vũ mà đến cả tính mạng cũng không cần, tại sao có thể đột nhiên không làm nữa.

Người hầu lắc đầu, lần này dù cho Cao Nhã Uyên dùng cách gì đi nữa cô cũng không mở miệng.

Ninh Nhất Phàm đã từng nói về vấn đề này, nếu không may để người ngoài biết chuyện, họ sẽ không chỉ đơn thuần là mất việc.

Mặc dù người hầu không nói nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên biết rõ chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Đứa trẻ Ninh Thiên Vũ kia đã gây ra cho cô ta rất nhiều phiền phức, nghĩ đến chuyện bị Ninh Thiên Vũ phá đám đêm tân hôn mà máu dồn lên não, đầu lại đau nhức.

“Cô đi ra ngoài trước đi.” Sau khi đuổi người hầu đi, cô ta liền bấm điện thoại gọi cho một người, “Anh hãy giúp tôi điều tra một chuyện, Ninh Nhất Phàm vừa đi đâu và ai đi cùng với anh ta?"

“Chờ tôi mười phút, sau đó cô sẽ có đáp án”

Điện thoại truyền đến tiếng tít tít.

Thời gian chờ đợi có cảm giác như rất dài, Cao Nhã Uyên đang đi đi lại lại trong phòng bỗng nhìn thấy trên đầu giường có bức ảnh chụp chung của Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ, cô ta liền vươn tay ra úp khung ảnh xuống.

Nếu như biết trước bây giờ bị đứa trẻ kia phá rối thì năm đó cô ta đã không đáp ứng chuyện kia.

Ting ting...!

Tiếng tin nhắn vang lên.

Cao Nhã Uyên mở ra xem, sau khi lướt nhìn vài tấm ảnh thì cô ta tức giận đến nỗi đập điện thoại xuống giường.

Những bức ảnh trên đó nhìn rất rõ ràng.

Bức ảnh thứ nhất là Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ ngồi bên trong xe cùng một người phụ nữ đứng bên đường.

Bức ảnh thứ hai là người phụ nữ kia đang lên xe.

Bức ảnh thứ ba là ba người bọn họ cùng đến một quán trà.

Bức ảnh thứ tự là khoảng một tiếng sau, ba người cùng đi ra khỏi quán trà, Ninh Thiên Vũ đi giữa còn hai bên là Ninh Nhất Phàm và người phụ nữ kia.

Mặc dù chỉ được máy ảnh chụp nhanh trên phố nhưng có thể mơ hồ thấy được sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt cô gái ấy.

Tay Cao Nhã Uyên hơi nắm lại.

Image removed.

Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ..

Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Nhất Phàm hướng tầm nhìn về phía trước, nhìn hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên một hình.ảnh.Anh cong môi nói: “Vừa già vừa xấu vừa chán”Ninh Thiên Vũ to mắt nhìn anh, không phục nói: “Ba nói mẹ già? Mắt đúng là có vấn đề” Làm sao mà lại nhìn ra được dáng vẻ đó.Nói xong, cậu lại nằm xuống.Vào lúc này trong căn phòng khách ở biệt thự nhà họ Ninh.Cao Nhã Uyên nhìn đồng hồ trên tay, lạnh nhạt hỏi: “Cô có biết Nhất Phàm đã đi đầu không?”Người hầu đứng ở cửa rụt rè đáp: “Cô Cao, cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi ra ngoài trước tám giờ” Nói xong câu liền cúi đầu không dám nhìn Cao Nhã UyênĐã muộn như vậy còn mang theo Thiên Vũ ra ngoài, Cao Nhã Uyên nhíu mày, khóe miệng hạ xuống, đứng dậy đóng cửa lại rồi từ trong túi lôi ra một tệp tiền, đưa cho người hầu trước mắt.“Nói đi”Người hầu nhìn cô ta một cái thật sâu rồi hạ quyết tâm, nhét đầy tiền vào trong tay áo mới thấp giọng nói: “Nghe cậu chủ nhỏ và thím Lưu nói, cậu ấy muốn đi tìm mẹ nhỏ”Cao Nhã Uyên nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, mẹ nhỏ sao? “Cô ấy không còn làm ở đây à?”Người hầu kia liền gật đầu.“Vì sao?” Nghe nói vì muốn ở lại đây chăm sóc Ninh Thiên Vũ mà đến cả tính mạng cũng không cần, tại sao có thể đột nhiên không làm nữa.Người hầu lắc đầu, lần này dù cho Cao Nhã Uyên dùng cách gì đi nữa cô cũng không mở miệng.Ninh Nhất Phàm đã từng nói về vấn đề này, nếu không may để người ngoài biết chuyện, họ sẽ không chỉ đơn thuần là mất việc.Mặc dù người hầu không nói nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên biết rõ chắc chắn đã xảy ra chuyện.Đứa trẻ Ninh Thiên Vũ kia đã gây ra cho cô ta rất nhiều phiền phức, nghĩ đến chuyện bị Ninh Thiên Vũ phá đám đêm tân hôn mà máu dồn lên não, đầu lại đau nhức.“Cô đi ra ngoài trước đi.” Sau khi đuổi người hầu đi, cô ta liền bấm điện thoại gọi cho một người, “Anh hãy giúp tôi điều tra một chuyện, Ninh Nhất Phàm vừa đi đâu và ai đi cùng với anh ta?"“Chờ tôi mười phút, sau đó cô sẽ có đáp án”Điện thoại truyền đến tiếng tít tít.Thời gian chờ đợi có cảm giác như rất dài, Cao Nhã Uyên đang đi đi lại lại trong phòng bỗng nhìn thấy trên đầu giường có bức ảnh chụp chung của Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ, cô ta liền vươn tay ra úp khung ảnh xuống.Nếu như biết trước bây giờ bị đứa trẻ kia phá rối thì năm đó cô ta đã không đáp ứng chuyện kia.Ting ting...!Tiếng tin nhắn vang lên.Cao Nhã Uyên mở ra xem, sau khi lướt nhìn vài tấm ảnh thì cô ta tức giận đến nỗi đập điện thoại xuống giường.Những bức ảnh trên đó nhìn rất rõ ràng.Bức ảnh thứ nhất là Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ ngồi bên trong xe cùng một người phụ nữ đứng bên đường.Bức ảnh thứ hai là người phụ nữ kia đang lên xe.Bức ảnh thứ ba là ba người bọn họ cùng đến một quán trà.Bức ảnh thứ tự là khoảng một tiếng sau, ba người cùng đi ra khỏi quán trà, Ninh Thiên Vũ đi giữa còn hai bên là Ninh Nhất Phàm và người phụ nữ kia.Mặc dù chỉ được máy ảnh chụp nhanh trên phố nhưng có thể mơ hồ thấy được sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt cô gái ấy.Tay Cao Nhã Uyên hơi nắm lại.Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ..

Chương 27: Nảy Sinh Lòng Thù Hận