Tác giả:

Chương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con…

Chương 167

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 167: Từ chức (1)Tin tức này như một viên đạn khuấy động mặt hồ yên ắng.Toàn bộ tỉnh Nam yên bình rất nhiều năm rồi, một Hầu gia nói chết là chết!Quả thực, đã gột rửa hết nhận thức của người dân bình thường.Trong biệt thự của Trần Văn.Ông ta ở trong thư phòng nơm nớp lo sợ, chờ cấp trên gọi điện đến.Bởi vì ông ta biết rõ, chỉ cần tin tức này truyền ra, không quá nửa tiếng, phía trên sẽ gọi cho ông ta.Quan trọng hơn chính là, ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá lớn.Khi ông ta đang lo lắng phía trên gọi điện đến, chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung ˆ lên.Tiếng chuông đinh tai làm ông ta giật mình, toàn thân run rầy.Nhấc tay lau mồ hôi trên trán, rồi run rẩy cầm chiếc điện thoại trên bàn lên.“Alo “Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng.“Trần Văn, mau giải thích cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”Giọng nói quen thuộc khiến Trần Văn thoáng run.“Đại nhân, cha con An Trấn dính líu tới việc sát hại Triệu An Vương gia, chính tôi nghe được chuyện này từ bọn họ.”“Triệu An Vương gia chính là chết trong tay bọn họ, đại nhân cũng biết Triệu An là người của tôi, tôi không thể để ông ấy chết không nhắm mắt. Cho nên….. “Nói đến đây, Trần Văn liền im lặng.Bởi vì ông ta biết rằng, người kia đã hiểu rồi.“Thật sự là như vậy sao?”Quả nhiên người bên kia không hề tin những gì ông ta nói.“Kim Diệu đại nhân, chính là như thế, nếu không tôi cũng sẽ không động thủ.”“Được rồi, chuyện này tôi sẽ để Tiêu Dương đi giải thích rõ, nhưng nếu không phải như vậy, thì ông biết hậu quả rồi đấy.”Nói xong liền cúp máy.Trần Văn để điện thoại xuống, thờ dài một tiếng.Ông ta sợ bị Kim Diệu nhìn thấu chuyện gì đó.Chì là….Bây giờ việc cần làm chính là, làm cách nào để người ở phía sau An Trấn ra tay với ông ta đây.Chỉ cần đối phương ra tay, Vũ vương nhất định sẽ vạch trần thế lực sau lưng ông ta.Tập đoàn Tô thi.Tô Thanh Trúc nhìn từng đơn từ chức trong tay, sắc mặt tái nhợt.Bởi vì, tập đoàn Tô thị chuẩn bị phá sản rồi.Nếu bọn họ tiếp tục ở lại, kết quả cuối cùng cũng là phải rời đi.Chi bằng rời đi sớm một chút, tìm một công việc tốt hơn.“Tiểu Lý”Tô Thanh Trúc nhấc điện thoại lên, gọi cho thư ký.“Chủ tịch Tô.”“Mười phút sau, gọi tất cả những người từ chức giám đốc bộ phận trở lên đến phòng họp.Dứt lời liền cúp điện thoại, một tay đỡ trán, khóe mắt đỏ lên.Chẳng lẽ, ông nội vừa đưa công ty cho cô, lại nhìn nó bị hủy đi trong tay cô sao?Khủng hoảng lần này còn lớn hơn gấp mấy lần so với lần trướ!c Lần trước là nhð có tập đoàn Thanh Vân giúp đỡ.Lần này, ai có thể giúp cô nữa đây?Mười phút sau, phòng họp đã đủ người.Sắc mặt Tô Thanh Trúc tái nhợt đi vào, nhìn những người ở phía dưới.“Mọi người đều đã biết chuyện rồi, bây giờ, ai muốn từ chức thì hãy nói đi.”Tô Thanh Trúc ngồi ở trên cùng, nhìn bọn họ.Bầu không khí có chút căng thẳng.Nhưng cuối cùng, vẫn là có người muốn từ chức.

Chương 167: Từ chức (1)

Tin tức này như một viên đạn khuấy động mặt hồ yên ắng.

Toàn bộ tỉnh Nam yên bình rất nhiều năm rồi, một Hầu gia nói chết là chết!

Quả thực, đã gột rửa hết nhận thức của người dân bình thường.

Trong biệt thự của Trần Văn.

Ông ta ở trong thư phòng nơm nớp lo sợ, chờ cấp trên gọi điện đến.

Bởi vì ông ta biết rõ, chỉ cần tin tức này truyền ra, không quá nửa tiếng, phía trên sẽ gọi cho ông ta.

Quan trọng hơn chính là, ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá lớn.

Khi ông ta đang lo lắng phía trên gọi điện đến, chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung ˆ lên.

Tiếng chuông đinh tai làm ông ta giật mình, toàn thân run rầy.

Nhấc tay lau mồ hôi trên trán, rồi run rẩy cầm chiếc điện thoại trên bàn lên.

“Alo “

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng.

“Trần Văn, mau giải thích cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói quen thuộc khiến Trần Văn thoáng run.

“Đại nhân, cha con An Trấn dính líu tới việc sát hại Triệu An Vương gia, chính tôi nghe được chuyện này từ bọn họ.”

“Triệu An Vương gia chính là chết trong tay bọn họ, đại nhân cũng biết Triệu An là người của tôi, tôi không thể để ông ấy chết không nhắm mắt. Cho nên….. “

Nói đến đây, Trần Văn liền im lặng.

Bởi vì ông ta biết rằng, người kia đã hiểu rồi.

“Thật sự là như vậy sao?”

Quả nhiên người bên kia không hề tin những gì ông ta nói.

“Kim Diệu đại nhân, chính là như thế, nếu không tôi cũng sẽ không động thủ.”

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ để Tiêu Dương đi giải thích rõ, nhưng nếu không phải như vậy, thì ông biết hậu quả rồi đấy.”

Nói xong liền cúp máy.

Trần Văn để điện thoại xuống, thờ dài một tiếng.

Ông ta sợ bị Kim Diệu nhìn thấu chuyện gì đó.

Chì là….

Bây giờ việc cần làm chính là, làm cách nào để người ở phía sau An Trấn ra tay với ông ta đây.

Chỉ cần đối phương ra tay, Vũ vương nhất định sẽ vạch trần thế lực sau lưng ông ta.

Tập đoàn Tô thi.

Tô Thanh Trúc nhìn từng đơn từ chức trong tay, sắc mặt tái nhợt.

Bởi vì, tập đoàn Tô thị chuẩn bị phá sản rồi.

Nếu bọn họ tiếp tục ở lại, kết quả cuối cùng cũng là phải rời đi.

Chi bằng rời đi sớm một chút, tìm một công việc tốt hơn.

“Tiểu Lý”

Tô Thanh Trúc nhấc điện thoại lên, gọi cho thư ký.

“Chủ tịch Tô.”

“Mười phút sau, gọi tất cả những người từ chức giám đốc bộ phận trở lên đến phòng họp.

Dứt lời liền cúp điện thoại, một tay đỡ trán, khóe mắt đỏ lên.

Chẳng lẽ, ông nội vừa đưa công ty cho cô, lại nhìn nó bị hủy đi trong tay cô sao?

Khủng hoảng lần này còn lớn hơn gấp mấy lần so với lần trướ!

c Lần trước là nhð có tập đoàn Thanh Vân giúp đỡ.

Lần này, ai có thể giúp cô nữa đây?

Mười phút sau, phòng họp đã đủ người.

Sắc mặt Tô Thanh Trúc tái nhợt đi vào, nhìn những người ở phía dưới.

“Mọi người đều đã biết chuyện rồi, bây giờ, ai muốn từ chức thì hãy nói đi.”

Tô Thanh Trúc ngồi ở trên cùng, nhìn bọn họ.

Bầu không khí có chút căng thẳng.

Nhưng cuối cùng, vẫn là có người muốn từ chức.

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 167: Từ chức (1)Tin tức này như một viên đạn khuấy động mặt hồ yên ắng.Toàn bộ tỉnh Nam yên bình rất nhiều năm rồi, một Hầu gia nói chết là chết!Quả thực, đã gột rửa hết nhận thức của người dân bình thường.Trong biệt thự của Trần Văn.Ông ta ở trong thư phòng nơm nớp lo sợ, chờ cấp trên gọi điện đến.Bởi vì ông ta biết rõ, chỉ cần tin tức này truyền ra, không quá nửa tiếng, phía trên sẽ gọi cho ông ta.Quan trọng hơn chính là, ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá lớn.Khi ông ta đang lo lắng phía trên gọi điện đến, chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung ˆ lên.Tiếng chuông đinh tai làm ông ta giật mình, toàn thân run rầy.Nhấc tay lau mồ hôi trên trán, rồi run rẩy cầm chiếc điện thoại trên bàn lên.“Alo “Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng.“Trần Văn, mau giải thích cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”Giọng nói quen thuộc khiến Trần Văn thoáng run.“Đại nhân, cha con An Trấn dính líu tới việc sát hại Triệu An Vương gia, chính tôi nghe được chuyện này từ bọn họ.”“Triệu An Vương gia chính là chết trong tay bọn họ, đại nhân cũng biết Triệu An là người của tôi, tôi không thể để ông ấy chết không nhắm mắt. Cho nên….. “Nói đến đây, Trần Văn liền im lặng.Bởi vì ông ta biết rằng, người kia đã hiểu rồi.“Thật sự là như vậy sao?”Quả nhiên người bên kia không hề tin những gì ông ta nói.“Kim Diệu đại nhân, chính là như thế, nếu không tôi cũng sẽ không động thủ.”“Được rồi, chuyện này tôi sẽ để Tiêu Dương đi giải thích rõ, nhưng nếu không phải như vậy, thì ông biết hậu quả rồi đấy.”Nói xong liền cúp máy.Trần Văn để điện thoại xuống, thờ dài một tiếng.Ông ta sợ bị Kim Diệu nhìn thấu chuyện gì đó.Chì là….Bây giờ việc cần làm chính là, làm cách nào để người ở phía sau An Trấn ra tay với ông ta đây.Chỉ cần đối phương ra tay, Vũ vương nhất định sẽ vạch trần thế lực sau lưng ông ta.Tập đoàn Tô thi.Tô Thanh Trúc nhìn từng đơn từ chức trong tay, sắc mặt tái nhợt.Bởi vì, tập đoàn Tô thị chuẩn bị phá sản rồi.Nếu bọn họ tiếp tục ở lại, kết quả cuối cùng cũng là phải rời đi.Chi bằng rời đi sớm một chút, tìm một công việc tốt hơn.“Tiểu Lý”Tô Thanh Trúc nhấc điện thoại lên, gọi cho thư ký.“Chủ tịch Tô.”“Mười phút sau, gọi tất cả những người từ chức giám đốc bộ phận trở lên đến phòng họp.Dứt lời liền cúp điện thoại, một tay đỡ trán, khóe mắt đỏ lên.Chẳng lẽ, ông nội vừa đưa công ty cho cô, lại nhìn nó bị hủy đi trong tay cô sao?Khủng hoảng lần này còn lớn hơn gấp mấy lần so với lần trướ!c Lần trước là nhð có tập đoàn Thanh Vân giúp đỡ.Lần này, ai có thể giúp cô nữa đây?Mười phút sau, phòng họp đã đủ người.Sắc mặt Tô Thanh Trúc tái nhợt đi vào, nhìn những người ở phía dưới.“Mọi người đều đã biết chuyện rồi, bây giờ, ai muốn từ chức thì hãy nói đi.”Tô Thanh Trúc ngồi ở trên cùng, nhìn bọn họ.Bầu không khí có chút căng thẳng.Nhưng cuối cùng, vẫn là có người muốn từ chức.

Chương 167