“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như…
Chương 140
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 140Người khác không hiểu, nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên hiểu rất rõ, sợ ba mình nhìn ra được gì đó, cô ta nhanh chóng mở miệng nói: “Mẹ, không cần biết mẹ ra sao, mẹ đều là mẹ của con, mẹ yên tâm, con đã nói với Nhất Phàm rồi, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách, giảm tội cho mẹ, đợi lúc mẹ ra ngoài rồi, chúng ta…”“Cô Cao nếu như không có chuyện gì khác, thì nên đi đi” Bà Cao ngắt lời của Cao Nhã Uyên, gương mặt điềm nhiên, không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.“Mẹ” Cao Nhã Uyên cúi đầu, đối với người mẹ như vậy, trong lòng cô ta có chút sợ hãi.“Tiểu Ngư, em đối xử với Cao Sơn tốt như vậy, anh không tin em sế làm tổn thương thẳng bé, Tiểu Ngư…” Bà Cao đứng dậy, bóng lưng thẳng đứng quay lại đi vào bên trong: “Hai người quay về đi” Nghĩ ngợi, rồi lại quay người lại, nhìn ông Cao: “Ông Cao, nếu như có kiếp sau, thì đừng lại tôi nữa, còn có nếu như bà ấy còn sống thì đi tìm bà ấy đi, chuyện năm đó tất cả đều là kế hoạch một tay tôi dựng lên, ông Cao, tôi sai rồi…”Ông Cao đầu tiên là sững người, sau đó, bỗng chốc đứng bật dậy, mở to mắt không thể tin nổi mà nhìn bà Cao: “Tiểu Ngư, em nói chuyện năm đó, là kế hoạch của em?”“Mẹ, anh chưa chết, anh ấy thành người thực vật rồi, mẹ sẽ không bị kết án tử hình đâu…” Cao Nhã Uyên tinh thần rất căng thẳng, vậy nên, hoàn toàn không chú ý đến bà Cao nói cái gì, chỉ lắc đầu nói, cô ta nói xong, thấy bà Cao không có phản ứng gì, sau đó lại nói tiếp: “Mẹ, mẹ không hại chết anh trai”Lúc này, bà Cao dừng bước, đôi tay bà ta nắm chặt lại, gần như là xông đến trước mặt Cao Nhã Uyên, tát cô ta một cái rất mạnh “Này, bà này bị sao vậy? Con gái có lòng đến thăm bà, sao mà bà lại còn đánh người ta nữa hả?” Hai giám ngục đứng trước cửa nghe.thấy tình hình, liền xông đến, kéo bà Cao ra.Cao Nhã Uyên lại cúi thấp đầu, khóc đến nỗi không đứng dậy nổi: “Mẹ…” Sau khi cô ta gọi một tiếng mẹ, cũng không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.Mà sự chú ý của ông Cao, bị thu hút đặt lên trên người Cao Nhã Uyên, có chút hơi kinh ngạc giật mình, bà Cao cả đời này hiếm khi lớn tiếng với hai đứa trẻ, càng đừng nói đến động tay động chân, nhưng hôm nay, rõ ràng bà ta có chút không đúng lắm.“Tiểu Ngư…”“Quay về đi!” Đáp lại ông ta chỉ có bóng lưng.Một chuỗi câu hỏi nghỉ vấn, ông ta lại không bao giờ có thể biết đáp án được nữa rồi.Bởi vì, lần này trở thành lần cuối cùng bọn họ gặp được bà Cao, tối hôm đó, người nhà họ Cao nhận được điện thoại của nhà tù, nói là bà Cao tự sát trong tù rồi Không hề để lại di ngôn nào, thừa nhận sự thực bà ta là người đẩy Cao Sơn.Giây phút nhận được điện thoại, ông Cao ngất luôn tại chỗ, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên không có gì đáng ngại, chỉ là, đêm đó, cả người ông ấy bỗng chốc giống như già đi nhiều tuổi.Cô ta cắn môi, cúi đầu, bởi vì hoảng loạn, môi run lên: “Ba, đều tại con, đều tại con”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 140
Người khác không hiểu, nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên hiểu rất rõ, sợ ba mình nhìn ra được gì đó, cô ta nhanh chóng mở miệng nói: “Mẹ, không cần biết mẹ ra sao, mẹ đều là mẹ của con, mẹ yên tâm, con đã nói với Nhất Phàm rồi, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách, giảm tội cho mẹ, đợi lúc mẹ ra ngoài rồi, chúng ta…”
“Cô Cao nếu như không có chuyện gì khác, thì nên đi đi” Bà Cao ngắt lời của Cao Nhã Uyên, gương mặt điềm nhiên, không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.
“Mẹ” Cao Nhã Uyên cúi đầu, đối với người mẹ như vậy, trong lòng cô ta có chút sợ hãi.
“Tiểu Ngư, em đối xử với Cao Sơn tốt như vậy, anh không tin em sế làm tổn thương thẳng bé, Tiểu Ngư…” Bà Cao đứng dậy, bóng lưng thẳng đứng quay lại đi vào bên trong: “Hai người quay về đi” Nghĩ ngợi, rồi lại quay người lại, nhìn ông Cao: “Ông Cao, nếu như có kiếp sau, thì đừng lại tôi nữa, còn có nếu như bà ấy còn sống thì đi tìm bà ấy đi, chuyện năm đó tất cả đều là kế hoạch một tay tôi dựng lên, ông Cao, tôi sai rồi…”
Ông Cao đầu tiên là sững người, sau đó, bỗng chốc đứng bật dậy, mở to mắt không thể tin nổi mà nhìn bà Cao: “Tiểu Ngư, em nói chuyện năm đó, là kế hoạch của em?”
“Mẹ, anh chưa chết, anh ấy thành người thực vật rồi, mẹ sẽ không bị kết án tử hình đâu…” Cao Nhã Uyên tinh thần rất căng thẳng, vậy nên, hoàn toàn không chú ý đến bà Cao nói cái gì, chỉ lắc đầu nói, cô ta nói xong, thấy bà Cao không có phản ứng gì, sau đó lại nói tiếp: “Mẹ, mẹ không hại chết anh trai”
Lúc này, bà Cao dừng bước, đôi tay bà ta nắm chặt lại, gần như là xông đến trước mặt Cao Nhã Uyên, tát cô ta một cái rất mạnh “Này, bà này bị sao vậy? Con gái có lòng đến thăm bà, sao mà bà lại còn đánh người ta nữa hả?” Hai giám ngục đứng trước cửa nghe.
thấy tình hình, liền xông đến, kéo bà Cao ra.
Cao Nhã Uyên lại cúi thấp đầu, khóc đến nỗi không đứng dậy nổi: “Mẹ…” Sau khi cô ta gọi một tiếng mẹ, cũng không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Mà sự chú ý của ông Cao, bị thu hút đặt lên trên người Cao Nhã Uyên, có chút hơi kinh ngạc giật mình, bà Cao cả đời này hiếm khi lớn tiếng với hai đứa trẻ, càng đừng nói đến động tay động chân, nhưng hôm nay, rõ ràng bà ta có chút không đúng lắm.
“Tiểu Ngư…”
“Quay về đi!” Đáp lại ông ta chỉ có bóng lưng.
Một chuỗi câu hỏi nghỉ vấn, ông ta lại không bao giờ có thể biết đáp án được nữa rồi.
Bởi vì, lần này trở thành lần cuối cùng bọn họ gặp được bà Cao, tối hôm đó, người nhà họ Cao nhận được điện thoại của nhà tù, nói là bà Cao tự sát trong tù rồi Không hề để lại di ngôn nào, thừa nhận sự thực bà ta là người đẩy Cao Sơn.
Giây phút nhận được điện thoại, ông Cao ngất luôn tại chỗ, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên không có gì đáng ngại, chỉ là, đêm đó, cả người ông ấy bỗng chốc giống như già đi nhiều tuổi.
Cô ta cắn môi, cúi đầu, bởi vì hoảng loạn, môi run lên: “Ba, đều tại con, đều tại con”
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 140Người khác không hiểu, nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên hiểu rất rõ, sợ ba mình nhìn ra được gì đó, cô ta nhanh chóng mở miệng nói: “Mẹ, không cần biết mẹ ra sao, mẹ đều là mẹ của con, mẹ yên tâm, con đã nói với Nhất Phàm rồi, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách, giảm tội cho mẹ, đợi lúc mẹ ra ngoài rồi, chúng ta…”“Cô Cao nếu như không có chuyện gì khác, thì nên đi đi” Bà Cao ngắt lời của Cao Nhã Uyên, gương mặt điềm nhiên, không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.“Mẹ” Cao Nhã Uyên cúi đầu, đối với người mẹ như vậy, trong lòng cô ta có chút sợ hãi.“Tiểu Ngư, em đối xử với Cao Sơn tốt như vậy, anh không tin em sế làm tổn thương thẳng bé, Tiểu Ngư…” Bà Cao đứng dậy, bóng lưng thẳng đứng quay lại đi vào bên trong: “Hai người quay về đi” Nghĩ ngợi, rồi lại quay người lại, nhìn ông Cao: “Ông Cao, nếu như có kiếp sau, thì đừng lại tôi nữa, còn có nếu như bà ấy còn sống thì đi tìm bà ấy đi, chuyện năm đó tất cả đều là kế hoạch một tay tôi dựng lên, ông Cao, tôi sai rồi…”Ông Cao đầu tiên là sững người, sau đó, bỗng chốc đứng bật dậy, mở to mắt không thể tin nổi mà nhìn bà Cao: “Tiểu Ngư, em nói chuyện năm đó, là kế hoạch của em?”“Mẹ, anh chưa chết, anh ấy thành người thực vật rồi, mẹ sẽ không bị kết án tử hình đâu…” Cao Nhã Uyên tinh thần rất căng thẳng, vậy nên, hoàn toàn không chú ý đến bà Cao nói cái gì, chỉ lắc đầu nói, cô ta nói xong, thấy bà Cao không có phản ứng gì, sau đó lại nói tiếp: “Mẹ, mẹ không hại chết anh trai”Lúc này, bà Cao dừng bước, đôi tay bà ta nắm chặt lại, gần như là xông đến trước mặt Cao Nhã Uyên, tát cô ta một cái rất mạnh “Này, bà này bị sao vậy? Con gái có lòng đến thăm bà, sao mà bà lại còn đánh người ta nữa hả?” Hai giám ngục đứng trước cửa nghe.thấy tình hình, liền xông đến, kéo bà Cao ra.Cao Nhã Uyên lại cúi thấp đầu, khóc đến nỗi không đứng dậy nổi: “Mẹ…” Sau khi cô ta gọi một tiếng mẹ, cũng không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.Mà sự chú ý của ông Cao, bị thu hút đặt lên trên người Cao Nhã Uyên, có chút hơi kinh ngạc giật mình, bà Cao cả đời này hiếm khi lớn tiếng với hai đứa trẻ, càng đừng nói đến động tay động chân, nhưng hôm nay, rõ ràng bà ta có chút không đúng lắm.“Tiểu Ngư…”“Quay về đi!” Đáp lại ông ta chỉ có bóng lưng.Một chuỗi câu hỏi nghỉ vấn, ông ta lại không bao giờ có thể biết đáp án được nữa rồi.Bởi vì, lần này trở thành lần cuối cùng bọn họ gặp được bà Cao, tối hôm đó, người nhà họ Cao nhận được điện thoại của nhà tù, nói là bà Cao tự sát trong tù rồi Không hề để lại di ngôn nào, thừa nhận sự thực bà ta là người đẩy Cao Sơn.Giây phút nhận được điện thoại, ông Cao ngất luôn tại chỗ, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên không có gì đáng ngại, chỉ là, đêm đó, cả người ông ấy bỗng chốc giống như già đi nhiều tuổi.Cô ta cắn môi, cúi đầu, bởi vì hoảng loạn, môi run lên: “Ba, đều tại con, đều tại con”